Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 2

Chương 2: Trở về hào môn, Chu gia chung quy lại vẫn cần một vị thiếu gia, thế nên...

Edit: Hanna

Triệu quản gia theo bản năng phản bác: "Không thể nào!" Song chợt nhớ tới năng lực của thiếu niên, trên trán ông bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thành thực đi gọi điện thoại.

Điện thoại vừa mới kết nối là sắc mặt ông đã thay đổi ngay, sau khi nói một câu liền nhìn về phía Thượng Thanh với ánh mắt ngày càng cung kính. Đợi đến lúc cúp điện thoại, ông cúi đầu khom lưng nói: "Tiểu thiếu gia nói không sai, Đại thiếu gia đã qua đời ba ngày trước."

Thượng Thanh gật đầu, "Vậy xong rồi chứ, các người mau đi nhanh đi."

Triệu quản gia cười hiền lành nói: "Chuyện này, chúng tôi vẫn chưa thể đi được... Lão gia nói nhà họ Chu cần một người thiếu gia. Nếu Đại thiếu gia chết rồi thì cũng phải mang ngài về..."

Thượng Thanh kinh ngạc, "Lão gia nhà các người là cái loại người này sao?"

Sắc mặt Triệu quản gia có chút ngượng ngùng, vừa không dám nói tiếp cũng vừa không dám phản bác, chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Ai nói không phải chứ?

Trái lại, Thượng Thanh hình như nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Nếu Chu gia là nhà hào môn, vậy nơi ở hẳn sẽ tốt hơn nơi này đúng không?"

Triệu quản gia vừa nghe thấy có hi vọng, vội vàng đáp: "Đó là đương nhiên. Nếu ngài nguyện ý quay về, tôi sẽ đích thân trang hoàng căn phòng cùng với ngài, tuyệt đối tốt hơn căn phòng này gấp mười lần, không, hơn gấp trăm lần!"

Thượng Thanh thỏa mãn gật đầu, "Thành giao."

Đoàn người vội tận dụng thời gian chạy tới sân bay, lúc xế chiều là đến nhà cũ của Chu gia ở thành phố Thanh Vân.

Triệu quản gia dẫn đường cho Thượng Thanh, mới vừa tiến vào nhà cũ thì đụng phải một người phụ nữ. Triệu quản gia biến sắc, cung kính nói: "Chào phu nhân."

Người phụ nữ này có tướng mạo cũng coi như là xinh đẹp, mặc một bộ lễ phục cao cấp màu đỏ thẫm, trên tay đeo một chiếc nhân kim cương to bằng một quả trứng chim bồ câu, trên cổ và tai đều đeo trang sức bằng vàng chói lọi, như thể hận không thể viết ba chữ 'ta có tiền' lên trên mặt.

Nghe Triệu quản gia xưng hô như thế, vậy chắc hẳn đây là đương gia phu nhân của Chu gia rồi.

Chu phu nhân sửa lại chút tóc tai, đánh giá Thượng Thanh từ trên xuống dười một lần, kinh thường nói: "Đây là con riêng của Chu Chính Lương?"

Thượng Thanh sửa lại tóc mái học theo bộ dáng của bà ta: "Đây là mẹ kế của tôi hả?"

Chu phu nhân tức đến xanh mặt, "Cậu!"

Triệu quản gia bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người. Hai vị này đều là người ông chọc không nỏi, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn điều đình: "Phu nhân đây là muốn ra ngoài sao? Có cần tôi chuẩn bị xe cho bà không?"

Chu phu nhân hít sâu mấy hơi, nghĩ chút nữa phải cùng đám chị em bạn dì tham dự tiệc trà nói chuyện, không cần phải lãng phí thời gian với thằng con riêng không ra gì này, vì thế quay đầu bước đi, "Không cần."

Cho đến khi bà ta đạp giày cao gót cồm cộp cồm cộp đi xa, Triệu quản gia mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng, nói: "Nhà mẹ đẻ của phu nhân là Tân gia ở Thanh Vân thị, môn đăng hộ đối với Chu gia. Bà ấy đã gả vào Chu gia mười mấy năm, sống với lão gia cũng coi như là hòa hợp."

Thượng Thanh hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, chỉ hỏi rằng: "Người cha cặn bã của tôi... Ồ, chính lão gia nhà ông, có ở đây không?"

Khóe miệng Triệu quản gia giật một cái, "Lão gia đang đi công tác, phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về."

Thượng Thanh nhếch nhếch khoe môi, con trai lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm qua lần đầu tiên trở về nhà, người làm cha ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, đúng là người cha tốt của năm.

Y tiếp tục hỏi: "Con gái của Chu phu nhân – bà ta có một người con gái đúng không, cũng không ở nhà sao?"

