Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 11

Chương 11: Chưa bao giờ rời đi, "Đúng thế, em thấy được chú. Chú vẫn luôn..."

Edit: Hanna

Cô La đau thương khóc không kiềm chế được: "Em biết mà, em biết anh sẽ không rời bỏ em... Em biết mà..."

Thượng Thanh bảo vệ cổ tay cô giáo, băng gạc trắng chợt bị máu thấm ra đỏ quạch, "Cô cẩn thận một chút, chú ấy đang nhìn đấy."

Cô La cuống quít lau nước mắt, có chút hoảng loạn nói, "Em, em không phải cố ý đâu. Tối qua chỉ là em nhất thời nghĩ quẩn trong lòng thôi. Thượng Thanh... em giúp cô giải thích một chút không? Không, có thể giúp cô thấy anh ấy không? Chỉ cần một cái nhìn thôi cũng được, chỉ nhìn một lần thôi, có thể không?"

Ngoài cửa sổ nổi lên gió to, bầu trời chợt u ám lại.

Không có Huyền thuật sư nào sẽ đi giúp làm việc này. Âm dương cách biệt, người chết không thể sống lại, người sống gặp gỡ ma quỷ là trái với đạo trời...

Cô giáo La cũng biết yêu cầu này là hơi quá mức, tận lực giải thích rõ ràng, "Hôm đó, buổi sáng hôm đó, cô cãi nhau với anh ấy một trận, sau khi anh ra ngoài thì gặp tai nạn giao thông, cô không thể nhìn mặt anh ấy lần cuối. Cô, cô chỉ muốn nói với anh ấy một câu cuối cùng mà thôi... Cầu xin em..."

Thượng Thanh đỡ lấy cô giáo, "Được, em đồng ý giúp cô, cho hai vợ chồng gặp mặt lần cuối."

Đùng đoàng một tiếng, ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp, từng hạt mưa lớn như hạt đậu nặng nề rơi xuống. Người ta thương nói mưa xuân quý hơn dầu, mà trận mưa này rơi tầm tã như muốn mệnh.

Y biến ra một tấm vi thủy phù, đưa cho cô La. Cho đến khi cô ấy mở mắt một lần nữa, đứng trước mặt cô chính là người mà cô mong nhớ vô số ngày đêm.

Cô La ngơ ngẩn nhìn người đó, còn chưa nói lời nào, hai hàng nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.

Thượng Thanh nhẹ nhàng lui ra ngoài, dựa người vào cuối hành lang chờ đợi. Cơn mưa bụi mỏng li ti hắt vào, mang theo cái lạnh của đầu mùa xuân.

Một lúc lâu sau, y có chút không kiên nhẫn quát: "Anh rốt cục muốn bám đuôi tôi đến bao giờ hả?"

Bên cửa sổ tối sầm lại, thân hình Phó Liễm Tri hiện ra, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ nói không cho ta tiến vào nhà thôi mà, đâu nói không cho ta đi theo."

Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, không có tâm trạng cãi nhau với hắn.

Phó Liễm Tri lại nhích gần thêm một chút, con ngươi hắn sâu thẳm như hàn đàm, song lúc nhìn Thượng Thanh lại luôn có chút ôn hòa, "Em là Huyền thuật sư, vì sao muốn giúp cô ta?"

Thượng Thanh: "Chẳng vì cái gì cả, chỉ vì tôi có khả năng làm việc này thôi."

Phó Liễm Tri vẫn không buông tha y, càng nhích thêm gần một bước, "Bản lĩnh của em nhiều vậy mà chưa từng thấy em làm xằng làm bậy bao giờ mà."

Thượng Thanh nhịn không được tóm lấy đống âm khí của hắn nói, "Anh cách xa tôi chút! Không biết cả người mình lạnh như băng sao?" Mắt thấy đối phương nhất định phải có được đáp án, y đành có lệ nói: "Tôi chỉ không muốn thấy người khác khóc thôi."

