Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 262: Giá Trên Trời

Trần Lương chắp tay chào lại:

“Hân hạnh gặp mặt Liêu công tử”

“Đại danh của công tử là gì?” Liêu Chương hỏi

“Tại hạ Trần Lương”

“Ta rất thắc mắc sao ngươi lại bỏ ra 30 củ để mua tảng Bổ Địa Thạch này. Ta không nhìn được nó khác gì so với các Bổ Địa Thạch khác”

“Công tử, là tổ tiên báo mộng cho ta mua về lấy may, không liên quan đến việc có bảo vật hay không” Trần Lương trả lời

“Trần công tử, ngươi hiểu hơi sai ý đồ báo mộng của tổ tiên”

“Ồ, mời Liêu công tử giải thích”

“Tổ tiên báo mộng để Trần công tử đi mua tảng Bổ Địa Thạch này, nhưng không phải là mua bằng được, mà là mua để không mua”

“Mua để không mua?” Trần Lương hỏi

“Đúng vậy. Hiện giờ Trần công tử nhường ta tảng Bổ Địa Thạch này, chính là làm ra 1 cái thiện duyện. Ta sẽ không để ý việc ngươi mua mất bình gốm của ta. Sau này ngươi có chuyện tại Đổ Thạch Phường, cứ đến Hoa Vân Các, ta sẽ giúp ngươi. Đây chính là may mắn mà tổ tiên ngươi báo mộng, không bỏ ra bất kỳ chi phí nào, lại có được thiện duyên lớn bằng trời”

“Ngươi nói hay lắm” Trần Lương gật gật

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi hiểu như thế là tốt” Liêu Chương cười nói, giơ tay cầm lấy Bổ Địa Thạch.

Trần Lương giơ tay chặn lại, nói: “Ta chỉ khen lời nói cuả ngươi, không có bảo sẽ nhường ngươi tảng Bổ Địa Thạch này”

“Ngươi!!!” Liêu Chương trừng mắt, tức giận nhìn kẻ không biết thức thời, liên tục gây chuyện với hắn.

“Chủ quán, ta trả 30 củ, không ai ra giá cao hơn thì bán đi” Trần Lương nói

Chủ quán nhìn Tư Lệnh Xung. Tư Lệnh Xung lại nhìn Liêu Chương.

“Ta góp 12 củ với Tư Lệnh Xung, tổng 40 củ” Liêu Chương cười gằn, nhìn đối phương. Hắn thầm nghĩ “Một phát tăng 10 củ, xem ngươi còn dám tiếp”

“50 củ” Trần Lương lên giá

“60 củ” Liêu Chương nâng giá không cần nghĩ. Vài chục củ với hắn không phải vấn đề

“70 củ”

“80 củ”

“90 củ”

“100 củ”

1 viên Bổ Địa Thạch phổ thông, từ giá 1000 Tinh thạch, bị đẩy lên 1 triệu Tinh thạch khiến đám đông vây quanh chỉ còn biết câm nín mà nhìn.

“110 củ” Trần Lương vẫn nhàn nhạt nâng giá

Giờ đến phiên Liêu Chương nhìn Tư Lệnh Xung: “Ngươi xác định giá trị viên Bổ Địa Thạch này cao hơn 100 củ?”

Tư Lệnh Xung nhất thời không dám khẳng định, chỉ nói: “Liêu công tử, ta chỉ dám nói nó giá trị cao, còn cao bao nhiêu thì quả thực không biết được”

Một kẻ nhà nghèo, không nắm chắc giá trị Bổ Địa Thạch. Một kẻ nhà giàu, nắm rõ giá trị vật muốn mua. Thắng thua như nào là không cần phải bàn.

“Hừ” Liêu Chương nghĩ nghĩ một lát, như nghĩ ra điều gì, trong mắt hắn sáng lên, nhưng chỉ mình hắn biết. Lúc sau, hắn tiếp tục nói ra con số để cho khán giả phải ngưỡng mộ:

“Ta trả 200 củ”

“Một phát nâng 100 củ cho 1 tảng Bổ Địa Thạch bé bằng đầu người, thật sự là đại phú gia”

“Không hổ là đại công tử Hoa Vân Các, ra tay rộng rãi không phải nghĩ”

“300 củ” Trần Lương đáp lại

Đám đông lại được phen trầm trồ.

