Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 59: Hầu phủ của ta

Mi Sơ nói: "Chơi đủ? Không được không được không được, nơi này có rất nhiều thứ thú vị, muội chưa chơi đủ đâu! Biểu ca, nào nào, vừa đúng lúc muội cho huynh xem đồ tốt."

+

Lục Dữ vốn dĩ đã đứng lên sắp đi, thấy dáng vẻ hào hứng của nàng, bất đắc dĩ đành ngồi lại.

Mi Sơ ở đây đã lâu mà vẫn chưa gặp được đồng tộc, người biểu ca Lục Dữ này tuy rằng từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu trong lòng bàn tay, dù có hơi bát đạo với xấu tính chút xíu nhưng thực ra tình cảm giữa huynh muội hai người không tồi, Mi Sơ rất thích đấu võ mồm với y.

Lục Dữ thấy cô nàng này lục lọi khắp nơi, cuối cùng nàng lấy ra một bình sứ màu trắng dài hơn bàn tay một chút từ cái hộp gỗ đàn hương dưới bàn trang điểm, cười bí hiểm đưa cho mình.

Lục Dữ liếc nàng, nhận lấy cái bình mở nút ra nhìn thử, tức khắc nhíu chặt mày, mặt đầy ghét bỏ: "Đây là cái gì? Nước ép thịt cóc à?!"

Mi Sơ dỗi: "Hứ, thật là trong miệng người không phun được răng hồ ly. Bên trong có lá sen mới hái, có thể là mùi đó thôi."1

Lục Dữ dùng hai ngón tay xách cái bình nhỏ kia, cực kì ghét bỏ: "Chắc là muội nghiền lá sen chung với cóc rồi, cái mùi tanh này, còn có cái màu gớm ghiếc này nữa, rõ ràng là làm tịt mũi làm mù mắt ta! Sao đây, định dùng nó giết ai hử?"

Mi Sơ không thể nhịn được nữa, nói: "Huynh thì biết cái quái gì! Đây là bí phương có một không hai do muội vất vả hỏi vòng hỏi vèo một vị tỷ muội đấy, chỉ cần uống nó vào sẽ cầu được ước thấy muốn gì được đó, ý trung nhân của huynh sẽ rất rất yêu huynh, tài sản của huynh tăng lên gấp bội, kẻ xấu xí cũng có thể thay da đổi thịt..."1

Lục Dữ nhìn Mi Sơ rồi nhìn cái bình, hỏi: "Từ từ, thần kỳ dữ vậy hả?"

Mi Sơ đáp: "À, mấy câu sau là thuận miệng thêm vào cho đặc sắc, nhưng mà đây thực sự là bí phương. Huynh cũng biết nơi này là thanh lâu mà, thứ nhiều nhất chính là phương pháp lấy lòng đàn ông. Tóm lại là muội nghe nói uống cái nước như ý dựa theo phối liệu lên men này vào là có thể được người mình thích thích lại đó, cho nên muội tốn rất nhiều công sức mới chế được một bình. Hì hì, gần đây muội coi trọng một thư sinh nhỏ kiên trinh bất khuất, chờ muội uống nó rồi..."

Lời còn chưa dứt, Lục Dữ đã ngửa đầu rót "nước như ý" vào miệng, Mi Sơ chấn động, tiến lên muốn cướp nhưng không thắng nổi y.

Nàng tức giận đấm lên vai Lục Dữ hai cái: "Huynh có biết xấu hổ không vậy hả?! Hồi nãy không phải ghét bỏ lắm hay sao? Muội cực khổ lắm mới chế ra được, trả lại cho muội, trả lại cho muội, đồ vô liêm sỉ!"

Lục Dữ uống sạch, nhe răng trợn mắt, nhét trả bình rỗng về tay Mi Sơ: "Trả thì trả, cái thứ đồ gì khó uống muốn chết."

Mi Sơ giận dữ: "Má nó, không!"

