Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 11

Chuyện đăng ký nguyện vọng tuyển sinh của Lâu Xuân Vũ còn chưa triệt để xác định, trước khi mọi chuyện còn chưa có lắng xuống, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là đau khổ, bầu không khí trong nhà thủy chung rất nặng nề ngột ngạt, giống như buổi trưa oi bức nhất giữa những ngày hè, dường như sắp nổi lên một trận bão tố, lúc nào cũng có thể đem thế giới yên bình làm cho vỡ tung.

Lâu Xuân Vũ dứt khoát ngay cả xuống lầu cũng không xuống, nàng tránh cùng người nhà gặp mặt, chỉ nguyện ý ở trên lầu làm chuyện của nàng.

So với đối mặt cùng cha mẹ, nàng càng yêu thích ở bên trong tiểu thế giới của mình, như vậy làm cho nàng có cảm giác an toàn.

Đến thời khắc cuối cùng, bảng nguyện vọng của nàng là không thay đổi một chữ nào.

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Người trong nhà nàng cũng đều ý thức được nàng đã làm quyết định, hơn nữa sẽ không bị bất luận kẻ nào thuyết phục.

Chuyện tiếp theo chính là nghe theo ý trời. Nguyện vọng một nàng điền hệ Thương mại quốc tế F đại, nguyện vọng thứ hai cũng chọn trường học ở ngoài tỉnh.

Cùng gia đình giữ một khoảng cách, còn có thể có vài phần mỹ cảm mịt mờ.

Tâm tình thấp thỏm rốt cuộc chậm rãi đáp xuống đất, nàng thay mình làm chủ một lần, lúc này đem quyền quyết định nắm chặt trong tay mình, cũng đã chuẩn bị tốt để gánh lấy tránh nhiệm, không thể đẩy trách nhiệm cho cha mẹ, về sau là tốt là xấu đều phải tự mình đi đối mặt.

Những ngày lên lớp lại tiếp tục, Liễu Quỳnh Anh từ chỗ của mẹ nghe được chuyện Lâu lão sư đăng ký nguyện vọng, liền xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà hỏi nàng vì cái gì lại chọn trường học kia, Lâu Xuân Vũ cũng giải thích không rõ lắm, nàng nói: "Có một người đáng để ta học tập cùng tôn kính, liền tốt nghiệp từ trường học kia."

Liễu Quỳnh Anh gật gật đầu, "Vậy sau này ta cũng phải nỗ lực ghi danh vào trường này."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì ta muốn học tập Lâu lão sư a."

Lâu Xuân Vũ bất ngờ nhận lại một phần lễ vật, là lời ca ngợi đến từ hài tử. Kỳ thật bản thân lại làm sao không phải là một đệ tử ngây thơ, vụng về bắt chước cùng học tập theo vị thần tượng trong lòng kia.

Chỉ là Tống Tây Tử có thể không biết, nàng từng tồn tại, cũng đã đủ làm ảnh hưởng đến một cô nương cùng tương lai của vị cô nương ấy.

"Vậy ngươi phải cố gắng." Kỳ thật Lâu Xuân Vũ cũng không cần cho là thật, tương lai dài đằng đẵng như vậy, một tâm tư của một cô nương lúc nào cũng có thể phát sinh thay đổi, hôm nay làm quyết định, cũng có thể ngày qua ngày sẽ bị cuộc sống ăn mòn mà dần dần quên đi. Huống chi, này rất có thể chỉ là một ý niệm ngẫu nhiên do tâm huyết dâng trào mà thôi, như một đám mây khói, thoáng qua tức thì.

Chỉ là thời khắc sự quyết tâm này được nói lên, đã để lại một nét nổi bật trong lòng Lâu Xuân Vũ. Làm cho nàng ý thức được, trên người của mình cũng có điểm sáng đáng để người khác học tập.

Buổi chiều khi lên lớp ở nhà Đổng Giai Văn, Lâu Xuân Vũ phát hiện bản thân có thể là có chút không ổn, ngoại trừ đầu có chút nặng, thân thể cũng không còn khí lực, không muốn nói chuyện.

Nàng để Đổng Giai Văn cùng Thi Bình Bình tiến hành đối thoại trước, nàng ở bên cạnh lắng nghe, lưu ý những điểm sai xót trong cuộc đối thoại, chờ sau khi toàn bộ cuộc đối thoại kết thúc, nàng lại chỉ ra ở đâu có vấn đề.

