Tính toán trong lòng Bạch Diệc Lăng đột nhiên bị nói ra, hắn ngẩn người: "Cái gì?"Cầu Trọng cho là hắn đang lo lắng, trả lời: "Lục gia yên tâm, bên trong tấu chương không nhắc tới ngài, chỉ nói tới sự kiện chân dung mấy vị học sĩ khác trong Hàn Lâm viện biến thành tranh minh hoạ trong thoại bản thôi. Hoài Vương đề nghị xưa nay Hoàng Thượng đều không có không chuẩn, phê ngay tại chỗ. Ngài cũng an tâm rồi, qua mấy ngày nữa cơn sóng này nhất định sẽ trôi qua."Cầu Trọng khôn khéo có khả năng, tin tức cũng linh thông, chuyện này Bạch Diệc Lăng thật sự là không biết, nghe y thấp giọng nói, trong lòng chợt khẽ động."Hoài Vương không phải mất tích sao? Đã trở về phủ rồi?"Cầu Trọng nói: "Hình như là mấy ngày trước tự mình trở về."Bạch Diệc Lăng gật đầu, việc Hoài Vương dâng tấu giống như một trận mưa đúng lúc, vừa khéo vô tình giúp hắn một đại ân.Cứ như vậy, chân tướng vụ án thành công lan rộng ra ngoài, chuyện cần biết ai cũng biết, mặt khác nếu có thể nhân cơ hội chỉnh đốn này, cấm toàn bộ thư tịch còn sót lại cũng có thể giảm cho hắn rất nhiều phiền phức.Nhớ tới tình tiết trong sách, Bạch Diệc Lăng cảm thấy Lục Dữ thật đúng là người tốt mà.Hắn đợi trong phủ hơn nửa ngày, vẫn luôn nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, rất lâu sau vẫn không tan đi. Đứng ở trên lầu cao nhìn xuống dưới, chỉ thấy cửa trước cửa sau khắp nơi đen nghìn nghịt, toàn bộ vây đầy người là người.Không chỉ nhóm bà mai ở đó ồn ào, không ít người chưa từng thấy việc trọng đại đến vậy, cố ý sang đây hóng hớt, ai không biết có lẽ còn cho rằng hắn đây là bị xét nhà.Nhìn cái tình hình này, đừng nói là người, dù có là chó e rằng cũng không thể hoàn chỉnh từ cửa lớn đi ra ngoài.Bạch Diệc Lăng vỗ trán, quyết đoán trở về phòng thay một bộ thanh y mộc mạc không đáng chú ý, Thanh Nô đuổi theo phía sau hỏi hắn: "Lục gia làm gì vậy? Có ở nhà ăn cơm không ạ?"Bạch Diệc Lăng sải bước, bỏ lại nàng ở đằng sau: "Đi ra ngoài cho thông thoáng, các ngươi cứ ăn đi. Chớ đi cùng ta, tránh cho đám bà mai nhìn thấy!"Hắn leo lên ngọn cây đại thụ cạnh bờ tường hậu viện, quan sát tình thế một hồi, thừa dịp không ai chú ý mới đứng thẳng người lên, từ trên cành cây phi thân nhảy xuống một toà lầu thấp cách đó không xa, tiện đà nhẹ nhàng đạp một cái lên đầu tường, vô thanh vô tức bỏ chạy thành công.Khí trời bên ngoài lúc này có chút âm u, gió Bắc mang theo tuyết đập vào mặt, người người cúi đầu bước thật nhanh, không ai chú ý tới Bạch Diệc Lăng.Hắn thở phào một hơi, có loại cảm giác như mình là tù nhân vượt ngục, tiện tay tại rìa đường mua một bịch bánh cờ tướng*, xách trong tay băng băng đi về phía trước.(*) Có lẽ là loại bánh được làm thành hình quân cờ tướng, vì mình tra gg thì thấy có mấy cái hình giống vậy @[email protected]Trước mặt chợt có một giọng hát mềm nhẹ hát nhạc thiếu nhi truyền đến: