Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 31: Đi nhờ gặp cướp

Dịch giả: HCTver2.

"Có kết quả tốt chứ?"

Trong mặt trời lại vọng ra giọng nói.

Âm thanh như tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, nhưng bịt tai lại cũng chẳng ích gì, bởi nó đâu có vang vào trong lỗ tai, mà là nhắm thẳng vào trong linh hồn, trực tiếp lan tới Thần Niệm.

Còn đỡ hôm qua hắn vừa đột phá Thần Niệm, bằng không chỉ với Phàm Cảnh, hắn ngay cả mấy câu nói cũng chống không nổi.

Cảm nhận Đại Nhật Đạo Pháp vừa xuất hiện trong trí nhớ của mình, lại chợt nhận ra dưới sự rèn luyện của Thái Dương Chân Hỏa, Chiến Thể của bản thân lại đột phá lên tới Chuyển Luân Cảnh, bèn đứng lên, bái quyền trước mặt trời, "Đa tạ Đại Tôn truyền đạo."

Đồng thời, hắn giơ tay phải lên, bên trong là một đốm lửa màu đen lơ lửng.

Ngọn lửa này tất nhiên khác biệt với lửa bình thường, lúc nó xuất hiện, không gian xung quanh liền ấm lên nhanh chóng chỉ trong nháy mắt.

Đây mới là Đại Nhật Đạo Pháp thật sự!

"Đây là Đại Đạo của ngươi? Ừm, rất tốt." Trong mặt trời, Tu Di lên tiếng, "Được rồi, đi đi thôi."

Lời vừa ra, toàn bộ Thái Dương Chân Hỏa quanh thuyền tán đi, quay lại về mặt trời.

Lâm Việt trong lòng cảm kích, lại cúi người, "Nơi đây còn phải để Đại Tôn chờ đợi một lúc, một khí thời cơ đã đến, chính là lúc ngài được giải thoát, cũng là lúc Bắc Tinh Vực này đổi chủ."

Lần này không có ai đáp lại.

Hắn cũng không có nói thêm, tăng hết tốc lực hướng đến Dạ Vương Thành.

Vũ trụ lại quay về sự tĩnh lặng vốn có của nó, sau một hồi lâu, bên trong mặt trời, nhiệt độ cực cao, không khí nóng rực, một đôi mắt từ từ mở ra, là Tu Di Đại Tôn, "Bắc Tinh Vực đổi chủ sao?... Hừ, tiểu quỷ à, hy vọng đừng làm bản tôn thất vọng."

Lần này không còn gì để dừng lại, khung cảnh xung quanh thay đổi vùn vụt, rất nhanh hắn đã xuyên qua một vùng mây dày mấy trăm trượng, một tòa thành khổng lồ nằm trên một mảnh lục địa trôi nổi trong vũ trụ đập vào mắt.

Rắc! Rắc!

"Ặc, mẹ nó, xem ra Tu Di Đại Tôn cũng khống chế Thái Dương Chân Hỏa chưa đủ tốt nha, may mà vẫn chịu đựng được đến chỗ này."

Vừa nãy, ở gần mặt trời, bị sức nóng quá cao gây tổn thương một số bộ phận của phi hạm, sau lại chịu đến Chân Hỏa áp sát tận nơi, dù cho Tu Di đã cố gắng không để cho ảnh hưởng đến tàu, nhưng mà...

À quên, sau đó hắn còn không chịu sửa chữa mà lại bật hết tốc lực lên nữa, bảo sao...

Kẹt! Kẹt! Rắc!

Lại mấy âm thanh đổ vỡ nữa vang lên.

"Trời ạ, chạy nhanh thôi, rơi từ đây xuống có mà chết mất xác." Nhìn độ cao từ đây xuống mặt đất, Lâm Việt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.

"A, có rồi." Vui mừng kêu lên một tiếng, bởi vì hắn trông thấy gần đó vừa xuất hiện một phi hạm mới, trông thì còn có vẻ tốt lắm.

Quyết đoán bỏ thuyền, quả nhiên chỉ vài phút sau, thân thuyền đã tan rã, vỡ thành mấy trăm mảnh trôi nổi khắp nơi trong không gian.