Đối với bản lĩnh xem tướng của Thượng Thanh càng lúc càng khâm phục kính nể, nhanh chóng đáp: "Không sai ạ, tiểu thư năm nay sáu tuổi, còn đang đi học."

Thượng Thanh nói: "Sao các người không kiểm tra thận của tiểu thư này với thận của đại thiếu gia? Sao lại bắt buộc phải cần tới tôi?"

Triệu quản gia: "...Tôi không biết, hay ngài hỏi lại lão gia đi!" Trong lòng thì lại nghĩ: cho dù là muốn thay thận, ngài lấy đâu ra tâm địa sắt đá mà để cho người ta lấy thận của một bé gái sáu tuổi chứ...

Hai người bước vào phòng khách lầu một, trên tường hành lang treo một bức ảnh, trong hình có hai người, một người trong đó là Chu phu nhân, người còn lại là một người đàn ông trung niên.

Thượng Thanh nhìn một lát, hỏi: "Người đàn ông này là ông bố cặn bã của tôi hả?"

Triệu quản gia vội vàng nói: "Là lão gia đấy ạ."

Thượng Thanh bỗng nhiên nở nụ cười. Giỏi lắm, nhìn xem khuôn mặt của người đàn ông trung niên tồi tệ này thì ra lại không phải máu mủ ruột rà với vị đại thiếu gia kia. Tên cặn bã này thế mà bị người khác đổ vỏ ử? Nghĩ tới đây, y hỏi: "Đại thiếu gia các người tên gì?"

Triệu quản gia nói: "Dạ tên Phó Liễm Tri."

Thượng Thanh kinh ngạc: "Anh ta không mang họ Chu ư?"

Triệu quản gia đáp: "Chuyện này, Đại thiếu gia lúc mười tám tuổi thì được lão gia đón về từ bên ngoài, không đổi họ."

Thượng Thanh không nói nên lời: "Lão gia các người bị làm sao vậy? Con trai sao mà rơi vãi khắp nơi thế? Hay là ông ta cảm thấy người khác rất vui sướng khi nuôi con của ông ta hả?"

Lời này Triệu quản gia không dám tiếp, không thể làm gì khác hơn là dẫn người đi mau hơn. Một đường đi đến một cái phòng trên lầu hai, ông ta mở cửa, khom người nói: "Tiểu thiếu gia, đây là phòng ngủ chuẩn bị cho ngài. Nếu như ngài có chỗ nào không hài lòng, ta sẽ đổi lại cho ngài."

Thượng Thanh quả nhiên nghiêm túc nhìn quanh, xoi mói nói: "Đệm này không được, tôi muốn tấm đệm mềm nhất, gối cũng phải đổi. Tủ quần áo phải đổi thành tủ bằng gỗ tử đàn, bàn cũng vậy. Rèm cửa phải bằng lụa Tô Châu, không cần thêu hoa, màu sắc phải tối một chút."

Kiếp trước y ở trong Thanh Phong môn, trên dưới toàn bộ sư môn đều che chở y như bảo bối, muốn vàng thì sẽ không đưa bạc, một xíu oan ức cũng không phải chịu đựng. Đối với người khác căn phòng này coi như cũng được, nhưng đối với y thì còn kém xa lắm.

Triệu quản gia vừa nghe vừa lau mồ hôi, liên tiếp vâng vâng dạ dạ, sau đó mới nhanh chóng thu xếp người đi thay cái mới. Vốn tưởng tiểu thiếu gia lớn lên cùng với một đạo sĩ nghèo nên không có kiến thức gì, hiện tại xem ra ánh mắt của y so ra cũng không kém một thiếu gia tử nhỏ lớn lên trong một gia đình hào môn là bao.

Theo cách nghĩ này, vậy vị đạo sĩ nghèo kia nói không chừng cũng là một cao nhân.

Đợi phòng ngủ trang trí kỹ càng lại, Thượng Thanh ăn xong cơm trưa ở phòng ăn, tiếp đó chui vào chăn mỹ mãn đi nghỉ ngơi.

Cuộc sống trong hào môn thật là sướng. Y nhọc nhằn vất vả bắt quỷ hàng yêu, yêu cầu không cao, chỉ là hy vọng có một gian nhà bày đầy dụng cụ bằng gỗ tử đàn, một cái giường lớn xa hoa mười mét có thể làm y yên giấc trong chốc lát. Không chỉ có thể an ủi thể xác mà còn có thể thỏa mãn tâm hồn của y.

Sau khi tỉnh lại từ mộng đẹp, sắc trời bên ngoài đã tối lại.

Thượng Thanh lười biếng duỗi người, mở đèn phòng ngủ lên thì chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Trên đất nổi lềnh phềnh một tầng sương mỏng màu đen, nhiệt độ thoắt một cái hạ xuống, khiến cho những giọt nước tròn ngưng tụ lại trên đồ dùng bằng gỗ từ đàn vừa mới đổi trong phòng

Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ có một bóng ma quen thuộc đang lơ lửng bên ngoài.

