Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 112: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Bùi Càn cảm thấy y vẫn quá coi thường hai người Hồ quốc này, tuyệt đối không nghĩ tới trên đời lại có người thoải mái yêu cầu ái phi của người khác. So với bọn họ, da mặt của mình vẫn quá mỏng, cơ hội đưa tới cửa mấy lần y cũng không tàn nhẫn ra tay làm thịt.

Nhìn y đột nhiên lâm vào trầm tư, Khánh Cách Nhĩ Thái cho rằng đang y diễn trò, lại nói tiếp ――

"Sứ giả ở Lương Quốc đã nhiều năm, đã đến lúc đi ra ngoài truyền bá trí tuệ của mình và phật lý cho những người khác. Bệ hạ yên tâm, chúng ta nhất định có thể chăm sóc tốt cho sứ giả đại nhân, chờ đến khi toàn bộ thảo nguyên đều lắng nghe phật âm, chúng ta lại hộ tống trả lại người."

Trẫm không yên lòng, một chút cũng không yên lòng.

Người thảo nguyên các ngươi dám nghĩ dám làm như thế, coi như Quý phi đang mang thai, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Còn nữa ngươi nói lời sẽ trả lại này, giống như nói với trẫm quan hệ hai nước láng giềng chúng ta rất tốt, nghe một chút thì đúng, nếu không phải hiện tại đánh các ngươi tốn rất nhiều chi phí, ta đã sớm nuốt toàn bộ thảo nguyên các ngươi có được không!

Bàn về lừa gạt, trẫm là cụ tổ của ngươi. Muốn gài bẫy trẫm, kiếp sau đi.

Trong lòng Bùi Càn vô cùng khinh bỉ, ngoài miệng lại sâu sắc bày tỏ tiếc nuối, y lấy lý do Quý phi mang thai sáu tháng không tiện đi ra ngoài, khéo léo từ chối lời thỉnh cầu từ phía Hồ quốc.

Ô Lực Cát suy nghĩ, nói: "Chờ sau khi sinh đứa bé, chúng ta lại phái xe ngựa tới đón."

"Vậy cũng không được, nàng sinh xong còn phải ở cữ."

"Chờ sau khi ở cữ xong..."

"Sao có thể để đứa bé vừa ra đời không lâu phải tách khỏi mẫu thân? Đây là một tội lỗi!"

"Chẳng phải chỉ là đứa bé sao? Đừng nói một đứa, coi như mười đứa tám đứa thảo nguyên chúng ta cũng nuôi nổi, để cho nàng mang theo đứa bé, bệ hạ yên tâm giao người cho ta, ta sẽ thay người chăm sóc thật tốt."

Bùi Càn:...???

Thay trẫm chăm sóc tốt? Đó có phải là cách chăm sóc lấy nữ nhân của trẫm làm nữ nhân của mình, lấy nhi tử trẫm làm thân nhi tử?

Ngươi dẹp đi!

Bùi Càn thở dài thật sâu nói: "Trẫm nói thật với ngươi, coi như trẫm nguyện ý cho đi, Quý phi cũng không thể nào đi cùng các ngươi. Lúc trước tiểu muội Phùng Nguyên của nàng đi theo ngươi một chuyến, trở về thành dáng vẻ gì? Chuyện mới trôi qua một năm Nhị điện hạ đã quên sao?"

"Đó là nàng ta yếu ớt, nàng ta quá yếu ớt, thế này cũng không tiện thế kia cũng không được, hầu hạ khó khăn."

"Ngươi nói Phùng Nguyên khó hầu hạ? Trẫm nói cho ngươi biết, Quý phi nàng càng khó hầu hạ gấp một ngàn một vạn lần so với nàng ta, nàng là người có tính tình tệ nhất trong toàn bộ hậu cung."

Ô Lực Cát không tin, hắn có bài văn làm chứng, trong bài văn Hoàng đế Lương quốc tự mình miêu tả Quý phi dịu dàng quan tâm, Ô Lực Cát đọc vài câu ngay tại chỗ.

Bùi Càn hiểu rõ, thật sự là lừa gạt Quý phi, nếu không phải lòng lang dạ thú hắn ta làm sao lại đọc cái này? Sau khi nhìn thấu Ô Lực Cát, ngay cả giải thích Bùi Càn cũng lười, bày tỏ từ trước tới giờ chỉ có tín đồ đi vào chùa miếu cầu thần bái Phật, không có nghe nói Bồ Tát đi tới cửa từng nhà thăm hỏi quan tâm... Cảm thấy Quý phi không tầm thường, cũng nên là người khác đến bái lạy nàng, ai có thể để nàng tàu xe mệt nhọc đi khắp nơi?

