Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 227: Có rất ít tiểu ca ngọt ngào như vậy.

Edit: Jung Ad

Từ sau khi Pháp Hi Nhĩ trở về, thường cách một thời gian sẽ gửi thư tới ân cần thăm hỏi một chút, có khi hắn ta bắt đầu trò chuyện từ khí hậu gần đây, có đôi khi sẽ bắt tay từ chuyện nào đó xảy ra gần đó, nói một chút suy nghĩ của mình, hỏi Phùng Niệm thấy thế nào?

Tất nhiên trong lòng Pháp Hi Nhĩ là có ý nghĩ kia, nhưng hắn ta tự hiểu rõ, sau khi bị từ chối thẳng thừng sẽ không tiếp tục kéo những chuyện Phùng Niệm nghe xong có thể sẽ phiền chán, cho dù là thư từ bằng hữu qua lại với nàng, ngược lại bảo vệ được giao tình.

Pháp Hi Nhĩ đã biết Tần quốc ra đời, trước đó còn muốn lấy chuyện này tâm sự với Phùng Niệm, lại cảm thấy chuyện này giống như không có liên quan quá nhiều đến Phùng Niệm, có lẽ nàng cũng không có hứng thú, tóm lại cuối cùng cũng không nhắc đến.

Lần liên hệ gần đây nhất của hai người chính là vài ngày trước, Pháp Hi Nhĩ nói thật sự muốn cho Phùng Niệm nếm thử dưa mật của quốc gia bọn họ, đặc biệt đặc biệt đặc biệt ngọt.

Phùng Niệm trả lời hắn ta, nội dung không phải là điều Pháp Hi Nhĩ muốn đọc, tóm lại có hơi uể oải.

Vốn là muốn đơn phương hờn giận một chút, cách một thời gian sẽ liên lạc lại nàng, nào biết được Phùng Niệm chủ động gửi thư tới.

Lúc nhìn thấy đoạn thứ nhất, Pháp Hi Nhĩ đặc biệt vui vẻ.

Nàng viết: "Gần đây khỏe không? Đang bận rộn gì vậy? Có phải mùa hè Udo quốc cũng rất nóng hay không?"

Ba lần ân cần thăm hỏi ngươi nói có cảm thấy cảm động không?

Đừng nóng vội còn có đằng sau, nàng viết: "Ta lại nhớ tới chuyện lúc trước, ngươi thay muội muội đi vào Trường Hi cung, bị ta nhìn thấu thân phận. Lúc ấy thật ra ta đã từng do dự, sau khi đã qua mọi chuyện, cuối cùng ta cảm thấy thật may mắn vì lúc trước bản thân đã gánh lấy áp lực bảo vệ ngươi, hơn nữa đưa ngươi đưa về Udo quốc một cách hoàn chỉnh."

Lúc Pháp Hi Nhĩ đến Lương quốc mới mười tám tuổi, hiện tại đã qua ba năm rồi, hắn ta đã hai mươi mốt. Nhớ tới thời gian kia vẫn đặc biệt nhớ mong, luôn cảm thấy đó chính là quãng thời gian ngọt ngào nhất trong hai mươi mốt năm qua.

Lúc đó cảm thấy Hoàng hậu Lương quốc thật đáng giận, chẳng qua theo thời gian nghĩ đi nghĩ lại, hầu hết hắn ta đều đã quên phần ấm ức, đã cảm thấy tiến cung từ tháng tám đến khi rời đi vào đầu xuân năm sau, nửa năm kia đều là ký ức đẹp đẽ, thậm chí mỗi ngày mở đá cho nàng đều là chuyện tốt đẹp.

Phùng Niệm cũng viết đến mở hòn đá!

Nàng nhớ lại rất nhiều, nói rất vui khi có được đoạn tình bạn này.

Nếu là người đời sau, nhìn thấy kiểu mở đầu này lập tức nên cảnh giác.

Đây không phải là bài văn kích động quan hệ xã hội sao? Sau khi nàng viết vài đoạn quan hệ xã hội, bắt đầu nói chuyện chính. Phùng Niệm nói mình từng nghe nói khí hậu Udo quốc bên đó rất thích hợp trồng bông, đúng lúc gần đây nàng cần không ít, hỏi Pháp Hi Nhĩ có thể hỗ trợ được không.

Đừng nói Pháp Hi Nhĩ, group họa thủy trông thấy phong thư này đều choáng váng.

Đát Kỷ: "Người ta rời đi hai ba năm, mỗi ngày nhớ nhung mãi mới chờ đến lúc chủ group chúng ta chủ động ân cần thăm hỏi... Chỉ có vậy à? ? ?"

Vương Chính Quân: "Thật sự là người công cụ mà thôi?"