Lục Dữ nói: "Con gái con đứa, đừng có chửi tục suốt ngày chứ, cái này, ta thử giúp muội trước, khó uống như vậy lỡ mà có độc thì làm sao, muội nói coi đúng không?"

Mi Sơ cả giận quát: "Biến!"

Lục Dữ đứng lên bỏ đi: "Rồi rồi, tạm biệt."

Chờ y ra ngoài rồi, Mi Sơ lặng lẽ tiến đến cạnh cửa, dán lỗ tai lên ván cửa nghe tiếng bước chân của Lục Dữ dần đi xa, nàng lập tức nhào lên giường, vừa lăn lộn vừa cười khùng khục.

Hóa ra họ Lục còn có lúc ngu tới vậy, lật thuyền trong mương, vui quá, vui quá đi! Há há há há há há há há!1

Mi Sơ lắc lắc cái bình nhỏ đã trống trơn, thầm nói: "Tiểu biểu ca à, huynh cũng đừng trách muội, muội toàn nói sự thật thôi, đúng là có bí phương này thiệt, nhưng mà trong truyền thuyết rõ ràng hẳn phải là vị ngọt lành ngon miệng, mà không biết tại sao lại ra mùi khó ngửi như vậy, làm muội sợ tới mức không dám uống. Sau khi huynh uống rồi, nếu có tác dụng muội sẽ làm nhiều chút đem đi bán, chờ hồ ly chúng ta khai sơn lập phái lưu danh muôn đời ở Nhân tộc, muội muội sẽ không quên sự hi sinh của huynh đâu!"

Lúc Lục Dữ ra khỏi Nguyệt Hạ Các, trời cũng đã sáng, y cao giọng hô: "Thượng Kiêu, Thượng Kiêu, chết ở đâu rồi!"

Thượng Kiêu xách theo hồ ly Tề Ký vội vàng tới, thấy Điện hạ nhà mình nhai một xâu kẹo hồ lô mà như đang trút giận, sợ hãi hỏi: "Điện hạ, không phải ngài ghét ăn chua nhất sao?"

Lục Dữ nói: "Dầu sao cũng đỡ hơn thịt cóc... Ui thôi đừng nhiều lời, về phủ về phủ! Ta phải đi về súc miệng!"

Gió xuân ấm áp, chim hót líu lo, mặt trời dần dần ló dạng, thời tiết rất tốt, đã gần trưa.

Trong phủ Vĩnh Định Hầu, Phó Mẫn cứ đi đi lại lại trên hành lang nhìn ra ngoài, thời gian trôi đi, trong lòng càng thêm bất an —— người bà ta phái đi đến tận bây giờ vẫn chưa về, cũng không biết có phải đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi không.

Thực ra bà ta cũng hiểu rõ trong lòng, hiện giờ Bạch Diệc Lăng phong mang đang thịnh, không thể cứng đối cứng với hắn, biện pháp duy nhất chính là phải đánh vào phương diện tình cảm.

Nhưng thằng nhóc này là một đứa máu lạnh, không dễ nói chuyện, nhiều năm xa cách, trước kia vì xóa tan lời đồn đãi, bà ta không phải chưa từng tìm tới Bạch Diệc Lăng, nhưng cái dáng vẻ đáng thương mà bà ta hay dùng với người khác kia đưa đến trước mặt Bạch Diệc Lăng lại chẳng có chút tác dụng nào.

Đứa nhỏ này luôn dùng ánh mắt nhạo báng cực kì tỉnh táo để nhìn bà ta, cái thái độ bình tĩnh này làm Phó Mẫn cảm thấy bản thân giống như một vai hề trên sân khấu —— bà ta căm ghét ánh mắt kia, căm ghét cái cảm giác này.

Tối hôm qua, Tạ Phàn đã bị mang đi, một khi qua khỏi ải Minh Kính thì không thể vãn hồi được nữa, cần phải tìm cách trước khi quá muộn. Nghĩ đến dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của đứa con nhỏ khi bị người ta lôi ra ngoài, Phó Mẫn cảm thấy tim như muốn nát ra. Cảm giác này còn khổ sở hơn cả chính bà ta bị lưu đày.

