Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 34: - Người Việc Gì Phải Lừa Gạt Ta?

Ta dĩ nhiên không muốn Thạch Sanh vì mình mà khổ sở, hắn đã chịu quá nhiều quả đắng bởi ta rồi. Thế nên ngay khi Lưu Thủy nói về hai cánh cổng, ta đã không ngần ngại gì mà đưa ra những sự lựa chọn. Để Thạch Sanh có thể thoát được kiếp nạn này, không chỉ hắn, chính ta cũng phải góp phần góp sức mới được. Và cách tốt nhất chính là ta tự mình từ bỏ cuộc sống, đầu thai chuyển kiếp đi thôi. Trong quá trình ta chuyển thế, Thạch Sanh cũng đủ thời gian để hoàn thành xong việc độ kiếp và trở về thiên giới. Sau khi tới đó rồi, hắn sẽ hiểu ta chỉ là một trong những kiếp nạn của hắn, sẽ không còn nhớ gì đến ta nữa.

Không còn nhớ gì đến ta nữa...

Lý Thông ta sẽ chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc trí nhớ của Thạch Sanh cao cao tại thượng. Vĩnh viễn không đủ làm cõi lòng hắn gợn lên dù chỉ một vệt sóng nhỏ lăn tăn...

Vĩnh viễn.

Ta có nuối tiếc không?

Ta có.

Ta sợ chết, ta sợ bỏ mẹ lại một mình, ta càng sợ bị quên lãng. Nhưng ngay từ khi chấp nhận đề nghị của Tướng Quân, ta đã chuẩn bị xong hết cho mình rồi. Trước sau cũng là một lần chết, cái chết ấy đổi lại được hết những sai lầm ta đã gây ra, còn giúp những người ta yêu thương nhất được sống hạnh phúc, ta nguyện ý.

Lưu Thủy khẳng định đỉnh cao mà Thạch Sanh có thể bước lên sau khi ta biến mất. Không còn kiếp nạn ngăn trở, hắn sẽ ở bên công chúa, kế nhiệm nhà vua. Không chỉ dẹp yên giặc ngoài mà còn mở mang bờ cõi, giáo dân làm giàu, khiến đất nước bước vào kì phát triển nhất từ khi thành lập. Thậm chí tên hắn còn được ghi danh sử sách, lưu truyền hậu thế muôn đời. Người người ngưỡng vọng hắn, thờ phụng hắn, ngợi ca hắn... Còn mẹ ta... Tuy bà không thể vui vẻ, an nhiên giống như lúc chúng ta cùng nhau ở Cao Bình. Nhưng Lưu Thủy đã lấy thân mình thề thốt sẽ vì sự "hi sinh" của ta mà bảo vệ mẹ đến khi bà ấy tự mình lìa bỏ cõi đời. Nếu như lúc trước, ta chết đi rồi còn sợ hoàng thượng đưa quân tới bắt mẹ ta về ngũ mã phanh thây cho thỏa cơn tức, thì giờ có một Lưu Thủy thần thông quảng đại bảo hộ, mẹ ta có thể chết già được rồi. Chỉ cần Lưu Thủy giúp ta nói dối bà rằng ta không chết mà chỉ ở cạnh Thạch Sanh chuộc tội, chỉ cần như thế, bà sẽ không vì cái chết của ta mà thương tâm quá độ, chỉ cần...

"Hai thông đạo xuống địa phủ, nhà ngươi tự chọn đi." Lưu Thủy chỉ về phía hai cánh cổng lớn, một bên khắc hai chữ "nhân loại" một bên hằn rõ hai chữ "côn trùng" đầy phong sương. Đúng là lời ít ý nhiều, ta chẳng cần hỏi y cũng biết khi ta bước vào một trong hai cánh cửa này kiếp sau sẽ trở thành gì.

Nhưng tại sao phải chọn? Đều là chết, nếu ta chết đi, đầu thai chuyển kiếp thành loài côn trùng nào đó sẽ tốt hơn biến thành con người ư?

Tựa như biết điều ta đang thắc mắc, Lưu Thủy rất hảo tâm mà đưa ra lời giải thích: "Trở thành côn trùng hắn sẽ không thể tìm được ngươi vì vòng đời của loài này ngắn, có khi hắn sắp nắm bắt được ngươi đã vội về địa phủ đầu thai. Còn nếu là con người, hắn sẽ tìm ra ngươi ngay, thế thì..."

Thế thì chuyện độ kiếp sẽ thất bại mất!

