Sửu Thúc

Chương 90

Đi vào thang máy, nhấn nút tầng ba mươi, thang máy vững vàng nâng lên, cảm giác khủng hoảng vẫn như trước bóp chặt trái tim Dung Thụy Thiên, loại cảm giác này sau khi nghĩ đến Tịch Nhạ Hoài thì càng trở nên rõ ràng hơn.

Dung Thụy Thiên nhập mật mã, nhưng cửa mở không ra, nghĩ có lẽ là nhập sai mật mã, nhập lại một lần, khóa mật mã vẫn như trước báo sai, nếu lại nhập sai một lần nữa thì còi cảnh báo sẽ vang lên. Dung Thụy Thiên nhăn mày, chẳng lẽ Tịch Nhạ Hoài sáng nay đi ra ngoài đã thay đổi mật mã, nếu muốn đổi mật mã thì ít ra cũng nên nói cho hắn một tiếng.

Dung Thụy Thiên gõ gõ cửa, qua thật lâu, Tịch Nhạ Hoài mở cửa ra, sắc mặt y tái nhợt như tuyết, một đôi con ngươi màu xanh thăm thẳm giống như hai viên đá quý, lẳng lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói.

Không khí rất kỳ quái, rõ ràng khác với lúc trước, nỗi bất an thật lớn giống như quái thú đang xé rách thân thể, Dung Thụy Thiên chủ động đánh vỡ sự lặng yên này:” Anh đổi mật mã phòng?”.

Tịch Nhạ Hoài không nói gì, chỉ là đưa tay ngăn bên cạnh cửa, không cho Dung Thụy Thiên đi vào, cũng không đóng cửa bảo hắn đi, y cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đó, giống như một con sư tử hùng tráng màu đỏ đứng sừng sững bất động.

Dung Thụy Thiên giật mình tại chỗ, khó có thể tin Tịch Nhạ Hoài lại dùng thái độ như vậy đối với hắn, bất cứ lúc nào Tịch Nhạ Hoài cũng đều dịu dàng, dùng ánh mắt cưng chiều chăm chú nhìn hắn, nhưng hành vi của y hiện giờ lại khiến cho hắn cảm thấy xa lạ.

Hắn biết gần đây giữa bọ họ có rất nhiều vấn đề, nhưng người thay đổi chính là Tịch Nhạ Hoài chứ không phải hắn. Suốt hai cái cuối tuần Tịch Nhạ Hoài cũng đều bận rộn như ngày thường, mỗi lần trở về đều là vẻ mặt mệt mỏi, mệt đến nỗi ngay cả nói cũng không thèm nói với hắn, có khi thậm chí còn nghỉ ngơi ở tổ kịch.

Còn hắn cũng không muốn nhẫn nại giống như ngày thường nữa, lúc muốn quyết định đối với tất cả các vấn đề, mặc kệ đó là vấn đề gì, dù có là khó khăn rất lớn đi chăng nữa nhưng hắn đều muốn cùng Tịch Nhạ Hoài đối mặt, thế nhưng dù cho hắn có truy vấn Tịch Nhạ Hoài thế nào đi nữa, Tịch Nhạ Hoài đều nói chuyện gì cũng không có, rồi mới xoay người tiến vào phòng ngủ, giống như những chuyện y làm đều không có quan hệ với hắn vậy.

Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, nhìn thẳng vào y, dưới ánh mắt gần như khẩn cầu của hắn, Tịch Nhạ Hoài như trước cái gì cũng không nói, hắn nhịn không được bắt lấy tay y, nhưng bàn tay ấy lại khéo léo tránh đi hắn, trong nháy mắt Dung Thụy Thiên giống như bị quăng cho một bạt tai thật mạnh, đau đến khó có thể chịu đựng, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được chất vấn Tịch Nhạ Hoài:” Vì sao lại né tránh, có phải anh cố ý trốn tôi hay không?!”.

Không cần nói chuyện công tác, không cần nói chuyện của bản thân y, nhưng ít nhất cũng phải nói cho hắn biết y đang suy nghĩ cái gì, nhưng Tịch Nhạ Hoài cũng không ngay mặt trả lời vấn đề của hắn, còn muốn tránh hắn như vậy, chẳng lẽ hắn đã bị chán ghét?

” Anh không trốn tránh em ” Tiếng nói Tịch Nhạ Hoài nghèn nghẹn mà khàn khàn, bàn tay rũ xuống hai bên hông nắm chặt thành quyền:” Chỉ là có chút chuyện phải xử lý, em cho anh một ít thời gian “.

” Anh như vậy sẽ chỉ làm cho tôi lo lắng, anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

” Thực xin lỗi ” Tịch Nhạ Hoài vẫn nói lại một câu giống như trước kia, giống như thật sự đã làm một chuyện không thể tha thứ, cho nên trước tiên xin lỗi để xin hắn tha thứ.