Thượng Thanh quả thực không còn gì để nói. Vị Phó đại thiếu gia này không biết là thứ mắc dịch gì, âm hồn mới chết không ngoan ngoãn ngốc nghếch đợi ở nghĩa trang của mình, ngày nào cũng đến tìm y làm gì không biết nữa? Chẳng lẽ muốn tới xem quả thận không thể cướp được tới tay kia?

Phó Liễm Tri lần này trực tiếp xuyên qua cửa sổ bay vào. Đến gần rồi mới phát hiện hồn thể của hắn khác với những con quỷ khác. Quanh người hắn mang theo âm khí cuồn cuồn, quỷ lực cường thịnh đến cả Thượng Thanh cũng chưa từng thấy, không giống với quỷ mới chết mấy ngày một chút nào. Càng quan trọng hơn là từ phần eo trở xuống trực tiếp gắn liền với âm khí, chỉ có nửa thân trên còn miễn cưỡng duy trì hình người.

Tay Thượng Thanh bắt chỉ quyết, xua đi âm khí xung quanh, cau mày nói: "Thu ngay âm khí của anh lại, tràn ra khắp phòng tôi rồi thấy không hả?"

Phó Liễm Tri vón vén lại âm khí bị rò rỉ bên người, ôn hòa nở nụ cười: "Xin lỗi, ta không thu lại được, hồn thể bất ổn."

Thượng Thanh tức giận bảo: "Vậy thì đi ra ngay khỏi phòng tôi ngay, làm gian phòng người ta thành như thế này không thấy xấu hổ sao?"

Phó Liễm Tri thoáng ngượng ngùng một giây, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Thể chất của cậu đặc thù, linh khí tinh khiết, chẳng biết có nguyện cùng ta ký khế ước không? Nhất định có tác dụng với việc ổn định hồn thể của ta."

Thượng Thanh: "Hứ, liên quan gì tới tôi?"

Phó Liễm Tri thở dài: "Thôi bỏ đi, nếu cậu không nguyện ý thì thôi. Vậy mỗi tháng bán cho ta ba giọt máu tươi được không, giá cả cậu ra."

Thượng Thanh nhếch khóe môi, lộ ra hai cái lúm đồng điếu, "Tôi ra giá anh có tiền sao? Chẳng lẽ định trả tôi tiền âm phủ?"

Phó Liễm Tri bình tĩnh nhàn nhã đáp: "Cậu cứ chọn một cái giá là được." (có tiền quá he)

Thượng Thanh bắt một ấn chỉ quyết bắn ra một đạo linh khí, "Không muốn, năm triệu cũng không bán, biến đi!"

Phó Liễm Tri né tránh linh khí đánh tới, ôm hết âm khí nhảy ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Năm triệu không bán vậy trả sáu triệu đi. Một tháng ba giọt, cái giá này cũng không mắc."

Thượng Thanh thấy hắn cuốn gói rồi thì thanh lọc hết lại âm khí trong phòng, đi xuống lầu ăn bữa tối.

Khi y bước xuống bậc thang vào phòng ăn, Chu phu nhân đã tới trước rồi, trước mặt bà còn có một bé gái mặc đồng phục học sinh, hẳn là tiểu thư Chu Viên Viên mà quản gia nhắc tới.

Bộ dáng tiểu cô nương trông lo sợ nơm nớp, cúi thấp đầu, tóc tai có chút loạn. Từ góc độ của Thượng Thanh mà nhìn thì không thấy vẻ mặt của bé, nhưng có thể nhìn ra trên sàn nhà chỗ bé đứng tích lại một vũng nước mắt ướt nhẹp.

Lúc Thượng Thanh bước đến bậc thang cuối cùng, nghe Chu phu nhân mắng: "Bảo con nói chuyện con khóc cái gì?"

Chu Viên Viên run lẩy bẩy, đầu cúi càng thấp hơn.

Chu phu nhân không nhịn được nói: "Ta sao lại có một đứa con gái không ra gì như mày thế chứ? Cút trở về phòng mày thay quần áo đi."

Chu Viên Viên như được đại xá, cõng lấy cặp sách cao đến nửa người nhanh chóng chạy lên lầu.

Thượng Thanh tránh đường cho cô bé đi, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Chu phu nhân căn bản không coi như y có tồn tại, kêu người hầu nhà bếp lục tục bắt đầu mang món ăn lên.

Bữa tối rất phong phú, nhưng mà trên bàn ăn hai người chẳng ai để ý tới ai. Không rõ Chu phu nhân nghĩ thế nào song Thượng Thanh cảm thấy hương vị không tồi, đặc biệt là sườn cừu nướng than kia, hương vị vô cùng tuyệt vời.