Bà ta cũng không mong mấy người mình phái ra sẽ làm gì bất lợi với Bạch Diệc Lăng, Phó Mẫn hiểu rất rõ làm vậy không có nghĩa lí gì, huống chi bà ta vẫn còn nhớ như in cảnh cáo của Lục Dữ lần trước, càng không dám trêu chọc gì hắn.

Chỉ là gần đây Hầu phủ thay đổi, trong phủ này từ chủ nhân đến người hầu đều thấp thỏm chờ đợi vị công tử đã từng bị Hầu phủ trục xuất lấy tư thái người thắng đến thăm lần nữa, mà Bạch Diệc Lăng lại chậm chạp chưa đến, làm lòng người càng thêm hoang mang vô định.

Phó Mẫn thấy gần đây hình như hắn đang bận rộn sự vụ nào đó, thầm nghĩ có thể xuống tay từ phương diện này, nếu phái người đi theo Bạch Diệc Lăng biết đâu sẽ thám thính được bí mật dùng để áp chế hắn hoặc điều kiện trao đổi với hắn, có lẽ hắn sẽ đồng ý trợ giúp Tạ Phàn không phải chịu nỗi khổ lưu đày.

Nhưng mà tại sao đến bây giờ vẫn không thấy ai trở về? Bọn họ đều đã được huấn luyện, hẳn là sẽ không dễ bị phát hiện mới đúng.

Huyệt Thái dương của Phó Mẫn giần giật, trong căn phòng phía sau bà ta có một người phụ nữ trung niên trang điểm nhẹ đang ngồi, thấy thế nói: "Muội đừng quá nóng vội, gần đây tinh thần không tốt nên đừng suy nghĩ quá nhiều, ngồi xuống nghỉ một lát đi, kẻo lại trúng gió."

Người này chính là chị dâu Tân thị của Phó Mẫn, Phó Dược vốn rất yêu thương em gái, nghe tin Hầu phủ xảy ra chuyện, mới vừa về kinh đã kêu vợ đến gặp bà ta.

Trong lòng Phó Mẫn u sầu muôn vàn, phong cảnh đầu xuân trong mắt bà ta giờ đầy hiu quạnh lạnh lẽo. Bà ta xoay người lại, ngồi xuống đối diện Tân thị, thấp giọng nói: "Tẩu tử, tẩu cũng đã nghe nói tình trạng hiện giờ rồi đấy, tẩu nói xem sao muội có thể không vội chứ? Nhiều năm gian truân vất vả như vậy, con mình không được gì hết, còn sắp bị lưu đày! Bây giờ không làm gì được, hết thật rồi... Muội chỉ nghĩ tới một chút thôi mà trái tim đã tựa như bị thiêu đốt!"

Tân thị nghe giọng nói ảm đạm của bà ta, nghĩ đến thế sự khó lường cũng không khỏi thở dài. Lúc Bạch Diệc Lăng rời phủ vẫn là một đứa nhỏ còn chưa mọc răng, trắng trắng mềm mềm, ai mà ngờ được hắn thế mà sống sót, rồi đạt được thành tựu như ngày hôm nay?

Thị thấy chung quanh không có ai hầu hạ, mới kề sát vào Phó Mẫn, hạ thấp giọng nói: "Năm đó muội cứ nhất quyết ôm một đứa nhỏ ở đâu đâu vào, ca ca muội đã không quá tán thành rồi. Đứa nhỏ đó mà vào, vừa là con đích lẫn con trưởng, nếu nhu nhược vô năng thì còn đành, chỉ cần có chút bản lĩnh, vậy thì vô cùng khó xử lí, còn không bằng nuôi đại một thị thiếp, sinh thứ trưởng tử đưa cho muội nuôi, đến lúc đó bỏ mẹ giữ con cũng được rồi! Lúc ấy muội còn trẻ, trái tim của em rể lại luôn hướng về muội, nạp một thị thiếp thân phận thấp kém để nối dõi tông đường cũng chẳng là vấn đề gì lớn lao."