Trong mắt Phó Liễm Tri hiện lên ý cười, bày ra vộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Nói như vậy nếu như ta khóc trước mặt em, em cũng sẽ nguyện ý kết khế ước với ta sao?"

Khóe miệng Thượng Thanh nhếch lên, tưởng tượng ra bộ dáng Quỷ Vương khóc lóc thảm thiết, "... Anh, có thể thử."

Phó Liễm Tri vươn tay xoa đầu y, nở nụ cười ấm áp, "Em biết không, không muốn thấy người khác khóc còn có một lời giải thích khác," Tay hắn bị thiếu niên đẩy ra, cũng không thèm để ý mà chỉ nói tiếp, "Đó là: không đành lòng."

"Em quả là rất lương thiện."

Một đạo linh khí chính diện bay tới, Phó Liễm Tri cười lớn lui về phía sau, "Hai người bạn ngốc của em tới rồi, ta đi trước đây."

Thượng Thanh thấy hắn ẩn thân hình đi để đào tẩu, hừ lạnh một tiếng thả linh lực trên tay đi, lại không phát hiện bản thân mới lúc nãy còn cảm thấy tâm trạng thật tồi tệ mà hiện giờ đã nhẹ nhàng hơn không ít.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài dọc theo hành lang chạy lên, tay cầm cây dù dùng một lần, trên giày đều là bùn, còn cẩn thận che chở trái cây và hoa tươi trong lồng ngực.

Hai người thấy Thượng Thanh thì ánh mắt như sáng lên, "Bọn tui vừa mới đi mua ít đồ thăm người ốm nè, cô La bệnh tình thế nào rồi? Bọn tui cũng muốn vào thăm cô."

Thượng Thanh tính toán thời gian không khác biệt lắm, dẫn hai người vào phòng bệnh.

Cô La ngồi dựa vào đầu giường, mắt nhắm lại, như là được người nào đó ôm ở trong ngực, hạnh phúc mà dịu dàng.

Mạnh Hoài cùng Du Tử Minh đồng thanh kêu một tiếng "Cô La!", phòng bệnh lập tức náo nhiệt lên.

Cô La cười chào hỏi hai bọn họ, nói với Thượng Thanh: "Anh ấy đi rồi, anh nói cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp hai vợ chồng chúng ta bù đắp những tiếc nuối còn lại."

Thượng Thanh hơi nghiêng đầu, "Không có gì ạ. Em chỉ là không muốn đổi cô giáo dạy toán khác thôi."

Cô La khẽ cười, hôm nay số lần cô cười so với một học kỳ ngày xưa còn nhiều hơn, "Xem ra cô vẫn coi như đủ tư cách làm giáo viên dạy toán nhỉ?! Như vậy sau này cô sẽ tận tâm chiếu cố các em nhé."

Du Tử Minh đang ăn dở trái cây ho sặc sụa, "Em... Em... Em không cần đâu..."

Cô La mỉm cười nhìn cậu ta, "Đặc biệt là em đấy."

Du Tử Minh: "..."

Du Tử Minh lệ rơi đầy mặt, cậu ta hôm nay tới nơi này là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ là để nghênh đón cái tin dữ này sao?

Mọi người đùa giỡn một trận, Thượng Thanh mới nói, "Chuyện âm gian đã kết thúc, chuyện dương gian vẫn chưa giải quyết xong đâu." Nói rồi y nhìn về phía cô La, "Trong khoảng thời gian gần đây có phải cô thường ngủ không ngon, cho dù ngủ được thì cũng hay gặp ác mộng, thậm chí còn nảy sinh một số suy nghĩ tiêu cực phải không? Đôi khi còn nghe thấy có người ở bên tai thì thầm nói chuyện đúng không?"

Cô La toàn thân chấn động, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, "Đúng là như vậy... Cô còn cho rằng là nguyên nhân là do chồng cô qua đời quá đột ngột, thậm chí cô còn đến gặp bác sĩ tâm lý..."