Ăn được một nửa bữa, Chu Viên Viên thay quần áo xong xuống dưới. Tiểu cô nương mắt vẫn hồng hồng như cũ, giống như một con chuột đồng nhỏ, lặng yên không một tiếng động tìm một góc mà ngồi xuống, sau đó ôm tô canh ăn.

Chu phu nhân vì muốn giữ dáng nên cơm tối ăn rất ít, uống hết bát súp rau củ liền lấy khăn ăn lau miệng một cách tao nhã, sau đó giày cao gót lộp cộp gõ xuống đi lên lầu.

Sau khi bà ta đi, Thượng Thanh nghe thấy Chu Viên Viên khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái cực kỳ rõ ràng.

Thượng Thanh tiêu diệt sạch sẽ nguyên một khúc thịt cừu nướng, bưng bát canh trước mặt lên uống một ngụm, thỏa mãn than dài một tiếng, mới lười biếng hỏi: "Nhóc bị bệnh hả?"

Chu Viên Viên ngây ra một phút chốc mới ý thức được là có người nói chuyện với bé, lập tức bỏ tay đang ôm bụng ra, nhỏ giọng nói: "Không, không phải..."

Thượng Thanh trừng mắt nhìn, giơ tay vẫy Triệu quản gia tới, dặn dò bảo: "Kêu nhà bếp nấu một bát mỳ tới đây."

Triệu quản gia cười lấy lòng hỏi: "Là cơm nước không hợp khẩu vị của ngài sao? Ngài muốn ăn mỳ gì, tôi lập tức gọi bọn họ làm."

Thượng Thanh nói: "Mỳ chay, có biết không?"

"Vâng vâng vâng." Triệu quản gia lập tức đến nhà bếp, nhưng mà chỉ một lát sau lại dẫn một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi đi tới.

Triệu quản gia cẩn thẩn nói: "Tiểu thiếu gia, đây là dì Vương trong bếp. Dì ấy muốn hỏi chút cơm nước có chỗ nào không hợp khẩu vị, để sau này bà ấy có thể cải thiện."

Vẻ mặt của dì Vương cực kỳ thấp thỏm. Quy củ Chu gia rất nghiêm khắc, xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện ăn được một nửa bữa lại gọi thêm đồ. Bà sợ tiểu thiếu gia mới tới không thích đồ ăn bà làm, lúc đó bị mất việc thì sẽ rất là tệ.

Thượng Thanh chỉ vào Chu Viên Viên: "Bụng đứa nhỏ này không thoải mái, bà nấu một bát mỳ đi, mỳ chay, thả ít dầu thôi."

Triệu quản gia và dì Vương sững sờ, ai cũng không nghĩ tới hóa ra nguyên do là vậy.

Dì Vương biểu tình nhu hòa xuống, "Ôi chao, chuyện này... Tiểu thư ơi, sao ngài không nói với dì chứ?"

Chu Viên Viên cúi đầu không nói lời nào, chỉ giơ tay lau nước mắt, lộ ra cổ tay gầy gò nhỏ đến mức chạm một cái là nát tan.

Dì Vương thở dài, chuyện của nhà chủ nhân bà cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành hiền lành nói: "Vậy dì nấu một bát mỳ nước luộc gà cho tiểu thư nhé. Chỉ dùng nước dùng với thịt gà xé nhỏ, không có chút dầu nào, với thêm chút cải xanh. Rất tốt để ăn lúc bụng không thoải mái."

Chu Viên Viên lau nước mắt gật đầu.

Lương tâm chả còn bao nhiêu của Triệu quản gia cũng có chút đau lòng, thử hỏi thăm: "Vậy... tôi đi mời bác sĩ tới xem chút?"

Thượng Thanh nhìn Chu Viên Viên dò hỏi, Chu Viên Viên lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ sẽ biết mất."

Triệu quản gia tất nhiên cũng tự hiểu Chu phu nhân là hạng người gì, suy nghĩ chút rồi nói: "Vậy tôi đi lấy chút thuốc đau dạ dày nhé."

Chỉ một lát sau mỳ được bưng lên. Chu Viên Viên ăn một miếng mỳ gà hóng hầm hập, cơ hồ như làm cho bụng đang đau nhói trở nên tốt hơn nhiều.

Thượng Thanh thấy chuyện đã giải quyết, vừa lúc y cũng cảm thấy đã tiêu cơm liền nhấc chân lên lầu.

Chu Viên Viên nhìn bóng lưng y, đôi mắt chậm rãi lóe lên từng tia sáng nhỏ bé, miệng đang im hơi lặng tiếng chợt khẽ mấp máy: "... Anh trai." 

Hết chương 2

10 Sep 2021