Hạ Cơ: "Lẳng lơ nhất là vài đoạn trước nhỉ, nếu không phải ta hiểu rõ chủ group, lúc nàng viết ta còn phải cảm động."

Lữ Trĩ: "Đó là do các người còn quá trẻ tuổi, nhìn thấy chủ group nói lúc đầu ta chịu đựng áp lực bảo vệ ngươi, phải biết ngay đây là đang chỉ rõ đệ đệ đã đến lúc ngươi báo ân rồi, đừng nói nhận thư là mắt xanh, cho dù là Bùi Càn cũng không từ chối được."

Tây Thi: "Mắt xanh cũng sẽ không từ chối đâu, các người nhớ lại lúc trước một chút, nhớ lại một chút."

Dương Ngọc Hoàn: "Quả thật, có rất ít tiểu ca ngọt ngào như vậy."

Triệu Cơ: "Nếu giống như các người nói, không cần hàn huyên nhiều như vậy. Viết càng nhiều càng khiến người ta bực bội, trực tiếp hỏi người bên kia có dư bông dự trữ hay không tính toán cho giá mua hợp lý là được."

Vương Chính Quân: "Đúng vậy. Các người nghĩ xem, lúc trước Bùi Càn đều có thể bán gạo cho bọn họ, sao bọn họ có thể không bán bông chứ? Bông khác với đao thép và chiến mã, cũng không tính là vật tư chiến lược."

Vương Chính Quân: "Một câu đơn giản đã có thể hỏi rõ ràng, nhất định phải viết nhiều như vậy à."

Phùng Niệm: "Ta thích viết hắn ta thích xem mọi người quản được sao? Cầu người hỗ trợ không phải nói vài câu dễ nghe à? Qua phần oán giận chính là: Chỗ ngươi có bông không? Bán cho ta. Đây không phải khiến người khác bực bội sao?"

Phùng Niệm: "Ta đây không phải giúp hắn ta vượt qua khó xử rồi hả? Nhớ lại tình bạn cách mạng của chúng ta một chút thì sao?"

...

Người nói trước đó tránh được một kiếp, Vương Chính Quân bị oán giận thê thảm.

Nàng ngẫm lại, cảm thấy lời này cũng có một chút đạo lý, nam nhân đều hèn hạ, nói không chừng người ta thật sự thích xem vài đoạn kia đấy.

Quả thật trước khi Pháp Hi Nhĩ nhìn đến đoạn phía sau, có thể hắn ta cũng vui mừng, thấy rõ ràng đoạn cuối cùng kia. Hắn ta và Phùng Niệm cũng chung đụng hơn nửa năm, ngẫm lại phong cách hành sự trước sau như một của vị mình ái mộ này...

Vài đoạn phía trước chính là viết vì mua bông chứ sao.

Muốn nói phát cáu thì thật sự khó chịu!

Nhưng đây đều là sự chủ động và dịu dàng hiếm có của nàng, vẫn phải trân trọng nó. Hắn ta không dám đưa tay chạm vào lá thư này, sợ đụng xong sẽ mờ đi rồi biến mất, hơn nữa còn giả mù không nhìn thấy đoạn cuối cùng kia, đọc lại đoạn trước hết lần này tới lần khác.

Còn hơi nhớ lại lúc mình mười tám tuổi, sau đó mới hồi âm nói: "Đúng là có bông, người muốn bao nhiêu?"

Mỗi người chỉ có thể gửi một con hạc giấy vào mỗi ngày, muốn trả lời hắn ta sẽ phải chờ tới ngày hôm sau, nhưng bởi vì chuyện này tương đối quan trọng, Phùng Niệm cũng muốn nhanh chóng nói rõ ràng với hắn ta, sau khi nói chuyện ổn thỏa gửi tin cho Chính ca bên kia để trong lòng hắn ta có tính toán, sáng hôm sau lại mời Bảo Âm vào cung nói một chút về chuyện lông dê.

Sắp xếp đều rất chặt chẽ, hiếm khi nàng thức dậy vào nửa đêm, quay lại cuộc trò chuyện.

Thật ra Pháp Hi Nhĩ đã ngủ, vừa nằm xuống còn có một chút tinh thần, sau một hồi suy nghĩ lung tung đã ngủ mất rồi, hắn ta ngủ đến nửa đêm, muốn xuống giường đi tiểu đã thấy con hạc quen thuộc kia, đang bay nhảy trước mắt mình.

Lúc ấy Pháp Hi Nhĩ đã rất tức giận!

Hắn ta nhớ tới chuyện mình gửi thư lúc trước, nữ nhân kia ngủ mất không để ý tới, ngày hôm sau tịch thu công cụ gây án của hắn ta. Sao hả, hiện tại có việc muốn nhờ nên tích cực rồi, sao nàng có thể thực tế như vậy?