Nhớ lại cái đức hạnh hèn nhát hiện tại của Tạ Thái Phi, nghĩ tới bản thân mình năm đó cố chấp kiên trì, trong lòng Phó Mẫn cũng cảm thấy vừa hụt hẫng vừa hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, còn biết nói gì được nữa bây giờ.

Bà ta nói: "Khi đó cũng không ngờ còn có thể có Tỉ Nhi và Phàn Nhi, muội cho rằng cả đời mình cũng chỉ như vậy, không thể không có đứa nhỏ nào làm chỗ dựa... Nào biết sau đó Tỉ Nhi Phàn Nhi..."

Bà ta nói tới đây khẽ ngừng, lại nhẹ giọng tiếp tục: "Bây giờ nói vậy cũng đã muộn. Vì Tỉ Nhi có thể thừa tước, vì Phàn Nhi không bị lưu đày, dù thế nào muội cũng phải nghĩ cách mới được."

Mặc dù Phó Mẫn nói nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu rất kiên định, Tân thị biết cô em chồng này nhìn nhu nhược thế thôi chứ thực ra rất tàn nhẫn, cũng sợ bà ta trong lúc điên cuồng làm ra chuyện khiến mọi người khó xử, lập tức khuyên bảo: "Muội cũng đừng nghĩ tiêu cực quá, chuyện Hầu phủ cứ từ từ mà suy tính. Vị đại công tử nhà muội dù có thực quyền đi chăng nữa thì bây giờ cũng chỉ là "Thế tử" mà thôi, tất cả hạ nhân trong phủ này đều do muội dạy dỗ, hắn có thể làm gì đâu chứ? Còn về Phàn Nhi..."

Thị mỉm cười: "Đều là ruột thịt của mình, ai cũng xót cho nó, yên tâm đi, ca ca muội có cách hết."

Phó Mẫn bất ngờ mở to mắt, nhìn Tân thị tựa như tìm được đường sống trong ngõ cụt, bình thường Tạ Phàn rách chút da cũng đã làm bà ta đau lòng rồi, chuyện lưu đày này gần như đã trở thành tâm bệnh, nghe Tân thị nói vậy, trong lòng Phó Mẫn lập tức thả lỏng không ít.

Tân thị tới điểm là dừng, cho hai người tự ngầm hiểu với nhau, không hề nói cụ thể thêm nữa, thị đứng dậy, nói: "Cũng gần tới giờ dùng cơm trưa rồi, muội đi ăn với Hầu gia đi, tóm lại hiện tại có ca ca muội chống lưng, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ không được hành động thiếu suy nghĩ. Ta đi đây."

Phó Mẫn cười khổ: "Không ấy tẩu tẩu ở lại dùng cơm rồi hẵng đi, bây giờ ở nhà muội toàn là ai ăn của người nấy. Bình thường khi không có khách tới, muội không muốn ăn thì cũng đi nghỉ thôi."

Tân thị ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Phó Mẫn. Trong ấn tượng của thị, cho dù trong căn nhà này có xảy ra bất cứ chuyện gì, có biến cố gì đi chăng nữa, Tạ Thái Phi đều sẽ luôn đối xử cực kỳ hòa nhã với Phó Mẫn.

Hiện tại cho dù vì trong nhà xảy ra chuyện nên buồn phiền, ông ta cũng không thể nào trách cứ vợ mình. Đây chính là lúc cần cả nhà đồng tâm hiệp lực, chứ tại sao lại có thể xa cách đến mức này?