Khi đang đối thoại giữa chừng, Thi Bình Bình đem nghi hoặc trong lòng nói ra, nói: "Lâu lão sư, ngươi có phải là không thoải mái hay không?"

"Ta có chút mệt." Lâu Xuân Vũ đối với thân thể của mình vẫn là có chút tin tưởng, nàng từ nhỏ đã rất ít sinh bệnh, liền số lần cảm mạo cũng không nhiều.

Đổng Giai Văn cũng phát hiện, nàng chỉ chỉ mặt của mình, khoa tay múa chân cho Lâu Xuân Vũ nhìn: "Lâu lão sư mặt mày trắng bệch rồi, còn có miệng cũng trắng bệch, không ổn rồi, Lâu lão sư ngươi có cần đi khám hay không, ta nói mẹ cùng ngươi đi khám có được không?"

Lâu Xuân Vũ nói mình không sao, trước tiên đem bài tập của các nàng bố trí xong, sau đó gọi điện thoại cho mẹ của Đổng Giai Văn báo rằng hôm nay nàng muốn kết thúc lớp học sớm một chút, khi nàng đang gọi điện thoại, Đổng Giai Văn còn đặc biệt ở bên cạnh nàng lớn tiếng nói: "Mẹ, Lâu lão sư thân thể thật không thoải mái, mặt của nàng thật trắng thật trắng."

Mẹ của Đổng Giai Văn biết rõ liền khuyên Lâu Xuân Vũ nên đi khám trước, hỏi có cần mình trở về đưa nàng đi bệnh viện hay không.

Lâu Xuân Vũ cho rằng như vậy quá làm phiền người khác, nàng nói mình không sao, có thể trở về, cự tuyệt sự trợ giúp của mẹ Đổng Giai Văn.

Nàng dùng một chút sức lực cuối cùng về đến nhà, mới vừa vào cửa, Lâu Xuân Vọng đang xem TV, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, "Hôm nay sớm như vậy?"

"Ta cảm thấy không thoải mái." Lâu Xuân Vũ hữu khí vô lực nói.

Lâu Xuân Vọng ân một tiếng, người ngồi ở chỗ kia cũng không nhúc nhích, lại quay đầu xem TV.

Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện nàng làm trong mộng. Sau khi nàng tốt nghiệp mẹ luôn nói, nàng có năng lực nàng liền nên giúp đỡ đệ đệ, đệ đệ không có tiền sinh hoạt hỏi nàng muốn tiền, nàng không có cự tuyệt, phải cho vẫn là cho. Liền bằng hữu bên cạnh đều nhìn không được, mắng nàng là phục "Đệ" ma.

Đệ đệ tốt nghiệp đại học, điều trước hết mẹ nghĩ đến chính là nhờ cậy nàng tìm việc làm cho đệ đệ, nàng đã dùng hết tất cả mối quan hệ của mình, còn dùng mối quan hệ của lão công, sắp xếp cho đệ đệ tiến vào đơn vị, kết quả đổi lấy là một câu lương quá thấp của đệ đệ, không nuôi nổi bản thân.

Liền mẹ cũng trách cứ nàng vì cái gì sắp xếp cho đệ đệ công tác có thu nhập thấp như vậy, đệ đệ là nam nhân, phải nuôi gia đình a.

Mà khi mẹ lần nữa muốn nàng giúp đệ đệ tìm việc làm, nàng nói nàng không có năng lực, đổi lấy một câu của mẹ: "Rõ ràng là có năng lực hỗ trợ cũng không chịu giúp đệ đệ."

Nàng đã làm rất nhiều việc cho gia đình, có ai từng cảm kích nàng, người nàng vất vả khổ cực giúp đỡ, căn bản không có nửa điểm nhớ đến lòng tốt của nàng.

Nói cho cùng, là nàng đơn phương mong đợi, nàng cố gắng để bản thân nỗ lực làm thỏa mãn nhu cầu của người trong nhà, người trong nhà liền sẽ cảm ơn nàng.

Thân ảnh trong mộng cùng thân ảnh còn chưa cao lớn trước mắt chồng chất lên nhau. Trong lòng nàng liền dâng lên một cơn lửa giận, đã đốt rụi lý trí của nàng, nàng đi lên nắm lấy cánh tay Lâu Xuân Vọng, đem hắn từ trước TV kéo lên, Lâu Xuân Vọng không nghĩ đến tỷ tỷ bỗng nhiên làm như vậy, khi hắn đứng lên còn có chút bối rối, cầm lấy cái bàn mới đứng vững, "Ngươi phát cái gì thần kinh, kéo ta làm gì, có chuyện không thể hảo hảo nói sao?"