Đạp lên chỗ mới, trên tàu có khá nhiều người, hắn ôm quyền, "Tại hạ Lâm Việt, do vài sự cố mà phải sang đây, có thể cho ta đi nhờ tạm một đoạn đường?"

Ở giữa boon, có một đám người đang vây quanh cái gì đó, đông quá hắn không thấy rõ, một nam tử trung niên nghe thấy, tức giận quát: "Không được, cút."

Lâm Việt nhíu mày, "Các hạ là chủ nhân của phi hạm này?"

"Lão tử là chủ nhân của ngươi đấy, còn không màu cút?" Nam tử kia lại lần nữa tức giận mắng.

Hắn chỉ cười một tiếng, mẹ mày, không cho thì tao đi, cần gì phải đuổi như đuổi hủi thế.

Mà thôi, không cần tức giận, người ta không cho, mình cũng không nên đánh cướp, bị bắt được thì thể diện bản Thánh Tử biết để đâu?

Thôi, đi.

Vừa mới quay người định đi, chợt trong đám kia, một thiếu phụ chạy ra, xem chừng 26, 27 tuổi, thất thanh kêu lớn, "Ta mới là chủ nhân của tàu này, hắn là cướp."

Nam tử nắm lấy tóc người phụ nữ kia, kéo giật nàng lại, nàng nén đau cầu cứu Lâm Việt: "Bọn chúng chiếm thuyền của ta, công tử tu vi cao thâm, xin ngài giúp đỡ thiếp thân!"

"Hừ, chúng mày ngăn con tiện nhân kia lại cho tao, hôm nay Phi Vân thương hội này thuộc về lão tử, cả ngươi cũng sẽ thuộc về lão tử!"

Người trung niên kia quát tháo bọn đàn em một lúc, rồi trừng mắt với hắn: "Không muốn chết thì mau cút, đừng có xen vào việc của người khác."

A!

Thì ra là cướp... cướp... cướp gì nhỉ? Cướp vũ trụ à? Hay là cướp đường? Cướp sắc?

Chết nhầm, lạc đề, cái gì mà chả được.

Nếu ngươi là chủ thật thì ta còn đi được, nhưng lại không phải, thế thì đến lúc bản Thánh Tử ra tay cứu người rồi.

Đúng vậy, chính là cứu người, hoàn toàn không phải vì mấy câu xua đuổi của ngươi đâu.

Đúng, chính là như thế.

Tự thuyết phục bản thân hoàn tất, Lâm Việt trừng mắt lại: "A, ta đang muốn chết nên mới chui vào đây đấy."

Trong lúc đám đàn em lôi nữ tử kia về, hắn đã trông rõ thứ mà đám người kia vây quanh ban nãy, là mấy chục người già cả, trông yếu ớt vô lực, mặc người chém giết.

Hiển nhiên, thiếu phụ kia nói thật.

Oành!

Dưới chân hắn là hai người đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép, mắt trắng dã, chẳng biết là mới bất tỉnh nhân sự hay đã đoạn tuyệt dương thế.

"Lão tử là Phi Vân thương hội phó hội trưởng, đây là việc nội bộ của ta, ngươi lại dám chen chân vào?" Nam tử rút đao chĩa về phía hắn, quát lớn.

Đã ăn cướp còn dám giả mạo làm hội phó nhà người ta, loại này đáng chém.

Lâm Việt đưa tay lên, nháy mắt, trên thanh đao kia xuất hiện những đốm lửa đen, nam tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã chỉ thấy còn lại chuôi đao trong tay.

Thân đao, bị lửa hòa tan thành chất lỏng rồi thiêu rụi luôn rồi!

"Chết tiệt!" Vứt bỏ cái chuôi đã vô dụng đi, nhưng mà ngọn lửa lại như con rắn lan đến trên người hắn.

Một cảm giác chết chóc ập đến, vội vội vàng vàng dùng Diệu Khí đi dập đám lửa đang bao phủ toàn thân hắn.

Vấn đề là hắc diễm này làm sao có thể dễ dàng phá bỏ như thế, đã không dập thì thôi, vừa mới tiếp xúc với Diệu Khí, lửa đen còn cháy mạnh hơn, trực tiếp dùng Diệu Khí làm nguyên liệu thiêu đốt!

