Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 17: Ngoài biển

Đi được một đoạn, hắn nhìn qua Hancock vẫn còn đang nộ khí đằng đằng:

- Sao vậy?

- Không có gì.

Nhìn bộ dạng chẳng giống như là không có gì của nàng, hắn vờ ngốc, ngây ngô hỏi:

- Chả nhẽ còn giận ta đòi chuyện kia lúc sáng sao?

- Không phải.

- Ừm, hẳn là không phải. Ta biết nàng cũng thích mà. Vậy là giận ta lúc đầu bỏ dở giữa chừng sao?

- Không.

- Do ta để nàng phải chủ động cưỡng bức chuyện đó?

- Không....

- Vậy do...

Hắn một hồi hươu vượn để cho mặt mũi Hancock đều đã đỏ như trái cà chua chín, sau đấy mới đưa ra một cái kết luận khiến nàng đang suýt té ngửa lại muốn ngã sấp:

- Hẳn là nàng vẫn còn muốn nhưng ngại nói ra, nhịn một bụng nên có phần bức bối, khó chịu. Không sao, chúng ta đi ăn cơm rồi lát nữa lại trở về tiếp tục.

- ....

Nói xong hắn cũng không quản mà nắm tay nàng bước nhanh đến nhà ăn, một bộ giống như sợ nàng đã không đợi được.

Nhưng khóe miệng lại lén nhếch lên một nét cười giảo hoạt.

Chung quy, nữ nhân có lúc giận cũng khá xinh đẹp, đặc biệt là giận vì ghen thì còn có cả chút đáng yêu, tuy nhiên vẫn sẽ mang theo một chút đáng sợ nữa. Vậy nên so ra, hắn vẫn thấy chọc cho nàng mang bộ dạng ngại ngùng hiện giờ vẫn tuyệt nhất.

Rất nhanh, cả hai đã đến nhà ăn, sau đó liền ngồi xuống bày ra bộ dáng bị bỏ đói lâu năm mà càn quét mọi thứ.

Mặc kệ những ánh nhìn còn đang nghi hoặc về việc hắn và Hancock vội vã lôi kéo nhau đi đến trước đó. Văn Trung nuốt xuống một miếng thịt lớn rồi quay qua Hancock nói:

- Lát nữa, nàng có cần gấp phải về làm chuyện kia không?

- ...ực.., ta....

Dù ăn nhiều hơn bình thường, nhưng Hancock ăn vẫn rất từ tốn nên may mắn không bị lời kia của hắn làm cho nghẹn xuống. Nàng chưa kịp trả lời và cũng chưa biết trả lời ra sao thì hắn đã nói tiếp:

- Chúng ta có thể để lúc khác. Chiều nay, ta muốn đưa nàng đến một nơi trước đã.

Hancock có chút vô lực với câu trước của hắn, cũng chỉ cho qua mà hỏi:

- Nơi nào?

- Ngoài biển.

- Hả? Ngoài biển?

Hắn đưa nàng cái nháy mắt, bí ẩn nói:

- Ừm, có việc hay lắm. Lát đi cùng ta rồi sẽ biết?

Đêm qua hắn cũng đã kể cho Hancock việc tự sát lúc trước là do hắn từng thử ra ngoài biển để bơi, nên nàng cho rằng hắn muốn thử lại lần nữa nhưng nàng vẫn không nghĩ được hắn bảo nàng đi cùng rốt cuộc có ý gì:

" Là hẹn hò sao? Anh ấy muốn cả hai cùng thân mật ra biển ngắm cảnh?"

Một hồi mơ tưởng hiện lên, Hancock hơi ngơ ngẩn rồi liền gật đầu.

Hắn cũng thấy dáng vẻ mơ mộng cùng chờ mong của nàng, chỉ hơi chút buồn cười.

Hắn biết Hancock thường hay mộng tưởng nhưng đến cả chuyện kia cũng làm rồi, chẳng lẽ nàng còn tưởng tượng ra được việc gì thân mật hơn sao.

Sau đó, hai người lại tiếp tục giải quyết lượng lớn thức ăn để hồi phục năng lượng sau công việc tốn sức lực từ đêm qua và cả sáng nay.

...