” Giữa tôi và anh không cần phải khách sáo như vậy, mấy ngày nay anh cứ theo tôi nói xin lỗi, rốt cuộc anh có chỗ nào thực xin lỗi tôi? Anh trực tiếp nói cho tôi biết, đừng dùng thái độ như thế này để có lệ tôi! ” Dung Thụy Thiên không muốn cãi nhau với Tịch Nhạ Hoài, cứ như vậy giống bệnh âm thần mà chất vấn Tịch Nhạ Hoài.

Thân thể Tịch Nhạ Hoài cứng ngắc, cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng phát ra từ trên người Dung Thụy Thiên, còn có thanh âm gần như sắp hỏng mất của hắn, y vẫn như trước cái gì cũng không nói, thậm chí không nhìn thẳng vào ánh mắt Dung Thụy Thiên.

” Vì sao không nói lời nào, vì sao không trả lời vấn đề của tôi, chẳng lẽ anh chán ghét tôi sao?” Dung Thụy Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt im lặng của Tịch Nhạ Hoài, một thứ cảm xúc bi thương đè nén vào ngực hắn, đau đến như vậy, đau đến như vậy, toàn bộ thân thể giống như sắp bị xé rách, làm cho đáy mắt hắn hiện lên một tầng sương mù.

Chưa từng nghĩ tới sẽ bức hắn trở thành như vậy, lòng Tịch Nhạ Hoài đau đến giống như bị lăng trì, trong nháy mắt không thể thở được, cơ hồ muốn dùng lực ôm lấy Dung Thụy Thiên, một giọng nữ ôn hòa đột ngột vang lên trong không khí.

” Tịch Nhạ Hoài anh đang làm gì? Còn không mau lại đây hỗ trợ!”.

Dung Thụy Thiên nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện phía sau Tịch Nhạ Hoài, đó là Tô Đồng nhìn thấy trong nhà ăn cách đó không lâu, Tô Đông nắm lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài hỏi:” Hắn là ai vậy? Tôi giống như đã gặp qua ở đâu?”.

Tịch Nhạ Hoài bối rối nhìn về phía Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên giống như dã thú bị bức vào đường cùng, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, môi hắn run run, cúi đầu ngay cả lông mi cũng không ngừng run rẩy, bộ dáng giống như sắp khóc, lại sợ bộ dạng này sẽ dọa đến bọn họ, hắn chạy thật nhanh vào thang máy, nhìn thang máy nhanh chóng khép lại, cả người giống như bị rơi vào hầm băng, toàn thân như nhũn ra ngồi bệt xuống đất.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra là Tịch Nhạ Hoài ở cùng một chỗ với Tô Đồng, cho nên mỗi ngày mới trở về trễ như thế, thậm chí lừa gạt hắn, nói với hắn rằng Tô Đồng là diễn viên cùng tổ kịch, khiến hắn giống như một đứa ngốc mà tin tưởng y, tin tưởng giữa bọn họ không có gì, tin tưởng tình yêu của y đối với mình.

Nhưng sự tình cũng không phải như thế, Tịch Nhạ Hoài rõ ràng đã thay lòng đổi dạ, có đối tượng mới, không còn cần hắn nữa, cho nên ngay cả mật mã cũng thay đổi.

Hắn yêu Tịch Nhạ Hoài như vậy, kể từ ngày y bộc lộ tâm ý của mình cho hắn, hắn liền đem tất cả thể xác lẫn tinh thần trao cho y, dùng cả tấm lòng cảm thụ tình yêu mà y dành cho hắn, hạnh phúc đến nỗi đã quên rằng trên đời này vẫn còn tồn tại thứ gọi là bất hạnh.

Thậm chí khi bóng ma bất hạnh phủ ập lên thân thể hắn, hắn vẫn giãy dụa nói với mình, đó bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi, trong cuộc sống vẫn luôn có nhiều hiểu lầm tương tự như vậy, hắn không thể quá tính toán chi li …. Tin tưởng y như thế, không ngừng an ủi chính mình, cho đến khi sự phản bội lạnh băng giống như một huyệt động cắn nuốt lấy hắn.

Dung Thụy Thiên giống như choáng váng mà đi trong mưa, tùy ý cho cơn mưa xối xả từ đầu đến chân lay tỉnh hắn, làm cho hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, sau khi tỉnh lại hắn sẽ trở lại vị trí của mình, rồi sẽ trở về nhà của mình.

Hẳn hẳn là nên về nhà, nhưng nhà ga ở đâu, tại sao trước mắt lại trắng xóa, cái gì cũng không nhìn tới, trên người lạnh quá, giống như bị bọc trong một tầng rét lạnh. Muốn về nhà quá, vậy kêu taxi chở về tốt lắm, nhưng trong người hắn không có đồng nào, chìa khóa nhà cũng không mang trên người, thế nhưng …. Thế nhưng ngay cả nhà của chính mình cũng không trở về được.