Nếu vậy ngươi việc gì phải bày ra cho ta chọn lựa? Đến giờ phút này ngươi vẫn còn muốn thử thách ta?

Ta nhìn y một cái, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Mớ tơ lòng rối tựa bòng bong ấy bị những bước chân dứt khoát của ta cắt đứt. Bước vào cánh cổng đá, đầu thai chuyển kiếp rồi thì dối gạt, mẹ con, anh em gì đó... đâu còn ý nghĩa?

Ta lựa chọn cánh cổng phong sương có khắc hai chữ "côn trùng". Với một kẻ như ta mà nói, làm người hay làm trùng có gì khác nhau đâu? Cũng là một kiếp, sống thong dong tự tại là được. Nếu như có thể tiếp tục tồn tại mà không cần nghĩ đến đấu đá, tranh giành, tình cảm khốc liệt... ta thà làm trùng còn hơn làm người.

Tiếng gió rít gào bên tai ta, gió từ tận đáy sâu hun hút cản ta bước tiếp, tựa như muốn bài trừ một kẻ xâm nhập là ta đây. Mò mẫm trong bóng đêm đen đặc, dưới chân ta nổi lên thật nhiều những gò đống, những đất đá, những dây leo... với mưu đồ quấn chân ta lại, không cho ta tiến lên. Ta chỉ còn cách cố gắng hết sức mình, mỗi bước đều khó nhọc mà lao về phía trước.

Xen trong tiếng gió gầm rú thét gào, ta bỗng dưng nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ - người phụ nữ ta kính yêu nhất. Mẹ vốn đã được người của Lưu Thủy dẫn đi xa từ lâu, sao ngay khoảnh khắc ta bước vào cổng đầu thai chuyển kiếp bà lại xuất hiện ở chốn này? Bà đang nói gì? Mẹ ta đang thì thầm những gì với Lưu Thủy?... Ta lưu luyến dừng chân lại, ngoảnh về phía sau cố dò nghe tiếng mẹ hoặc xem thử có thấy được Người không. Nhưng tất cả những gì ta nhận được chỉ là một mảng đen đặc, đen tới mức khiến ta tưởng như mình đã hoàn toàn mất đi thị giác rồi.

"Con ơi!"

"Thông ơi!"

"Cổng này?... Tới địa ngục đầu thai?..."

"Trời ơi! Ta không thiết sống nữa! Mẹ muốn theo con..."

"Là mẹ hại con!..."

"Cửa nào cũng được? ....Vốn dĩ là một?..."

"Ngươi không lừa ta?..."

"Vậy... Thông, đợi mẹ!"

"...Đợi..."

"..."

Ta vùng người muốn quay lại nhưng chân như bị đóng đinh xuống nền đất lạnh, không thể xoay người. Vừa mới nãy thôi, gió thổi thốc từ phía sau cố đẩy ta ra ngoài, thì nay, khi bước đường gian nan đã đi được quá nửa, nó không cho phép ta quay lại nữa. Một khi đã lún vào quá sâu... không thể bước ra được nữa. Chuyện gì cũng vậy, nói chi là con đường tới địa ngục này?

Ta xiết chặt nắm tay, cơn giận bùng lên trong lòng như vũ bão.

Lưu Thủy!

Lưu Thủy!

Người việc gì phải lừa gạt ta đến thế?

Nếu là vì trả thù cho Thạch Sanh, chỉ việc nhắm vào ta là được rồi. Lừa gạt ta cổng nhân loại và côn trùng, nhưng thực chất hai cửa đều là một,... ép ta đưa ra lựa chọn thêm một lần nữa để làm gì? Ta chấp nhận chết đi để đền tội còn chưa đủ với ngươi hay sao? Ta nợ, là nợ Thạch Sanh chứ không hề nợ ngươi chút ít, ngươi lấy tư cách gì lừa gạt ta, còn cố công lừa gạt cả mẹ ta. Khiến mẹ ta chưa già đã phải lìa xa trần thế... Lời hứa của ngươi quả nhiên có bẫy, cái gì mà "cho đến khi bà tự mình lìa bỏ cõi đời", kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẹ ta bằng cái tin ta chết, Lưu Thủy... Lưu Thủy... Lẽ nào phải tận diệt hết hi vọng của ta ngươi mới thỏa mãn ư?

Tại sao? Ta đã làm gì?

Ta đã làm gì?

Ta hận ngươi!

Ta hận ngươi!

Ta hận ngươi!

Hận...