Đây mới thật sự là Khuất Ngưỡng Sơn.
Đối mặt với Nguyễn Thu Dữ thì thần sắc xa cách đạm mạc, lạnh như băng, không kiên nhẫn. “Ngưỡng Sơn...” Nguyễn Thu Dữ cầm trong tay hai song chén đũa, nhìn bóng dáng rộng lớn của Khuất Ngưỡng Sơn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không ở nhà ăn cơm sao?” Khuất Ngưỡng Sơn sửa sang lại vạt áo, liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng mà đáp lại: “Đúng.” “Vậy ngươi đi đâu...” Nguyễn Thu Dữ lời còn chưa dứt, Khuất Ngưỡng Sơn đã mở cửa rời đi. Hắn buông chén đũa, cô đơn mà ngồi trên ghế, trước mắt là bàn ăn được chuẩn bị tỉ mỉ nhưng người không hề muốn ăn. Bàn ăn đá cẩm thạch màu trắng bày một bó hoa hồng đỏ, cánh hoa lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống, như chủ nhân giống nhau không người hỏi thăm. Khuất Ngưỡng Sơn nhất định là đi đón Hứa Địch về nước, Nguyễn Thu Dữ đoán. Hứa Địch chính là người trong lòng của Khuất Ngưỡng Sơn, từ đại học đến nay thích suốt 6 năm. Hiện giờ người trong lòng rốt cuộc đã về nước phát triển, hai người lại có thể tái tục tiền duyên. Không giống y, chỉ là một người cưỡng ép rồi đoạt lấy sự giả dối, một người ti tiện chia rẽ tình yêu người khác. Khuất Ngưỡng Sơn không thích ăn đồ Nguyễn Thu Dữ nấu, cũng không thích Nguyễn Thu Dữ. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn ra cửa sổ sát đất, từng chiếc xe chạy vọt qua, quyết định đi ra cửa. Một chiếc xe đang ở dưới lầu chờ, người đến là bạn thân của Nguyễn Thu Dữ, Hàng Nhất Tư. Nguyễn Thu Dữ ngồi trên ghế, Hàng Nhất Tư hỏi: “Thu tiết mục xong rồi?” “Đúng vậy.” Nguyễn Thu Dữ gật gật đầu. “Cậu tại sao lại phối hợp cùng hắn diễn Chân nhân tú?” Hàng Nhất Tư đảo quanh tay lái, bênh vực kẻ yếu nói: “Cho dù là diễn tiết mục cũng không cần như vậy ủy khuất chính mình đi.” Vương tử múa ba lê cùng Khuất thị đại công tử, danh môn thế gia hôn nhân sinh hoạt ai không hiếu kỳ. “Là mình nhờ hắn phối hợp.” Nguyễn Thu Dữ nhàn nhạt mà giải thích, “Chúng mình đã bàn bạc, diễn xong Chân nhân tú liền ly hôn.” “Nguyễn Thu Dữ, hắn đáng giá để cậu lấy danh dự đánh cược sao?” Hàng Nhất Tư căm giận liền nói, “Nếu như bị vạch trần thì làm sao bây giờ?” “Mình không để bụng.” Nguyễn Thu Dữ khóe miệng hơi cong, nhìn thẳng vào mắt Hàng Nhất Tư, ngữ khí chắc chắn, “Mình chỉ nghĩ nên thử một lần.” “Mặc dù tâm của hắn là cục đá, mình cũng có thể sưởi ấm.” Nước chảy đá mòn huống chi cả một ngày phí công, y có thể hóa thành nước lũ dũng mãnh hướng ngọn núi mà khuynh đảo Hắn không để bụng những người khác thấy thế nào. Khó lòng chịu đựng nổi hay chua xót, Nguyễn Thu Dữ tự nguyện chấp nhận, hắn chỉ cần tình yêu của Khuất Ngưỡng Sơn. Kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, đều không tính cả đời. Hay y không cùng Khuất Ngưỡng Sơn chung sống một giờ, một phân, một giây, là có thể nói cả đời. Hàng Nhất Tư trầm mặc. Đối với người khác đáng giá hay không đều không tính, nguyên nhân chính là người bạn tốt này của hắn vô cùng chấp nhất, khiến hắn cũng không thể nói lời châm chọc. Hầu kết hắn linh động, bất động thanh sắc mà nói sang chuyện khác: “Kia... Cậu biết Hứa Địch về nước chưa?” “Mình biết.” Nguyễn Thu Dữ nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, ra vẻ không sao cả mà nhún vai, “Kia lại như thế nào?” Hắn nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ tầng tầng lớp lớp bóng ma chạy như bay về phía sau, phòng ốc, biển báo giao thông, cây cối, dòng người chen chúc xô đẩy trên đường phố, chợt thấy năm tháng thiếu niên đã qua thực tang thương, nhưng duy nhất chỉ có tình cảm hắn dành cho Khuất Ngưỡng Sơn là tươi đẹp. Xe vững chắc mà ngừng ở trước cửa rạp hát lớn, lọt vào trong tầm mắt là poster hình Hứa Địch to lớn treo ở trên tường. Hàng Nhất Tư nghiêng đầu xem poster một cái, chần chừ sau một lúc lâu, mở miệng hỏi Nguyễn Thu Dữ: “Cậu thật sự muốn vào trong xem Hứa Địch biểu diễn?” “Đúng vậy.” Nguyễn Thu Dữ đeo khẩu trang lên, đẩy cửa xuống xe, “Năm đó thi đấu hắn thua. Mình muốn nhìn xem hắn hiện tại có tiến bộ hay không.” Có lẽ còn có thể thấy Khuất Ngưỡng Sơn. Hàng Nhất Tư bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, lắc đầu đuổi theo bước chân Nguyễn Thu Dữ.______________________________ Tác giả có lời muốn nói: 1. “Kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, đều không tính cả đời.” —— trích dẫn từ 《 Bá Vương biệt Cơ 》.2. Khuất Ngưỡng Sơn cùng Nguyễn Thu Dữ lấy tự vương duy 《 lộc sài 》—— “Không sơn không thấy người, nhưng Văn Nhân ngữ vang.”