Thượng Thanh hỏi: "Bác sĩ tâm lý hẳn là không tìm được nguyên nhân đi?"

Cô La gật đầu: "Nói như thế, cô không phải mắc bệnh trầm cảm?"

Thượng Thanh lắc đầu, "Cho em sờ đỉnh đầu cô một chút."

Cô La nhanh chóng cúi đầu, vô cùng tín nhiệm học sinh của mình.

Thượng Thanh đẩy một tia linh lực vào dò xét, rất cẩn thận tỉ mỉ mà tìm được một tia năng lượng không giống bình thường, nắm lấy, lôi ra...

Hai người còn lại liền thấy một thứ giống như một sợi tóc mảnh bị lôi ra, nhưng mà đều dám chắc chắn kia hẳn không phải sợi tóc, bởi vì thứ đồ đó lúc bị Thượng Thanh nắm trong tay còn biết giãy giụa lung tung đấy.

Du Tử Minh cùng Mạnh Hoài cả kinh nhảy dựng lên, "Đây là cái quái gì thế? Giun sắt à? Hay là sinh vật ngoài hành tinh thế?"

Bản thân cô La cũng rất sửng sốt, trong đầu mình thế mà lại có thứ sinh vật này! Hơn nữa vào khoảnh khắc khi thứ đó bị lấy ra, bóng ma ở chỗ tối tăm nhất trong lòng bà giống như bị xóa sạch. Lúc này khi bà nhớ tới người chồng đã mất sớm, ngoại trừ bi thống đau buồn, chỉ có sự hoài niệm về cuộc sống tốt đẹp trước kia cùng với dũng khí phải tiếp tục sống sót, duy độc ý nghĩ tuyệt vọng là không hề có.

"Đây là thứ khống chế tinh thần cô?" Tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong lòng cô La đã đưa ra phán đoán.

Thượng Thanh lấy một lá bùa dán lên, thứ đồ kia lập tức dần hóa thành tro bụi.

"Thứ này chính xác mà nói thì là một loại cổ. Tên gọi là gì em không biết, mà tác dụng chủ yếu là hấp thu tinh thần của ký chủ, vận khí, thậm chí là thọ mệnh để đưa tới cho người hạ cổ." Thượng Thanh dùng khăn ướt lau tay. "Cổ này phỏng chừng là do người ngoài nghề hạ, nếu không sẽ không dễ lấy ra như trở bàn tay như vậy. Có lẽ là kẻ nào đó tâm thuật bất chính trong lúc vô tình có được cổ trùng."

Vẻ mặt cô La rất nghiêm trọng, nhận ra mình đây là có người hãm hại, "Làm sao mới có thể tìm ra người hạ cổ?"

Thượng Thanh: "Tính một quẻ đi, khai một quẻ năm trăm tệ, cô có tính không?"

Cô La lập tức nói, "Có." Sau đó do dự một giây cũng không có, lập tức chuyển khoản cho năm trăm tệ.

Thượng Thanh lấy một cái la bàn ra.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài ở phía sau kề tai nói nhỏ, "Ê la bàn này không phải ngày đó chúng ta cùng nhau mua ở cửa hàng đồng giá hai tệ sao? Dùng được không vậy?"

Mạnh Hoài cũng nhỏ giọng đáp, "Ở trong tay chúng ta không dùng được, trong tay cậu ấy...thì không biết nữa."

Du Tử Minh kinh ngạc cảm thán, "Đại sư không hổ là đại sư!"

Thượng Thanh liếc mắt trừng bọn họ một cái, nhìn quẻ bàn nói, "Trên càn dưới đoài, là người bên cạnh cô, huyết thống... là anh em của cô."

Cô La sửng sốt, "Là anh em họ ư?"

Thượng Thanh: "Ruột."

"Anh em ruột...?" Cô La trực tiếp sững sờ. Em ruột của bà muốn hại bà sao?