Phó Mẫn thấy vẻ mặt của chị dâu là đã biết thị đang nghĩ gì, nhưng bà ta cũng không thể giải thích được. Tân thị không hiểu rõ, nhưng thâm tâm bà ta thì rõ ràng, vợ chồng với nhau vốn phải tình nguyện vì đối phương mà trưởng thành và thay đổi. Nhưng đã nhiều năm như thế trôi qua, vẫn luôn là bà ta hùa theo Tạ Thái Phi, trở thành kiểu người phụ nữ mà đối phương mong muốn.

Một khi bà ta mệt mỏi, không muốn làm bộ làm tịch nữa, sự thu hút với đối phương cũng sẽ biến mất theo —— đây là điều đáng sợ nhường nào!

Nghĩ đến đây, bà ta vốn dĩ vừa mới thả lỏng bởi vì chuyện của Tạ Phàn có cách giải quyết, bỗng chốc lòng nặng trĩu.

Tuy rằng Tân thị không biết sự tình cụ thể, nhưng thấy vẻ mặt của Phó Mẫn cũng biết gần đây bà ta gặp nhiều trục trặc, trăm sự quấn thân, có lẽ tình cảm với Tạ Thái Phi cũng xuất hiện vấn đề. Thị không khỏi thương cảm nhìn bà ta, nói: "Vậy ta ở lại dùng cơm trưa với muội, dù gì cũng nên ăn một chút..."

Tân thị còn chưa nói xong, ngoài viện của Phó Mẫn bỗng nhiên ồn ào huyên náo.

Phó Mẫn nhíu mày, từ sau khi bà ta bị hàng từ danh vị Cáo mệnh xuống mức nhũ nhân thấp kém, hễ nhìn thấy phu nhân của một vị quan nhỏ là phải hành lễ, Phó Mẫn thật sự không chịu nổi mất mặt, đã vài ngày không ra ngoài. Lúc này nghe thấy động tĩnh, bà ta càng thêm hoảng hốt, cao giọng gọi: "Vú Trần, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Vú Trần hữu dụng nhất bên cạnh cũng không tiến lên trả lời Phó Mẫn như mọi khi, mà là Khương Tú vội vàng chạy vào, trên mặt tràn đầy hoảng sợ: "Phu nhân, là đại công tử dẫn theo rất nhiều hộ vệ tới ạ!"

Nghe được những lời này, đầu óc Phó Mẫn mờ mịt, sau đó trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh, vốn bà ta vẫn luôn có chút sợ hãi Bạch Diệc Lăng, vừa thấy hắn tới nhà, thậm chí không để ý giải thích một câu với Tân thị đã lập tức vội vàng đi ra ngoài.

Tân thị ở đằng sau hơi do dự, cuối cùng cũng theo Phó Mẫn ra khỏi viện.

Lúc hai nữ nhân dẫn theo một đám hạ nhân ra tới ngoài, vừa lúc đuổi kịp Bạch Diệc Lăng một thân khoác áo màu trời, chắp tay sau lưng sải bước qua cổng thuỳ hoa*.

(*) Là cổng bên trong sân của các tòa nhà Trung Quốc cổ đại, là cổng rất đặc biệt trong sân, là ranh giới và lối đi duy nhất giữa nhà trong và nhà ngoài.

Không biết có phải hắn không khoẻ hay sao đó mà sắc mặt tái nhợt, nhưng lưng rất thẳng, biểu cảm lạnh lùng thấu xương, hắn đi giữa vườn hoa được Hầu phủ tỉ mỉ chăm sóc, dường như có chút cảm giác uy nghiêm như sa trường.

Hắn không cho người thông báo tới bất kỳ chủ tử nào ở Hầu phủ, dẫn theo người trực tiếp đá văng cửa xông vào, làm mấy hộ vệ canh cửa sợ hết hồn, còn tưởng có kẻ tới ăn cướp ngay dưới chân thiên tử giữa thanh thiên bạch nhật, lập tức chộp lấy vũ khí bao vây bọn hắn.

Bạch Diệc Lăng đã một đêm không ngủ, tâm tình không được tốt, trên mặt cũng không còn nụ cười thường thấy, nặng nề hỏi: "Mắt bị mù không nhận ra ta sao?"