“Tên kia không biết là ai, cũng không phải dạng vừa nha”

“Dám đối đầu với Liêu Chương, hoặc là tên này rất ngu xuẩn, hoặc là sau lưng hắn thế lực không tầm thường”

“400 củ” Liêu Chương tự tin nói

“500 củ” Trần Lương nhẹ nhàng đáp

“Đại công tử” Quản gia Liêu Chương đứng sau nhắc nhở. Đại gia như bọn hắn bỏ ra mấy trăm củ không phải vấn đề, nhưng vất đi mấy trăm củ lại là rất vấn đề. Bỏ mấy trăm củ mua Bổ Địa Thạch không xác định được giá trị, tuyệt đối là rất vấn đề.

“600 củ” Liêu Chương bỏ qua lời nhắc nhở của thuộc hạ

“700 củ” Trần Lương tiếp tục theo

“800 củ” Liêu Chương lại lên

“900 củ” Trần Lương nói không có nửa điểm chần chừ

“1000 củ” Liêu Chương cũng không có chút nào ngập ngừng

“Nhường ngươi” Trần Lương chốt

“1200 củ” Đột nhiên Liêu Chương ngẩn ra “Khoan, ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói, nhường ngươi. Chỉ là 1 tảng Bổ Địa Thạch mà thôi, bỏ ra 1000 củ để mua. Liêu công tử làm cho tại hạ cảm thấy bội phục sát đất”

“Ha ha, ngươi thua sao. Tưởng ngươi nhiều Tinh thạch lắm, hóa ra chỉ là hạng nghèo rách rưới”

“Ngươi là đại công tử Hoa Vân Các, ta thua Tinh thạch cũng không lấy gì làm mất mặt. Tại hạ cam bái hạ phong” Trần Lương đủng đỉnh nói

“Hừ, ngươi biết thế là rất tốt. Ta cũng không so đo với ngươi. Nể mặt ngươi được tổ tiên báo mộng. Ngươi đặt 1100 củ, ta liền không báo tăng giá, cho ngươi lấy tảng Bổ Địa Thạch này” Liêu Chương vẫn mạnh miệng nói

“100 củ đã là quá mức rồi. 1100 củ là giá trên trời, tại hạ bỏ không nổi. Xin mời đại công tử Hoa Vân Các cầm về Bổ Địa Thạch” Trần Lương giơ tay mời

“Ha ha, xin chúc mừng đại công tử, Bổ Địa Thạch của ngươi đây” Chủ quan vui mừng khôn xiết với cái giá vừa nhận được, vội vàng cầm Bổ Địa Thạch giơ về phía Liêu Chương

“Ta ta...” Bổ Địa Thạch đã ở ngay trước mặt, nhưng Liêu Chương không đưa tay đón nhận, vội nhìn Tư Lệnh Xung

Tư Lệnh Xung không dám trả lời thẳng, ấp úng nói:

“Đại công tử, cả đời tại hạ chưa nhìn được tảng Bổ Địa Thạch nào trị giá hơn 1000 củ”

Tất nhiên hắn không thấy được những bảo vật kinh thiên trong Bổ Địa Thạch, vì nếu có ai lấy được, tất nhiên không để cho ngoại nhân biết. Còn nói về giá trị bảo vật trong Bổ Địa Thạch, qua trăm ngàn vạn năm, không thiếu đồ vật trị giá trăm ngàn vạn Tinh thạch.

“Đại công tử, mời ngươi nhận lấy Bổ Địa Thạch và thanh toán chi phí” Chủ quán nói

“Khoan khoan, vừa rồi ta chỉ là nói cho vui mồm, giúp ngươi nâng giá thôi”

“Đại công tử, ngươi kinh doanh ở Đổ Thạch Phường lâu như vậy, cũng biết luật thép ở đây là đã đấu giá thì phải mua, nếu không hậu quả tự chịu, đồng thời bị cấm cả đời không được phép mua bán Bổ Địa Thạch tại Đổ Thạch Phường” Chủ quan nói

“Rõ ràng tên này chơi ta” Liêu Chương chỉ vào Trần Lương

“Đại công tử, từ nãy đến giờ, mọi người đều nhìn 2 bên đấu giá công bằng, công khai. Công tử ra giá cuối cùng cao hơn, viên Bổ Địa Thạch này tất nhiên thuộc về ngươi. Hắn tăng giá là việc của hắn, công tử có thể dừng lại bất kỳ lúc nào. Không ai ép ngươi phải tăng”

Liêu Chương cứng họng không nói được gì. Hắn lúc này chỉ ước có thể độn thổ mà trốn khỏi ánh mắt soi mói, chế giễu của đám đông bu xung quanh.