"Lâu Xuân Vọng, ta nói thân thể ta không thoải mái, ngươi làm đệ đệ không hỏi xem ta vì cái gì không thoải mái, chỗ nào không thoải mái, ngươi chỉ là ân một câu. Trong mắt ngươi chỉ có TV, sẽ không có những người khác đúng không?" Lâu Xuân Vũ thật sự muốn đem thần sắc vô tâm trên mặt đệ đệ một tát đánh bay.

"Ngươi chỗ nào không thoải mái?" Lâu Xuân Vọng theo nàng hỏi một câu, qua loa đến cực điểm.

Lâu Xuân Vũ không nói gì, nàng lưu cho hắn một ánh mắt thất vọng, từ từ xoay người, vịn lấy lan can, khom người, từng bước một leo lên lâu.

Lâu Xuân Vọng sững sờ, ánh mắt kia của tỷ tỷ, hóa thành mũi kim sắc bén, đâm vào ánh mắt của hắn, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.

"Nếu ngươi không thoải mái, có muốn ta nói cho mẹ hay không, ta gọi điện thoại nói với mẹ một tiếng." Lâu Xuân Vọng đứng ở dưới bậc thang, ngưỡng đầu hướng về phía bóng lưng Lâu Xuân Vũ mà nói.

"Lâu Xuân Vọng, ngươi vốn là hết thuốc chữa, ta lại giúp ngươi một lần nữa ta chính là đáng bị coi thường." Lâu Xuân Vũ từ trên lầu lớn tiếng nói.

"Lâu Xuân Vũ, ngươi thật là có bệnh! Ta không có làm gì sai!" Lâu Xuân Vọng nghĩ này không phải là một chuyện nhỏ sao, làm sao lại khiến cho nàng nghiêm trọng như vậy.

Hắn ở trong lòng tự xác định lại một lần, ta không có làm sai, rõ ràng là nàng chuyện bé xé ra to, nữ nhân tâm nhãn chính là nhiều, tính cách chính là nhìn không thấu.

Chỉ có bản thân Lâu Xuân Vũ biết, những lời này nàng là nói cho Lâu Xuân Vọng trong tương lai nghe, là vô số lần thất vọng chồng chất, rốt cuộc, tại thời khắc này sụp đổ.

Buổi tối, Lâu Xuân Vũ cũng không xuống lầu dùng cơm, ở trên bàn cơm, Lâu ba ba nói Lâu Xuân Vọng lên đi gọi Lâu Xuân Vũ xuống dùng cơm. Lâu Xuân Vọng không chịu đứng lên, bày ra tư thái cự tuyệt, "Nàng xế chiều hôm nay vừa về liền nói con cái gì mà không quan tâm nàng, không hỏi xem nàng chỗ nào không thoải mái, sau đó liền lớn tiếng nói con, nàng là người lớn, không thoải mái tự mình nói a, nhất định muốn con hỏi sao."

Lâu ba ba nói: "Cái này là con không đúng, tỷ tỷ con sinh bệnh, con không nên quan tâm nàng một chút sao?"

"Con chỗ nào không quan tâm nàng, con thấy nàng không phải là hảo hảo sao, nàng còn có sức lực kéo lấy cánh tay của con, con thấy nàng rất tốt."

Lâu mẹ cầm chén cơm thuộc về Lâu Xuân Vũ cũng bưng đến, chỉ là vị trí kia là không, Lâu mẹ lau tay sạch sẽ, đi lên gõ cửa phòng Lâu Xuân Vũ."Con bây giờ có thấy khá hơn chút nào không?"

"Con không có việc gì, không cần chờ con ăn cơm, con muốn ngủ." Thanh âm của Lâu Xuân Vũ ngăn cách qua cánh cửa nghe không ra sự biến hóa.

Lâu mẹ lại lần nữa gõ ba tiếng, "Ăn cơm lại ngủ."

"Con ăn không vô."

Lâu mẹ nói: "Không đợi nàng, chúng ta ăn trước."