"Đại công tử?"

Có người nhận ra hắn, nhưng Bạch Diệc Lăng mang theo thân vệ, mặt như sương lạnh, hiển nhiên không phải tới thăm người thân, vì thế các hộ vệ cũng không nhường đường, thay vào đó có một người đứng ra nói:

"Đại công tử, ngài thân là con cái, khi đến thăm cha mẹ hẳn nên cất binh khí, vẫy lui tùy tùng, nếu không thứ cho bọn nô tài không thể cho ngài đi vào."

Bạch Diệc Lăng không nói một lời, nghe gã nói hết rồi mới lạnh nhạt hỏi lại: "Ngươi gọi ta là gì?"

Đối phương ngẩn ra.

Bạch Diệc Lăng nói: "Vả miệng."

Lúc hắn nói, hai mắt nhìn thẳng phía trước, phía sau lập tức có hai người tiến lên, một người trong đó bẻ ngược cánh tay hộ vệ kia ra sau, nhấc chân đạp vào khớp gối gã làm gã ngã quỵ xuống đất. Một người khác thì nhanh tay tát gã hai cái thật mạnh.

"Banh con mắt ra mà nhìn, vị trước mặt ngươi đây này, là Thế tử của Hầu phủ, là người được Bệ hạ chính miệng chỉ định làm chủ của Hầu phủ! Những người khác là cái thá gì!"3

Bạch Diệc Lăng mắt nhìn thẳng, hờ hững đi về phía trước, hai tay luôn chắp sau lưng, những hộ vệ cầm vũ khí kia lại hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, cuối cùng lui qua một bên không dám cản nữa.

Lúc Phó Mẫn bước ra ngoài, vừa lúc thấy Bạch Diệc Lăng đứng yên ở lối vào của sảnh trước, ngửa đầu nhìn tấm biển treo cao bên trên cửa, vẻ mặt tối tăm không rõ.

Những người hắn dẫn theo nghiêm trang cung kính đứng thẳng đằng sau hắn, Bạch Diệc Lăng nghe được tiếng bước chân nên quay đầu lại, mẹ con hai người im lặng nhìn nhau.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, bên hông thắt đai ngọc bản to bằng bàn tay, mặt mày tinh xảo, môi hồng răng trắng, trầm tĩnh đứng ở đó, như là một bức tranh, tập trung muôn vàn thần thái trong đất trời, lại làm ai cũng cảm thấy áp lực như đang ở dưới đáy vực sâu.

Hắn không có ý định mở miệng trước, sau một lúc lâu, Phó Mẫn mới cười, bước qua hỏi: "Hà Nhi, sao hôm nay con về nhà thế?"

Giọng điệu bà ta giống như mẹ hiền hỏi thăm đứa con vừa bôn ba bên ngoài về, chân thành tha thiết tự nhiên, làm Tân thị nghe mà không khỏi âm thầm thán phục.

Bạch Diệc Lăng lại hờ hững nói: "Nơi này không phải nhà ta."

Phó Mẫn khựng lại, Bạch Diệc Lăng lại tiếp một câu: "Nhưng nơi này, là Hầu phủ của ta."

Bốn chữ "Hầu phủ của ta" này vừa lúc chọc trúng tâm sự của Phó Mẫn, không chỉ bà ta, Bạch Diệc Lăng nói câu này ra làm phần lớn người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Lúc Hoàng Thượng vừa hạ chỉ, ai ai cũng đều cho rằng Hầu phủ sẽ thay đổi ngay trong một đêm, hoảng loạn chờ đợi một hồi, mà bên Bạch Diệc Lăng lại không hề có động tĩnh, vì thế mọi người mới yên lòng. Ai mà ngờ đến khi sắp quên mất chuyện này rồi, hắn lại đột nhiên ầm ĩ tới nhà như vậy.