Cuối cùng hai huynh đệ trên thảo nguyên cũng không thắng nổi miệng lưỡi Bùi Càn, bọn họ chỉ lấy được một đống kinh văn Phật giáo.

Đợi hai bọn họ xuất cung, Bùi Càn chuẩn bị tiếp tục việc trong tay, ánh mắt liếc nhìn Lý Trung Thuận, nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của hắn.

"Ngươi lại có chuyện gì nghĩ không ra?"

"Lúc nương nương vịnh xướng kinh văn cho Hoàng Thượng, nô tài và Hoàng tử Hồ quốc nghe ở ngoài cửa, mấy ngày sau đó Phật âm thường xuyên vang lên bên tai. Những người may mắn nghe được dường như cũng gần như vậy, nô tài suy nghĩ, chẳng lẽ Quý phi nương nương thật sự được phái xuống từ trên trời? Đến điểm hóa người phàm thế chúng ta?"

Bùi Càn suy nghĩ ở trong lòng một phen, trên mặt bất động thanh sắc, hỏi hắn: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"

"Họ nào chỉ là như vậy? Hoàng Thượng người không biết, có rất nhiều người hầu hạ trước ngự tiền cũng ở đây năn nỉ nô tài mỗi ngày, tất cả đều nói rằng muốn đến gần Trường Hi cung hầu hạ Quý Phi nương nương. Còn nói nên nhìn ra Quý phi nương nương không tầm thường từ sớm, người bình thường làm sao có tướng mạo như vậy? Người suy nghĩ lại chuyện cây lựu nở hoa lúc trước, có rất nhiều người đã tự mình lén lút thử qua, ông trời chưa cho bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng Quý phi nương nương mở miệng nó đáp lại, có phải đã nói rõ Quý phi nương nương quả thật bất phàm? Kết hợp lần này, cũng không thể trách hai vị điện hạ Hồ quốc sẽ cho rằng Quý phi nương nương là sứ giả Phật quốc, nếu không đúng, sao có thể để phật âm tiến vào trong tai chúng nô tài không dứt suốt mấy ngày? Dù chủ trì chùa miếu của Hoàng gia cũng làm không được."

Bùi Càn có một chút hối hận rồi.

Vì lấy mấy ngàn con ngựa, làm thân phận Quý phi lộ ra ánh sáng, sau đó chẳng phải là muốn dẫn tới sự ngấp nghé của khắp nơi?

Y lại nghĩ một chút, may mắn tất cả mọi người hiểu lầm, thực tế Quý phi của trẫm là tiên nữ hạ phàm, bị bọn họ hiểu lầm thành sứ giả Phật quốc, điều này rất tốt.

Nếu là tiên nữ nhất định sẽ có người đến cướp, sứ giả Phật quốc hay nha. Dính vào cái chữ Phật này người nào sẽ mơ tưởng tới nàng? Trong nháy mắt, Bùi Càn lại ra rất nhiều chủ ý, y chuẩn bị xem lại một chút, nếu thật sự có nhiều người tin như vậy, liền lợi dụng, cho Quý phi giả vờ một chút, nói thiên hạ biết Quý phi là sứ giả của quốc gia vạn Phật trên trời, được phái tới tương trợ Chân Long tại nhân gian...

Trước đó, điều quan trọng nhất phải làm tốt là việc bên phía Quý phi.

Bùi Càn tranh thủ thời gian phê tấu chương, nửa buổi chiều đã làm xong liền chạy đến Trường Hi cung, sang đó hỏi han ân cần một hồi, khác biệt hoàn toàn với bộ dáng đại gia bình thường.

Nhìn y như vậy, đám tỷ muội trong group đều hiểu.

Lữ Trĩ: "Nhất định tên chó chết này lại có việc đến năn nỉ chủ group."

Đông Ca: "Còn muốn nghiêng mình lên ngựa? Hắn thật là quá đáng!"

Dương Ngọc Hoàn: "Cũng đừng có vội vàng mắng chửi nghe hắn nói trước một chút."

Bao Tự: "Đúng đấy, Đông Ca bình tĩnh nghe hắn nói trước."

Từ phản ứng này đã có thể nhìn ra Bùi Càn ở trong mắt các vị mỹ nữ là ai. Cách nhìn của Phùng Niệm cũng gần như thế, nhìn kịch bản viết trên mặt cẩu Hoàng đế nàng