“Đi” Liêu Chương ra lệnh cho quản gia cùng hắn rời đi.

Tại Đổ Thạch Phường, kẻ nào dám đấu giá thắng mà không mua, nhẹ thì bị chủ quán đánh cho nhừ tử, nặng thì trọng thương khó sống.

Tất nhiên, Liêu Chương thì không ai dám động vào. Còn về việc bị phạt cấm mua Bổ Địa Thạch, nếu hắn thích, có cả ngàn thuộc hạ có thể sai phái.

Vì vậy, với Liêu Chương mà nói, hủy đấu giá không gây tổn hại gì nhiều cho hắn. Nhưng bị đám đông chế giễu sau lưng, sau này còn là trò cười cho đám công tử nhà giàu khác mới là chuyện hắn quan tâm.

Tuy nhiên thà bị chê cười, còn hơn bỏ ra 1100 củ mua 1 tảng Bổ Địa Thạch không biết giá trị. Cho dù có bảo vật bên trong, chỉ sợ vượt không lên được 100 củ. Bản thân hắn từng thấy có người thu được bảo vật 500 củ từ Bổ Địa Thạch, nhưng xác suất này thấp đến đáng thương, tự nhiên là hắn không tin tảng Bổ Địa Thạch bán ở vỉa hè, to bằng đầu người này lại có được điều đó.

Nói tóm lại, dù thế nào chăng nữa, bỏ ra 1100 củ mua Bổ Địa Thạch sẽ khiến hắn trở nên nghèo khó trước nay chưa từng có. Vì vậy hắn lựa chọn chịu nhục. Ân oán này, hắn sẽ tính lên đầu kẻ lạ mặt kia.

“Theo dõi, điều tra cho ta thân phận kẻ kia” Liêu Chương ra lệnh cho quản gia

“Rõ thưa đại công tử”

Đại công tử phá bỏ đấu giá, chủ quán ômg trong tay Bổ Địa Thạch nhìn sang 2 người Tư Lệnh Xung và Trần Lương.

Trong khi Tư Lệnh Xung vẫn còn phân vân, Trần Lương đã nói:

“Ta cho ngươi giá cuối cùng, 30 củ. Không bán ta liền bỏ đi”

“Bán bán, tất nhiên phải bán” Chủ quán vội nói

Con số này đã gấp cả ngàn lần giá trị thông thường, hắn không bán, cả đời này hắn sẽ sống trong hối hận.

Trần Lương cầm vào tay Bổ Địa Thạch liền cất đi. Lúc này Tố Nga mới rời khỏi đám đông, tiến đến nói: “Công tử, trời đã muộn, ta đưa ngươi đi ăn tối ở 1 quán ngon mừng thắng lợi”

Nàng vốn đã đến đây từ lâu, chứng kiến được toàn bộ quá trình Trần Lương đấu giá cùng Liêu Chương, kết quả cuối cùng, vị khách của nàng vừa giành được Bổ Địa Thạch, vừa để cho Liêu Chương tủi nhục rời đi. Đây quả thực là một màn đấu trí cam go đầy hấp dẫn.

Vì công tử này không chỉ giàu nứt đố đổ vách, càng là gan to bằng trời, để nàng bội phục đầu rạp xuống đất.

Nàng dẫn Trần Lương đến 1 quán ăn tương đối rộng. Nơi đây đã có nhiều người đang ngồi ăn uống, chén chú chén anh rất vui vẻ.

“Công tử, tối nay ngươi nghỉ tại nơi đây. Món ăn và rượu ở đây ngon số một Đổ Thạch Thị” Tố Nga cười nói.

“Được, có món gì ngon gọi hết ra” Trần Lương nói

“Công tử, ta có việc ra ngoài, ngươi ăn uống tự nhiên”

“Ngươi đi đi. Đừng đi quá xa, kẻo mất công quay lại”

“Ha ha, công tử nói gì lạ vậy, tiểu nữ không hiểu”

“Không có gì. Đi đi”

Tố Nga rời đi, Trần Lương ăn uống no say. Quả thực thức ăn nơi đây chế biến rất ngon, rượu cũng rất ngon. Chỉ là còn chưa kết thúc bữa ăn, hắn đã phải ôm bụng gục xuống

“Có độc!” Trần Lương thều thào, gục xuống đất.