Tất cả ở Hầu phủ này đều là do Phó Mẫn vất vả quản lý trong nhiều năm nay, trong suy nghĩ của bà ta, chỉ có thể thuộc về con của chính mình. Bạch Diệc Lăng chỉ là một công cụ được nhận nuôi để củng cố địa vị, hắn đã từng hèn mọn nhỏ yếu là thế, có thể bị mình tùy ý khống chế sống chết, vo tròn nắn dẹt, bây giờ lại công khai mà đứng trên đất Hầu phủ, nói nơi này là của hắn!

Trong lòng Phó Mẫn cực kỳ khó chịu, bà ta cảm thấy giữa lồng ngực như có ngọn lửa đang bừng cháy, bà ta nhìn Bạch Diệc Lăng, oán hận sắp biến thành thực chất, gần như sắp không khống chế được cảm xúc, nhưng người đứng trước mặt này sớm đã không còn là đứa nhóc bị bà ta tùy ý chà đạp năm đó nữa, mặc dù hận đến ngứa răng, trên mặt vẫn phải cố nặn ra một nụ cười.

Mặc kệ đến mức nào, bà ta tuyệt đối sẽ không để kẻ khác cướp đi thứ bà ta muốn! Chờ xem, ngày tháng còn dài, chuyện sẽ biến thành thế nào, không ai dám nói trước được đâu!

Giọng Phó Mẫn vô cùng nhẹ nhàng: "Đó là lẽ đương nhiên. Lúc trước phụ thân con vốn dĩ đã có ý lập con làm Thế tử, chỉ là đứa nhỏ con hiếm khi về nhà, nên vẫn chưa bàn được chuyện đó. Bây giờ có ý chỉ của Bệ hạ, sự tình cũng dễ dàng hơn nhiều, vậy con dọn về đây ở đi, xử lý chuyện trong phủ cũng thuận tiện hơn."

Bà ta đỏ vành mắt, thấp giọng nói: "Mấy năm nay mẹ không thể chăm sóc con đàng hoàng, về sau chúng ta cùng nhau chung sống, cuối cùng cũng có cơ hội cho mẹ bù đắp rồi."

Nói lời này ra, người ngoài nghe vào tai không khỏi cảm thấy người mẫu thân này tuy rằng từng có sai lầm trong quá khứ, nhưng cũng thật sự áy náy với con mình, đã nói đến mức này, dù thế nào cũng nên cho bà ta một cơ hội bù đắp.

Sắc mặt Bạch Diệc Lăng vẫn lạnh lùng như cũ, hắn không tiếp lời làm lòng người bồn chồn, nụ cười trên mặt Phó Mẫn dần dần không giữ được nữa, Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên tiến lên một bước, bà ta lập tức cả kinh, theo bản năng lui về phía sau vài bước, loạng choạng suýt ngã.

Bạch Diệc Lăng xì cười, hỏi: "Đã có lòng thì sao lại sợ ta?"

Nói thì dễ nghe lắm, nhưng nếu thật sự là tấm lòng người mẹ hiền, cần gì phải biểu hiện kinh hoảng cảnh giác như thế ở trước mặt con mình chứ?

Phó Mẫn biến sắc, thực sự bị chặn họng không nói nên lời, bỗng nhiên vào lúc này, một cánh tay vươn tới chắn giữa bà ta và Bạch Diệc Lăng.

Phó Mẫn thấy bóng dáng Tạ Thái Phi, đôi mắt lập tức nóng lên.

Phu thê hai người đã mấy ngày không nói chuyện với nhau, Tạ Thái Phi quay đầu lại nhìn Phó Mẫn, thấy bà ta gầy đi không ít, càng thêm có vẻ nhu nhược đáng thương. Lúc này bà ta đang rưng rưng nhìn mình, ánh mắt có cảm động cũng có chua xót.

Trong lòng Tạ Thái Phi bỗng dưng mềm mại, bây giờ bọn họ đều là người thua cuộc, đáng lẽ nên làm chỗ dựa cho nhau. Tuy rằng mấy ngày nay thê tử có chút cáu gắt, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không thể trách nàng ấy được, hai người đều đã cùng nhau trải qua nhiều năm phong ba, bản thân mình cũng thật sự không nên lạnh nhạt với nàng ấy.