Tiểu ca mắt xanh trừng mắt nhìn con hạc giấy hồi lâu, cuối cùng quyết định hắn ta cũng muốn trả đũa lại, trông thấy thì thế nào? Không để ý tới chính là không để ý tới.

Trước đó đều là hắn ta bị đối phương làm cho tâm thần không yên, cũng phải khiến cho đối phương nếm thử mùi vị lo lắng.

Thế là hắn ta đứng dậy, đi tiểu, đi xong rửa tay trở về trên giường tiếp tục ngủ.

Coi như không thấy con hạc giấy, tỉnh ngủ lại nói.

Kế hoạch không tệ, sau khi nằm xuống trong lòng của hắn ta vẫn cứ nghĩ về con hạc giấy đang vẫy cánh, vốn không ngủ được, sau khi mở mắt ra nhìn hai lần, Pháp Hi Nhĩ nhận mệnh.

Thở dài, khoanh chân ngồi dậy, chuẩn bị nhìn xem những gì được viết trong thư.

Phong thư này không có phần tình cảm gì, chỉ là nói chuyện, Phùng Niệm nói bông vải có bao nhiêu cũng lấy, không cần lo lắng giá tiền tuyệt đối hợp lý, chỉ là có thể phải mời hắn ta đưa đi một đoạn ngắn, đến biên cảnh Lương quốc sẽ có người đến nhận.

Câu "Có bao nhiêu cũng lấy" này cực kỳ khéo léo.

Pháp Hi Nhĩ cũng không phải thật sự là kẻ ngốc bạch ngọt, hắn ta sẽ nghĩ tới vì sao cần nhiều bông như vậy.

Vì kéo tơ dệt vải sao?

Đó cũng không phải chuyện đường đường Hoàng hậu Lương quốc cần quan tâm.

Lại nói Lương quốc đã tự trồng bông, cung ứng không nói tuyệt đối sung túc, cũng không đến mức do nàng ra mặt bàn bạc mua bán hàng hóa.

Không phải như vậy còn có thể vì sao? Chẳng lẽ nàng có năng lực thông thiên biết trước mùa đông năm sau sẽ rất lạnh, là kiểu lạnh dự trữ bông không đủ sẽ chết cóng rất nhiều người?

Bởi vì lá thư hồi âm này, Pháp Hi Nhĩ suy nghĩ một đống lớn có hay không, kết quả là cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.

Hắn ta cảm thấy cũng không thể dựa vào suy đoán của mình đã quyết định qua loa, thế là lại hồi âm nói: "Cho dù quan hệ chúng ta rất tốt ta cũng không thể tùy tiện nhận lấy vụ mua bán lớn như vậy, người nói cho ta biết cần nhiều bông như vậy làm gì? Là vì muốn chuẩn bị cho mùa đông kế tiếp ư?"

Phùng Niệm tỉnh ngủ nhìn thấy điều này, ý thức được hắn ta đã hiểu lầm, nhưng có thể làm sao?

Chỉ có thể đợi thêm một ngày, sau đó gửi thư làm sáng tỏ bông không phải dùng làm chiến lược dự trữ mà là đặt giúp người ta, dùng làm thương nghiệp. Sợ hắn ta hỏi lại Phùng Niệm tính toán thêm một dấu ngoặc vào lần sau, bên trong viết không phải vì Bùi Càn.

Trước kia cảm thấy con hạc giấy truyền thư mỗi ngày một lần cũng rất đủ rồi, nếu nhiều lần bên kia cứ gửi thư đến không phải sẽ phiền à?

Hiện tại nàng biết kỹ năng này có chỗ bất tiện.

Chẳng qua cũng tốt, ít nhất so với tự mình chạy tới Udo quốc tìm người trao đổi thuận tiện hơn nhiều.

Vào ngày hôm nay, Phùng Niệm cũng không chậm trễ, nàng tìm Bảo Âm đến nói chuyện, nói Tần quốc phía nam cần lông dê với số lượng lớn, hỏi nàng ta có phải nên truyền tin cho phụ huynh để bọn họ nắm chặt cơ hội này hay không, sau khi ấm lên sẽ bắt đầu cắt lông cho bầy dê vào đầu xuân năm sau. Bên kia chỉ cần lông, không cần da, cũng không cần làm thịt dê.

Lông dê sẽ dài ra, Bảo Âm biết điều này, nếu có người chỉ lấy lông, chuyện này đối với bọn họ mà nói là cơ hội kiếm tiền.

Trước kia bọn họ bán cả lông lẫn da, nhưng cũng sẽ không có ai giết quá nhiều trong một lần, chính là vào lúc muốn giết dê ăn thịt sẽ lột da, xử lý xong, mấy người tích trữ chờ cơ hội bán.