"Thủ... Thủ lĩnh!"

Sau lưng hắn, mười mấy tên tùy tùng đều sớm sợ mất vía, vốn định lao lên cứu giúp, lại bị Đại Nhật Đạo Pháp của Lâm Việt dọa cho lui về.

Nam từ trung niên kia làm gì còn dám kiêu ngạo hống hách, vội vội vàng vàng cầu xin: "Vị thiếu hiệp này, có chuyện gì từ từ nói, muốn gì ta đều có thể cho ngài được."

Nghe tên nam từ đã quỳ xuống như chó, Lâm Việt chỉ lạnh lùng cười, "Ta chỉ là định đi nhờ tàu của ngươi, ai biết đâu đã không phải chủ tàu rồi còn đuổi người đi rất thô lỗ, hai da, ta không thể làm gì khác hơn giết ngươi!"

Năm ngón tay nắm chặt lại, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu chết nam tử kia tro cốt không còn.

Đám tùy tùng sợ hãi bỏ chạy tứ phía.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng như thế.

Phệ Hồn Đại Pháp được thi triển, một lực hút kinh khủng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nháy mắt liền bao phủ cả không gian phía trước, bọn cướp chỉ thấy trong đầu vô cùng đau đớn, ngay sau đó liền ngã xuống, không còn cảm nhận được gì nữa.

"Đừng lãng phí." Vừa nói, hắn liền đem Thần Niệm của đám này hút khô toàn bộ. Ngay sau đó, Thần Niệm của hắn đã đột phá lên 490 năm!

Sắp đạt tới Ngũ Bách Niên Phổ Độ Cảnh!

Đáng sợ hơn là Lâm Việt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, như thể việc này là hoàn toàn bình thường.

Càng như vậy, lại càng làm mọi người còn lại sợ hãi.

Vừa mới đụng phải bọn cướp lại gặp phải một tên sát nhân cuồng ma!

Thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này trông anh tuấn nho nhã, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền là lấy mạng người. Nhìn đi, mấy cái xác vẫn còn ấm đó!

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a!

Lấy sạch nhẫn chứa đồ của đám cướp, kiểm tra một phen, hắn thở dài: "Mới có hơn 10 triệu Diệu Thù, tưởng thế nào, không ngờ cũng là quỷ nghèo."

"Công... Công tử..." Thiếu phụ nơm nớp lo lắng, ngập ngừng mở miệng, sớm đã sợ đến tái mét, mặt cắt không còn chút máu.

Lâm Việt quay người, cười cười: "Tại hạ cần đến Dạ Vương Thành, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường chứ?"

Nụ cười mà hắn cho là vô cùng thân thiện, lại làm cho đám người cảm giác lạnh cả gáy, mấy người hơi già một chút thì co cụm lại một chỗ, xem ra vẫn bị ảnh hưởng bởi bọn cướp, tinh thần chưa vững.

Ủa? Gì kì? Rõ ràng ta vừa mới cứu các ngươi đấy.

Làm thế là có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ ta sẽ cướp tàu?

Quên đi a, bản Thánh Tử chưa muốn mất hết mặt mũi đâu.

Bất đắc dĩ, hắn đành lên tiếng trấn an: "Đừng lo, ta là người tốt."

Mẹ nó, sao trông còn sợ hãi hơn vừa nãy vậy?

Mà thôi, kệ đi, không được thì bỏ qua vậy. Chuyện chính quan trọng hơn.

"Sao? Ta đi nhờ được chứ?" Quay qua thiếu phụ, Lâm Việt hỏi lại.

"Được, được, dĩ nhiên là được." Nàng liên tiếp gật đầu mấy cái.

Tìm một vị trí ngồi xuống, mọi người cũng bắt đầu yên tâm lại, mấy thành viên đã tới quét dọn mấy cái xác, số khác thì đi sắp xếp, chuẩn bị cho phi hạm tiếp tục chuyến bay.

Lúc này, nữ tử kia tới gần hắn, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng trấn tĩnh, "Công tử, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta!"