Thượng Thanh: "Gần đây có phải cuộc sống của gã trở nên thuận lợi hơn nhiều đúng không, kiếm được một số tiền nhỏ, người nhìn cũng như trẻ ra?"

Cô La cười khổ, "Cô còn cho rằng là do nó biết tiến lên..."

Thượng Thanh khẽ lắc đầu, "Đó là hút từ trên người cô đó. Nếu lần này cô không chống đỡ được mà thực sự chết đi, dương thọ còn dư lại của cô đều sẽ bị gã ta hút hết."

Sắc mặt cô La biến đổi rất nhiều lần. Bà quả thực không thể tưởng tượng được đây là chuyện mà em trai ruột của mình làm ra. E là so với kẻ tử thù cũng chẳng khác gì!

Từ nhỏ đến lớn, bà có cái gì đều bị em trai lấy đi. Bà thương gã tuổi còn nhỏ, chưa từng tranh giành với gã, cái gì cũng nhường nhịn gã. Sau khi lớn rồi, em trai tới vay tiền bà, bà luôn dành dụm ra và đưa cho gã không ít.

Tình nghĩa mấy chục năm qua không đáng một cắc tiền, huyết mạch thân cận nhất cái gì chứ, bà rõ ràng là nuôi ra một kẻ thù. Thậm chí kẻ thù cũng không bằng, bởi kẻ thù cho dù ghét bỏ bà cũng không sẽ không giống như trùng hút máu, khiến một người sống sờ sờ như bà bị hút khô!

Mấy cậu học sinh yên tĩnh lại, Du Tử Minh mở lời trước: "Cô à, cô có cần giúp đỡ không?" Lúc cậu ta sa sầm mặt lại thực cũng có vài phần bộ dáng thiếu gia nhà giàu, giống như chỉ cần cô giáo mình gật đầu một cái, cậu ta lập tức mang người đánh gã kia một trận nên thân.

Cô La bất đắc dĩ cười, "Không cần đâu, cô sẽ tự mình xử lý." Cô ấy thở dài. "Cô tuy rằng chỉ là một giáo viên, nhưng may mắn cô dạy ra được rất nhiều học sinh có tiền đồ."

Mấy người nghe vậy đều hiểu. Cô La đã dạy học ở trường trung học Cẩm Hoa đã mười mấy năm, khóa học sinh đầu tiên của cô năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi, nếu lăn lộn cho ra trò cũng coi như có tên tuổi ở trong thành phố Thanh Vân này, đối phó với một tên vô lại chỉ là chuyện nhấc một cái ngón tay.

Đối với bọn họ mà nói, cô La là người làm nghề giáo, giúp chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.

&&& phihan.wordpress

Buổi sáng mười một giờ hơn, La Lượng mới tỉnh dậy lên mở cửa hàng.

Mấy năm đầu dưới sự trợ giúp của chị và anh rể gã, gã mở một cửa hàng chuyên bán rượu. Nhưng mà gã ham ăn biếng làm, bán chẳng được nhiêu mà bản thân đã uống hết, lại còn nói buổi sáng ít người mua rượu hơn, hàng ngày đến mười một, mười hai giờ trưa mới mở cửa.

La Lượng đi đến mở ngăn tủ, lấy ra cái chén sứ một cách vô cùng cẩn thận, mở ra nhìn: cổ trùng hôm qua còn tung tăng uốn éo hiện giờ đã chết đến không thể chết hơn.

"Đệt! Nhanh như vậy đã chết rồi?" La Lượng có chút bực bội quăng cái chén sứ đi. "Xui vãi!"

Cổ trùng này là do gã vô tình có được, vốn tưởng là lừa đảo, không nghĩ tới hạ trên người La Thanh một chút lại phát hiện thế mà có tác dụng! Trong khoảng thời gian này thân thể đã bị thuốc lá rượu bia bào mòn đến rỗng tuếch của gã trở nên khỏe mạnh hơn nhiều, cả người như trẻ ra, tình hình kinh doanh trong tiệm đều tốt.