"Lâu Xuân Vũ gần đây thật kỳ quái, cả người cũng đã thay đổi, nàng bỗng nhiên nói muốn thi ở trường khác, không phải là yêu sớm rồi đi, không phải là vì tìm bạn trai mới đến trường kia đi?" Lâu Xuân Vọng biểu hiện ra hứng thú thật lớn đối với chuyện bát quái của Lâu Xuân Vũ.

Lâu ba ba dùng cán đũa nhẹ gõ lên đầu Lâu Xuân Vọng, "Con nói cái gì a, tỷ tỷ con là đệ tử tốt, làm sao có thể yêu sớm, nhưng thật ra là con a, tháng này tiền tiêu vặt tiêu nhiều như vậy, tiêu ở nơi nào?"

Lâu Xuân Vọng chuyển cái ghế tới gần phía bên mẹ, "Con thật sự không có tiêu bao nhiêu, là ba ba quê mùa rồi, hiện tại chỗ cho đệ tử tiêu tiền cũng rất nhiều, giá cả tăng lên, ta cũng không có biện pháp."

Lâu mẹ lên tiếng hòa hoãn không khí: "Được rồi được rồi, tiền tiêu vặt cần dùng vẫn là dùng đi, không cần tiết kiệm, chỉ cần con học tập tốt, đừng chậm trễ chuyện học tập, mẹ đối với con chỉ có một yêu cầu này."

"Vẫn là mẹ tốt nhất." Lâu Xuân Vọng đối với Lâu mẹ triển lộ một cái đại đại mỉm cười.

Bầu không khí hài hòa mỹ mãn dưới lầu cũng không có truyền đến chỗ của Lâu Xuân Vũ, lúc này nàng bị lạc lối trong bóng tối, trong bóng đêm tìm kiếm, không có con đường phía trước cũng không có đường lui, nàng trong thế giới tối tăm đưa tay không thấy được năm ngón mà sờ soạng tiến lên, không quản nàng là đi, hay là chạy, trước mắt chỉ có vô tận tối tăm.

Nàng tuyệt vọng mà nghĩ, có phải hay không chuyện nàng trở lại tuổi mười tám kỳ thật mới là mộng, nàng cho ràng mình nổi lên dũng khí đi ra từng bước đầu tiên, thay đổi tương lai của mình, kỳ thật chỉ là tưởng tượng đẹp đẽ của nàng mà thôi.

Nàng không muốn! Thật vất vả nàng mới đi ra được, thật vất vả nàng mới nhìn thấy bản thân thay đổi, nàng thậm chí đối với tương lai tràn đầy chờ mong, hàng vạn hàng nghìn không cần nói với nàng đây chẳng qua là nàng đang nằm mộng mà thôi.

Không được! Không nên đối với ta như vậy!

Nhất định phải nói với ta rằng ta thật sự đang sống, không cần lại lần nữa cướp đi cơ hội của ta.

Trong bóng tối, nàng dùng hết toàn lực mà gọi lên, thanh âm của nàng phiêu đi cực xa.

Nàng nhìn thấy trước mắt một cái bóng mơ hồ, mặc dù là mơ hồ không rõ, nàng cũng nhận ra đó chính là thân ảnh của Tống Tây Tử, này liền cho nàng dũng khí tiến lên, nàng đem hết toàn lực chạy về phía thân ảnh kia.

Thân ảnh kia dần dần rõ ràng, đó là Tống Tây Tử, nàng là sống động, sáng ngời, sặc sỡ chói mắt.

Khoảng cách giữa Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ là tới gần, lại tới gần, càng lúc càng gần.

Nàng tưởng tượng bản ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt Tống Tây Tử, bản thân cũng có một linh hồn sống động sáng ngời, có đủ năng lực để cùng người kia kề vai sát cánh.

Nhưng mà khi Tống Tây Tử đi đến trước mặt nàng, Lâu Xuân Vũ rút lui, nàng lại nép mình trong bóng tối, nhìn người kia đi lướt qua trước mặt mình, thì ra, bản thân còn chưa có đủ dũng khí. Nàng thật sự không cam lòng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Nếu như tác giả viết như vậy ——————

Một vài năm sau

Lâu Xuân Vũ: Ta đến rồi, ta Lâu Xuân Vũ đã trở thành nữ cường nhân xứng với ngươi rồi.

Tống Tây Tử: Xin hỏi ngài là ai, thực xin lỗi, ta không thích nữ cường nhân, ta càng yêu thích tiểu cô nương có quá khứ đau khổ bất lực lại điềm đạm đáng yêu.

————end——————