Ông ta âm thầm thở dài, quay đầu nhìn Bạch Diệc Lăng hỏi: "Hôm nay ngươi tới tiếp quản Hầu phủ hay là tới kiếm chuyện?"

Bắt đầu từ lúc bước vào cửa lớn Hầu phủ, gương mặt Bạch Diệc Lăng vẫn luôn mang nét hờ hững, nghe xong lời này hắn chợt bật cười, chỉ là nụ cười kia lạnh lẽo và đầy châm chọc, làm Tạ Thái Phi ngẩn ra.

Bạch Diệc Lăng cứ như vậy cười nói: "Cái loại khốn kiếp, táng tận lương tâm, vô tình vô nghĩa như các ngươi, xứng cho ta tới kiếm chuyện sao?"

Tạ Thái Phi sửng sốt, suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"

Bạch Diệc Lăng cười đáp: "Ta nói các ngươi vô tình vô nghĩa, ích kỷ hèn nhát, không bằng súc sinh. Còn có mặt mũi đứng ở đây khoa tay múa chân với ta, quả là làm người ta cười rớt hàm."

Hắn không hề hạ giọng, trong đình viện yên tĩnh, những lời này lọt thẳng vào tai những người đứng ở đây, mọi người sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ ước gì mình biến thành một cái cọc gỗ còn hơn là bị diệt khẩu.

Tạ Thái Phi chỉ cảm thấy máu vọt thẳng lên mặt khiến nó đỏ bừng lên, ông ta cả giận quát: "Nghịch tử, ngươi dám nói chuyện với bọn ta như thế à?!"

Bạch Diệc Lăng cao giọng nói: "Lôi lên đây."

Hắn bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu như vậy, mà không phải nói với Tạ Thái Phi, có mấy thị vệ đi ra từ sau đám người, lôi ba tên bị trói gô lên quăng trước mặt ông ta, trong lòng Phó Mẫn tức khắc run lên. Tân thị không giỏi giả vờ như bà ta, sắc mặt đã trở nên khó coi.

Ba kẻ kia chính là người của Phó Dược giao cho Phó Mẫn, được bà ta sai đi thám thính, vừa rồi bà ta còn lo lắng bọn họ mãi chưa về không biết có xảy ra chuyện gì không, bây giờ xem ra, quả nhiên đã rơi vào tay Bạch Diệc Lăng.

Tạ Thái Phi nhíu mày hỏi: "Đây là kẻ nào?"

Bạch Diệc Lăng đáp: "Kẻ được phủ mình phái ra mà không biết sao?"

Tạ Thái Phi sửng sốt, vừa định phủ nhận, nhưng đột nhiên đoán ra được điều gì đó, quay đầu nhìn Phó Mẫn.

Phó Mẫn cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của ông ta, có chút hoảng loạn, trước đây trượng phu đã cảnh cáo bà ta không được kiếm chuyện với Bạch Diệc Lăng, vì vậy nên không thể để Tạ Thái Phi biết việc mình phái người đi thám thính được!

Mấy tên hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, có người lặng lẽ lui về phía sau, vội vàng đi tìm Tạ Tỉ đang tự nhốt bản thân trong viện của mình.

- -----------------------------------------------------------

Tình hình là mình sắp thi rồi, nên bắt đầu từ tuần sau mình sẽ tạm ngưng edit để tập trung ôn thi (không muốn cầm tiền học lại nữa đâu hic). Thi xong (khoảng cuối tháng 1) mình sẽ quay lại với:

+ Chương tiếp của "Đoán mệnh"

+ Thế giới tiếp theo của "Tiên nam"

+ Hố mới:3 (đam mỹ lẫn SA Ya nha, đào là đam mê, muốn đào nhiều lắm lắm)