Gã ngồi ở quầy thu ngân đặt cơm hộp, băn khoăn không biết nên kiếm một con cổ trùng nữa về kiểu gì. Còn về La Thanh? Gã là em trai ruột của bà ta, hút một chút vận thế và thọ mệnh của bà ta là chuyện đáng phải nói à?

Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc như một vị tinh anh đi vào.

Ánh mắt La Lượng sáng lên, người này tuyệt đối là kẻ có tiền, "Hoan nghênh quý khách! Tới mua rượu sao?"

Thanh niên đi tới đối diện gã móc ra một cái danh thiếp, "La Lượng phải không? Tôi họ Hứa, là luật sư. Thân chủ của tôi là bà La Thanh đã ủy thác tôi đòi lại tiền ông đã vay mượn, tổng cộng ba mươi tám vạn nhân dân tệ. Hy vọng ông trong ba ngày tới sẽ trả hết, nếu không chúng tôi sẽ xử lý bằng tố tụng."

La Lượng ngẩn người trong chốc lát mới hiểu được anh ta nói cái gì, nhất thời giận sôi lên, "La Thanh? Con mụ tiện nhân kia dám kiện tao? Tao nói cho mày biết, cho con mụ đó tám trăm lá gan nó cũng không dám, nhá! Tao là độc đinh La gia, nếu tao mà ngồi tù thì La gia tuyệt hậu. Ông bà già tao sẽ không để cho nó yên đâu."

"Vả lại, tao tiêu một ít tiền của chị ta thì làm sao hả? Tao là em trai bả, đồ trong nhà chúng tao đều là của tao."

Khóe miệng luật sư Hứa động đậy, ánh mắt lạnh lẽo, "Hy vọng trước tòa ông cũng có thể nói như vậy."

La Lượng co rúm lại một chút, con tiện nữ kia chắc sẽ không thực sự kiện gã phải không?

Đúng lúc đó trước cửa hàng này, một đội mặc đồng phục từ bên ngoài tiến vào, một nam thanh niên bước vào trước nói: "Chúng tôi nhận được tin báo nơi này bán rượu giả. Ai là người phụ trách? La Lượng đúng không? Lại đây đợi chúng tôi kiểm tra.

Nhân viên công vụ thô bạo kiểm tra sơ một hồi, phát hiện toàn bộ mặt tiền cửa hàng có đến 80% là rượu giả!

Đội trưởng như cười như không nhìn gã, "Chúc mừng anh đây đã được Đội Quản lý thị trường tới đích thânrước về, chuẩn bị đi theo chúng tôi mau lên." (nguyên tác là Cục công thương nhưng mình thay đổi cho phù hợp)

La Lượng liều mạng chống đỡ, hiện giờ là thật sự sợ co vòi rồi. "Các người buông tôi ra! Buông tôi ra! Có phải con tiện nhân La Thanh mật báo không? Buông tay! Tao là em trai nó! Tao là em ruột nó! Mà nó dám đối xử với tao như vậy à..."

Đội trưởng lạnh lùng cười, "Ông đối xử với cô như nào, cô cũng tự khắc có thể đối xử với ông như vậy." Nói rồi mặc kệ phản ứng của La Lượng, quay sang luật sư Hứa còn chưa rời đi nói, "Sư huynh, người thì em đây đành mang đi trước, có rảnh chúng ta cùng nhau về thăm cô giáo nhé!"

Luật sư Hứa cười mắng một câu, "Nhóc thối, tới nhanh thật đấy!"

Lại nói trong đoàn người vừa mới từ bệnh viện ra, Du Tử Minh nhận một cuộc điện thoại, sau đó biểu tình cổ quái nói: "Ê này Thượng Thanh, chú họ bà con xa của tui muốn gặp cậu."

"Bà con xa hử..." Thượng Thanh không còn gì để nói, "Ở đâu?"

Du Tử Minh chỉ chỉ phía trước, "Đã tới đằng kia rồi."

Hết chương 12