Nếu chỉ lấy lông dê, vậy đầu xuân có thể cắt lông dê lớn một lần, lông bán rồi qua hết xuân hạ thu sẽ còn dài ra, đến mùa đông cũng sẽ không bị lạnh, vốn dĩ dê bọn họ nuôi trên thảo nguyên cũng tương đối chịu rét.

Bảo Âm hỏi một chút làm sao thu lông dê.

"Chắc hẳn là tính theo cân, cụ thể bao nhiêu một cân bản cung không rõ lắm, tất nhiên ta sẽ đề cử thảo nguyên làm vụ mua bán này, tất nhiên cũng bởi vì ta biết giá tiền hợp lý, sẽ không thiệt thòi các ngươi. Ngươi không dễ dàng tin tưởng có thể gửi thư nói cho Hồ vương, bọn họ muốn chắc chắn một chút có thể phái hai người đi một chuyến đến Tần quốc bên cạnh ở phía nam, và trực tiếp thương lượng với người bên kia. Dù sao muốn cắt lông cũng phải đợi đến đầu xuân sang năm, ngươi nói xem?"

"Đúng là không tệ, chỉ là bọn họ cần lông dê để làm gì? Làm sao mẫu hậu lại biết? Người có người quen ở bên kia à?"

"Đúng vậy, không chỉ là bản cung mà Hoàng Thượng cũng có, cụ thể sẽ không tiện nói cho ngươi biết, chỉ cần biết rằng có chuyện này là được."

Mặc dù Bảo Âm tò mò, hơn nữa nàng ta cũng biết chừng mực, nghe Phùng Niệm nói như vậy là biết nàng không muốn nói rõ, chỉ là biết phía nam cần lông dê mà trên thảo nguyên có, nàng đang ở giữa dắt dây.

"Trên thảo nguyên của chúng ta nuôi nhiều dê, nếu bọn họ chịu thu toàn bộ, ngược lại là một vụ làm ăn không nhỏ, thật sự có thể bàn bạc thành công ta lại đến cảm tạ nương nương."

"Coi như bản cung không nói, cũng sẽ có người đi tìm, nói cảm tạ làm gì?"

"Nhưng đây là người nói, trong lòng người vẫn nghĩ đến chúng ta."

Gặp phải loại ngốc bạch ngọt bị bán còn giúp người đếm tiền này, ngoại trừ mỉm cười còn có thể thế nào? Chỉ có thể nói Phùng Niệm và Doanh Chính đều không phải là người cay nghiệt, nói chuyện làm ăn còn có đạo lý công bằng, bọn họ trực tiếp đồng ý cũng sẽ không thiệt thòi.

Thậm chí có lẽ người trong thảo nguyên nếm được ngon ngọt sau khi bàn xong vụ làm ăn này, biết bên Tần quốc kia vẫn luôn thu lông dê, sau này sẽ còn nuôi nhiều dê hơn.

...

Mặc dù nói hai đầu đều chưa có tin tức chính xác, bản thân Phùng Niệm cảm thấy không có vấn đề, chắc hẳn đều có thể nói một chút.

Máy móc thiết bị đang thay đổi từng bước, nguyên vật liệu đang chuẩn bị, chờ những thứ này đều đúng chỗ sẽ cần một đám công nhân. Phùng Niệm chuẩn bị dành thời gian nói chuyện này với Chính ca.

Muốn tuyển người làm không khó, bởi vì trước kia các gia đình đều có người không ra ngoài làm việc, trong này hầu hết là phái nữ, dù sau khi nam nữ bình đẳng đã thiết lập, bởi vì trước kia các nàng được giáo dục trình độ tương đối kém, rất nhiều thứ chưa từng học, tỉ lệ có thể thuận lợi tìm được việc làm còn không tính lớn, rất nhiều người chỉ đạt được giải phóng nhất định trên tâm lý, thực tế còn chưa có thu nhập tương đương với nam nhân bên trong gia đình.

Sau khi bắt đầu mở nhà máy, những người ban đầu khó tìm việc cũng có thể đi tham gia huấn luyện kỹ thuật sau đó đến nhà máy làm việc.

Điều cần bàn bạc sớm chính là vấn đề đãi ngộ của công nhân.

Bởi vì bây giờ nhà máy do triều đình xây dựng, trước mắt nàng còn không lo lắng xuất hiện tình huống nghiền ép bóc lột, nhưng phải sớm định ra quy củ, tốt nhất có pháp luật tương ứng chống đỡ. Triều đình muốn thúc đẩy quá trình cách mạng công nghiệp, muốn tích lũy tiền tài, tiền lương thù lao của các công nhân cũng phải được bảo đảm, dù sao sau khi tới làm công cuộc sống cũng phải càng ngày càng tốt mới được.