Ta Cùng Bạch Nguyệt Quang So Mệnh Trường

Chương 31

Nguyễn Thu Dữ đi vào đại sảnh, cùng Hàng Nhất Tư ngồi ở hàng ghế sau.

Người xem đông đúc không còn chỗ ngồi, Hứa Địch biểu diễn ở tiết mục đầu tiên, có thể thấy được Vũ Đoàn đối với vị này cực kỳ coi trọng.

Ánh mắt lướt qua mấy hàng ghế ngồi, Hàng Nhất Tư thấy ngồi ở hàng ghế thứ nhất là Khuất Ngưỡng Sơn, bên cạnh là bạn tốt của y Tống Giáng.

Năm đó khi còn học đại học mọi người đều biết Khuất Ngưỡng Sơn, Hứa Địch cùng Nguyễn Thu Dữ giữa ba người chính là tồn tại một thứ tình yêu khó nói.

Với một người hiểu rõ nội tình như Hàng Nhất Tư mà nói, bình thường hắn đều tránh nói đến chuyện cũ năm xưa, đặc biệt năm đó thi đấu múa ba lê, Nguyễn Thu Dữ gặp quá nhiều mất mát.

Hắn chán ghét lòng dạ thâm trầm của Hứa Địch.

Hắn căm giận thủ đoạn xảo quyệt của Hứa Địch, nhờ đó mà làm mất đi thanh danh của Nguyễn Thu Dữ.

Hàng Nhất Tư chán ghét Khuất Ngưỡng Sơn, nhưng giờ phút này càng lo lắng Nguyễn Thu Dữ phát hiện y đến xem Hứa Địch biểu diễn mà khó chịu.

Hắn hoảng loạn liếc mắt một cái bên người, vừa định mở miệng khuyên Nguyễn Thu Dữ rời đi, liền thấy hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nam nhân phía trước.

Gương mặt bình tĩnh tựa hồ sớm biết Khuất Ngưỡng Sơn ở đây.

Nguyên nhân chính là biết Khuất Ngưỡng Sơn sẽ xem Hứa Địch biểu diễn, cho nên Nguyễn Thu Dữ mới đến.

Hàng Nhất Tư đột nhiên nghĩ thông suốt, lời khuyên mắc kẹt trong cổ họng không cách nào mở miệng.

Biết rõ Nguyễn Thu Dữ sẽ khổ sở, Khuất Ngưỡng Sơn vẫn là phó ước.

Không hề sợ hãi mà bình tĩnh, thản nhiên không để bụng.

Hắn khó chịu mà siết chặt nắm tay, nội tâm thay Nguyễn Thu Dữ khổ sở, cảm giác chán ghét Khuất Ngưỡng Sơn lại gia tăng thêm một phần.

Hàng Nhất Tư vô pháp thoải mái mà nói đến chuyện xưa, chỉ vì khi phủi đi lớp bụi dày đặc của thời gian sẽ hiện ra những năm tháng không được yêu mến của một người đáng thương.

Một buổi sáng đẹp trời khi còn học đại học, hắn như thường lệ đến sân thể dục quét tước hoa anh đào, bước chân đột nhiên dừng lại trước cửa sổ phòng nghệ thuật, hắn nghe thấy từ bên trong truyền ra âm thanh khắc nghiệt.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, Hàng Nhất Tư nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, ở bức màn khe hở có thể thấy được đứng ở trên sân khấu có hai người.

Nguyễn Thu Dữ cùng Hứa Địch.

Hứa Địch ngày thường tính tình rộng rãi ngoan ngoãn, đôi tay hắn ôm ấp trước ngực, sắc mặt tối tăm ám trầm.

Hắn ánh mắt bất thiện cùng Nguyễn Thu Dữ đối diện, âm trầm mà mở miệng: “Ngươi khi nào thì biết đến?”

Hàng Nhất Tư đứng cách sân khấu quá xa, Nguyễn Thu Dữ nói với âm lượng rất nhỏ, dư âm quanh quẩn phòng nghệ thuật trống trải, hắn chỉ nghe thấy một đoạn không hoàn chỉnh: “Hôm trước ta đi qua phòng thay quần áo, trong lúc vô ý nghe thấy ngươi hướng... Thổ lộ. Ngươi có thể theo đuổi... Chính là Hứa Địch, ngươi vì cái gì không hướng Khuất Ngưỡng Sơn thẳng thắn thành khẩn?” Nguyễn Thu Dữ nhíu mày hỏi.

Hàng Nhất Tư kinh ngạc mà che miệng lại, tên đó với Hứa Địch sớm đã di tình biệt luyến.

Tâm sự bị chọc thủng, Hứa Địch ngược lại không chút hoang mang, thậm chí chán ghét người thẳng thắn thành khẩn phía trước.

Hắn lãnh đạm mà nâng lên mí mắt, tầm mắt nhìn quét Nguyễn Thu Dữ một lát, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng: “Theo như lời ngươi nói, tuy chỉ là cùng Ngưỡng Sơn chia tay ba tháng, nhưng ta đã thích thượng những người khác.”

“Ta hận ngươi cái này đê tiện kẻ thứ ba! Là ngươi, làm cho ta cùng Ngưỡng Sơn không thể không chia tay.”

Hứa Địch nện bước thong thả mà đi quanh Nguyễn Thu Dữ một vòng, khuôn mặt như rắn độc, lãnh ngữ tựa lợi kiếm: “Cho nên ta muốn Ngưỡng Sơn đối với ta tồn tại áy náy trong lòng, hắn áy náy một phân, liền càng chán ghét ngươi một phân. Ngươi biết không Nguyễn Thu Dữ, hai tháng nay ta đều lạnh nhạt với Ngưỡng Sơn, càng không cùng hắn gặp mặt, cho dù đêm khuya gửi tin nhắn nói ’bảo bảo, anh nhớ em’, ta cũng không trả lời.”

Hứa Địch tiến đến gần Nguyễn Thu Dữ, thì thầm bên tai hắn, từng câu từng chữ rõ ràng mà chui vào tứ chi trăm hài: “Đáng tiếc ta đối xử với chân tình hắn hờ hững, là ngươi, Nguyễn Thu Dữ cũng không chiếm được a.”

Hứa Địch đi đến sân khấu bên cạnh, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo mà kiêu ngạo: “Ngưỡng Sơn vĩnh viễn đối ta áy náy, hắn vĩnh viễn không thích ngươi.”

“Liền nói, ngươi nói cho Ngưỡng Sơn chuyện này, hắn cũng sẽ không tin tưởng, huống chi ngươi không có chứng cứ.”

Đôi câu vài lời lạnh băng vô cùng, khắc vào cốt tủy.

Không ai tin tưởng Nguyễn Thu Dữ.