Một nơi bên rìa hòn đảo, gió chiều thổi mang hơi thở biển cả làm lay động rặng cây xanh ven bờ. Màu xanh của trời, màu xanh lam của biển hòa lẫn với ánh vàng của những tia nắng chiếu xuống tạo nên một màu sắc kì ảo trên mặt nước, tiếng sóng rì rào nối tiếp nhau vỗ vào bờ tạo nên những âm thanh mang đậm sức sống của biển cả.

Khung cảnh tuyệt mỹ với trời xanh, cát trằng, nắng vàng lại chỉ có nàng và hắn.

Đã từng ra bờ biển của hòn đảo này hai lần, nhưng không nghi ngờ đây là lần duy nhất hắn thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của biển cả nơi này.

Một phần cũng vì đây là nơi tiếp giáp biển đẹp nhất của hòn đảo, hơn nữa lần này hắn có thêm loại cảm giác giống với được cùng người yêu có chuyến đi du lịch, ngắm cảnh của riêng đôi lứa.

Nắm tay nhau mà nhìn bao quát một hồi, hắn cũng phải cảm thán về vẻ đẹp của vùng biển này.

Trước đó, những vùng biển hắn từng được đến tuy có nơi rất đẹp nhưng vẫn không thể nào sánh bằng.

Nét đặc biệt nơi đây chính là vẻ thuần thiên nhiên mà chỉ những hòn đảo du lịch mới có. Thậm chí còn hơn bởi khu vực này gần như không có qua bất kỳ dấu vết nào của con người, hoàn toàn giống với một góc của hoang đảo chưa từng có ai đặt chân.

Vắng vẻ vậy cũng bởi chỗ này cách khá xa cung điện, thêm cả chỗ ở của hai người Jimbei và Rayleigh.

Điều này hoàn toàn hợp ý muốn của hắn.

Không hẳn vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hắn phần nhiều là lười phải nghĩ đến việc đau đầu giải thích ra sao nếu bị bắt gặp lần nữa.

Hancock bên cạnh hắn lại đang nhiều hơn đôi chút cảm xúc khác lạ.

Nàng là nữ hoàng hải tặc, biển cả đối với nàng mà nói, cơ bản là vô cùng quen thuộc nhưng ngồi cùng hắn lặng im ngắm nhìn hết thảy, nàng lại cảm nhận được những điều mà nàng chưa từng thấy trước đó, một loại cảm giác yên bình và ấm áp, giống như cảm giác hắn đem lại cho nàng hiện giờ.

Hai loại ấm áp do người và thiên nhiên đem đến giống như vừa cộng hưởng vừa hòa quyện lẫn nhau.

Tiếng sóng vỗ, tiếng gió biển thổi qua nhánh cây như gột rửa vào tận tâm hồn khiến cho nàng càng thêm thư thái.

Biển trong xanh, êm ả đem đến cảm giác yên bình, tĩnh lặng.

Nắng chiếu vàng bãi cát cho cảm giác tươi mới,ấm....

- Ài, nắng vỡ cả đầu, giờ mới chịu ngớt! _ Văn Trung đang im lặng chợt hô lên một câu.

- ...

Hắn không biết việc mình vừa đánh vỡ một dòng cảm xúc nào đó, mà quay sang Hancock còn đang ngơ ngẩn nói:

- Đừng nhìn nữa, ta cho nàng trải nghiệm thứ này còn thú vị hơn. Mau đi thôi!

Hắn đã đến đây từ sớm nhưng nắng còn khá gay gắt nên cũng không vội thực hiện ý định của mình,mà chỉ cùng nàng ngồi yên lặng trong bóng mát.

Đến giờ, hắn mới kéo nàng chạy ra gần biển. Sau đó hắn chợt bế Hancock đặt ngang hông, cúi đầu nhìn nàng cười thật vui vẻ giống như muốn nói sẽ cho nàng một bất ngờ đầy thích thú.

Nhìn dáng vẻ của hắn, sự thất lạc do bị đánh vỡ cảm xúc trước đó của nàng không còn lại chút gì, trong mắt đã chỉ tràn ngập nụ cười trước mặt.

Nhưng.

Dưới chân hắn bỗng hơi nhún xuống biến thành dạng lò xo rồi đem theo Hancock mang vẻ giật mình bay thẳng ra xa.

- Ùm.

Cả hai rất nhanh liền rơi từ trên xuống giữa lòng biển, Hancock chỉ kịp nhắm chặt mắt, trong lòng hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra.