Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Chương 14: Chủ tử, ngài xong đời rồi!

Sốt sắng nhất vì lễ thành hôn của La Thư Ngọc và Lý Minh Cẩn không phải hai vai chính mà là người được hệ thống giao nhiệm vụ – Thẩm Minh Vân.

Mắt thấy ngày mùng mười tháng tám ngày càng tới gần, hắn càng nôn nóng.

Trước đây hắn cũng từng nhận phải nhiệm vụ nan giải, có kỳ hạn, thế nhưng độ khó không lớn, chẳng giúp kẻ nọ tính kế thì giúp người kia giải quyết vài chuyện vặt vãnh. Đằng này trăm phương ngàn kế để ngăn cản một lễ thành hôn, chẳng phải có câu thà phá một cây cầu chứ nhất định không hủy lễ cưới đó sao, cơ bản hắn không hề có chút kinh nghiệm gì trong chuyện này. Lần trước sau khi nói chuyện với La Thư Ngọc, đã hai ngày trôi qua, y vẫn chưa cho hắn câu trả lời rõ ràng.

E rằng La Thư Ngọc không chịu hợp tác, mà còn đang ảo tưởng sẽ được hưởng phúc, chờ gả cho Tam hoàng tử để trải qua cuộc sống Hoàng phi.

Thẩm Minh Vân ngồi trong Du Du tiểu trúc – nơi ở của hắn, tính toán phải làm thế nào mới khiến Tam hoàng tử hủy hôn.

Muốn La Thư Ngọc bỏ trốn hay chết đều không thực hiện được, vậy phải làm sao mới khiến Tam hoàng tử từ hôn mà vẫn đảm bảo thanh danh cho y đây, đằng nào Lý Minh Cẩn cũng mang tiếng xấu rồi.

Thẩm Minh Vân không hi vọng gì ở La Thư Ngọc, hắn phải xuống tay từ chỗ Tam hoàng tử.

Phải làm thế nào nhỉ? Hắn thử hỏi hệ thống, nhưng nó chẳng đề xuất ý kiến gì, chỉ nhắc nhở hắn kiếm thêm xu mới mua được vật phẩm.

Đúng rồi! Vật phẩm!

Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện làm cho lễ cưới không thể cử hành đúng hạn, há chẳng phải quá hoàn hảo hay sao? Nhiệm vụ chỉ muốn hắn phá lễ cưới vào ngày mùng mười tháng tám, chứ không yêu cầu ngăn cản hai người thành hôn, ha ha ha ha, vậy cứ hoàn thành nhiệm vụ là được. Ngôn ngữ Trung Hoa quả thực uyên thâm, chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu sẽ tìm ra lỗ hổng, mà lỗ hổng này hắn nắm chắc rồi.

Chẳng qua, người xưa tương đối coi trọng ngày lành tháng tốt, dù Tam hoàng tử bị thương thì chắc chắn hôn lễ vẫn được cử hành đúng hạn, vậy tức là phải làm cho hắn biến mất vào đúng ngày đó?

Trước tiên phải lên kế hoạch tỉ mỉ chi tiết đã, sau đó lựa chọn vật phẩm tương ứng để sử dụng, tạo ra sự cố, làm cho Tam hoàng tử tạm thời mất tích đúng thời điểm.

Kế hoạch này nhất định sẽ thành công.

Cơ mà thật đáng tiếc, rốt cuộc kẻ nào đã phổ biến thơ Lý Bạch cho mọi người đều biết? Bây giờ hắn vẫn chưa điều tra ra, chẳng phải hệ thống nói thế giới này không có Lý Bạch hay sao? Hoặc là còn một kẻ “xuyên việt” khác nhỉ? Thế nhưng hệ thống lại bảo không có làm cho hắn nhức hết cả đầu, sau này sao hắn dám xuất hiện ở hội thơ chứ?

La Thư Ngọc hoàn thành khóa học mất vài ngày, đã hiểu cơ bản về chuyện sinh hoạt vợ chồng, y không kìm được cứ nhớ tới Lý Minh Cẩn trong kiếp trước.

Y nghĩ ngợi hơi nhiều nên ngủ trễ, may mà không gặp ác mộng, chỉ ngủ dậy muộn thôi. Hiện giờ y sắp kết hôn nên không phải đến thỉnh an lão thái thái, Lưu thị vừa bị y dằn mặt, càng không phải đến.

La Thư Ngọc và Lý Minh Cẩn chẳng dám gửi thư cho nhau thường xuyên, vì quá nhiều dễ bị lộ.

Gần đây kinh thành vô cùng náo nhiệt bởi cuốn “Lý Bạch thi tập” được truyền bá rộng rãi. Bề ngoài Thẩm Minh Vân có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng hơi lo lắng, hắn không dám sao chép thơ rồi tự làm bản thân mất mặt nữa, cứ phùng má giả làm người mập sẽ dễ dàng đánh mất đi độ hảo cảm của người khác.

Sau khi sống lại, ngày nào La Thư Ngọc cũng bận rộn.

Sáng nay y nghe Phùng ma ma giảng dạy về phương pháp quản lý phủ hoàng tử, kiếp trước La Thư Ngọc không gặp chút trở ngại nào, bởi quý phủ chẳng có ai ngoài y, Lý Minh Cẩn không nạp trắc phi, không cưới thiếp thất, động phòng cũng chẳng có. Toàn bộ hậu viện chỉ có một mình La Thư Ngọc, thế nên y trải qua cuộc sống khá thoải mái, thứ duy nhất phải xoắn xuýt chính là không biết khi nào cây roi của Lý Minh Cẩn sẽ quất xuống người. Mà trên thực tế, khi Lý Minh Cẩn xuất hiện trước mặt y, thì đều không thấy cây roi ló đầu ra.

Thám tử lâm thời – Khánh Vượng, theo thường lệ, sau khi dùng bữa sáng xong thì báo cáo tin tức.

Khánh Vượng: “Công tử, người theo dõi Thẩm Minh Vân báo, trưa nay hắn lén lút ra khỏi phủ bằng cổng sau.”

La Thư Ngọc: “Hắn ra ngoài làm gì?”

Khánh Vượng: “Bẩm, còn chưa biết, hắn chỉ dẫn theo mỗi gã sai vặt thân tín, ta đã phái người bám theo.”

La Thư Ngọc: “Ừ, không phải lo lắng, chắc là hẹn gặp vài nhân vật lớn nên sợ bị phát hiện thôi.”

Khánh Vượng: “Có lẽ do người của chúng ta chưa đủ chuyên nghiệp.”

La Thư Ngọc: “Để ta nghĩ cách xem.”

Vào lúc này người La Thư Ngọc nghĩ đến chỉ có Lý Minh Cẩn, y tin tưởng mỗi hắn, hẳn là đã đến thời điểm quan trọng để nói cho hắn biết.

Nếu người Thẩm Minh Vân hẹn gặp là Đại hoàng tử hoặc Tứ hoàng tử, thì dựa theo phần miêu tả trong sách, bên người cả hai đều có cao thủ ẩn nấp, phải cẩn thận mười phần, đặc biệt là Tứ hoàng tử.

Mẹ ruột Tứ hoàng tử vốn là thị nữ được mẫu phi Đại hoàng tử mang vào cung, một ngày nào đó Hoàng đế uống chút rượu, thấy dung mạo thị nữ xinh đẹp bèn cho vời vào hầu hạ, sau đó Tứ hoàng tử ra đời. Tuy bà ấy có chút địa vị, nhưng không cao, còn bị mẫu phi Đại hoàng tử ghi hận, trong cung chẳng hề có tiếng nói, tham sống lại sợ chết. Bởi dòng họ bên ngoại không có thế lực nên từ nhỏ Tứ hoàng tử hay bị bắt nạt, sau khi trưởng thành vẫn thường xuyên qua lại với Đại hoàng tử. Để bảo vệ bản thân, Tứ hoàng tử vô cùng nhẫn nhịn, đừng nhìn hắn hay nói hay cười, thật ra tâm tư sâu sa tới mức người ta không thể đoán được. Vẻ ngoài hắn là một vị nam tử ôn nhuận như ngọc, đối xử với Thẩm Minh Vân ấm áp tựa cơn gió xuân, là người Thẩm Minh Vân có cảm tình nhất.

Xuyên đến thế giới này, Thẩm Minh Vân rất thích thái độ ôn hòa của Tứ hoàng tử, hai người trải qua nhiều chuyện, cho nên đến với nhau rất tự nhiên. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, dung mạo của Tứ hoàng tử tương tự với Lý Minh Cẩn, là món ăn cực hợp khẩu vị mang “khí chất ôn nhuận” của Thẩm Minh Vân.

La Thư Ngọc cân nhắc hành động của Thẩm Minh Vân và gia đình tương lai của y, sau đó dứt khoát viết cho Lý Minh Cẩn một lá thư, lá thư này khá dài.

Xế trưa, Phùng ma ma sai người gửi thư tới phủ tam hoàng tử.

Hai người được tứ hôn, có trao đổi qua lại vài lá thư cũng không sao.

Sáng sớm Lý Minh Cẩn tan triều xong thì trở về phủ nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh dậy liền nhận được thư của La Thư Ngọc, cơm chưa kịp ăn, hắn đọc thư trước rồi thiêu hủy luôn.

Lúc đọc phần mượn người phía trên hắn lập tức đồng ý, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cho tới khi đọc tới lời nhắn sau cùng thì khóe miệng mới cong lên, gương mặt quanh năm không cười hiếm hoi hơi tỏa nhiệt, Hoàng phi của hắn chẳng ngại ngùng gì cả, còn chưa lập gia đình đã nhắc tới rồi. Nhưng mà, hai người sắp thành hôn, sớm một chút cũng đâu có sao.

Tựa như bị chiếc lông vũ mềm mại khều nhẹ vào đáy lòng, trái tim bức bối muốn gặp La Thư Ngọc ngay lập tức.

【Gần đây nghe tiên sinh giảng bài, bằng hơn mười năm đọc sách. La Thư Ngọc.】

Lý Minh Cẩn dùng cơm trưa mà tâm tư cứ lang thang trôi về La phủ, ăn xong hắn lập tức đến phòng sách hồi âm cho La Thư Ngọc.

Hoàng phi học tập nghiêm túc như vậy, sao hắn không hài lòng cho được.

Sau khi gặp mặt, tần suất hai người trao đổi thư từ nhiều hơn, ít nhất hai ngày sẽ gửi một lá, dĩ nhiên đã trở thành việc Lý Minh Cẩn mong chờ nhất.

Lý Minh Cẩn được phân đến bộ Hình, học luật pháp để xử án cùng với một vị Thị lang, nhưng hắn rất thờ ơ, đến chỗ làm chỉ để ngủ, hoặc đi xem lính ngục thẩm vấn phạm nhân cho vui, khiến Thị lang kia suýt chút nữa dâng tấu lên Hoàng thượng phàn nàn, tuổi trẻ thật khó dạy.

Làm gì có hoàng tử nào mỗi ngày xem người ta rút roi đánh người để giải trí chứ, lúc buồn bực thì tự mình ra tay, tàn bạo, quá mức tàn bạo, chẳng trách thánh thượng ném hắn tới bộ Hình, nếu điều hắn sang bộ khác thì vị quan xui xẻo nào vớ phải hắn chắc chắn sẽ xin nghỉ ở nhà để dưỡng thương.

Hiện giờ, Tam hoàng tử cứ đến điểm danh rồi đi, khiến bầu không khí bộ Hình thoải mái bất ngờ, lúc trước có hai vị Thị lang bộ Hình không vừa mắt suốt ngày đấu đá nhau, gần đây lại ăn ý tạm ngừng chiến, tranh thủ thả lỏng.

Nhưng mà sau giờ ngọ, hai vị Thị lang bộ Hình kia nhìn thấy Lý Minh Cẩn ung dung xuất hiện, lại còn ra hiệu hôm nay có thể ngồi một lát, bảo Đường Thị lang giao việc cho hắn làm giết thời gian.

Hai vị Thị lang ôm ngực hít một hơi thật sâu, làm ơn để chúng ta thở trước đã.

Chuyện Lý Minh Cẩn dằn vặt tinh thần quan lại La Thư Ngọc không biết, y đang đợi người hầu truyền tin tức về.

Y cứ tưởng qua hai ngày Thẩm Minh Vân sẽ tới cửa tìm mình để dông dài vài câu, không ngờ hắn kiên nhẫn như vậy, chẳng biết đang âm mưu gì nữa.

Hầu hết mọi thời điểm, Thẩm Minh Vân luôn là kẻ cực kỳ ích kỷ, nếu đột nhiên đối tốt với ai đó thì chắc chắn có mục đích.

Chạng vạng, thư của Lý Minh Cẩn và báo cáo theo dõi Thẩm Minh Vân đồng thời truyền về.

Lý Minh Cẩn gửi hai lá thư, La Thư Ngọc mở một lá ra, bên trong chỉ viết tám chữ.

【Vậy tốt quá, nhớ chăm chỉ học tập.】

Chăm chỉ học? Mặt La Thư Ngọc hơi nóng lên, chắc Lý Minh Cẩn không biết y đang học gì đâu nhỉ?

Không, nhất định hắn nắm rõ, La gia không chỉ có Phùng ma ma mà còn có ám vệ ẩn trong bóng tối nữa, La Thư Ngọc biết, nhưng y lại cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Trong lá thư còn lại, Lý Minh Cẩn bảo đêm nay hắn sẽ phái hai ám vệ tới, nếu định làm gì nguy hiểm thì phải báo cho hắn biết.

Lá thư này viết tương đối nghiêm túc, La Thư Ngọc cảm thấy thật ấm áp, Lý Minh Cẩn tin tưởng y, điều này quan trọng hơn bất cứ gì khác.

Y vẫn không hiểu vì sao Lý Minh Cẩn lại tin tưởng mình đến thế, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc y phái người của Tam hoàng tử theo dõi chặt chẽ Thẩm Minh Vân, đằng nào Lý Minh Cẩn cũng biết, chỉ là sớm một chút, hai người hợp tác hiệu quả hơn một thân một mình.

Tin tức Khánh Vượng mang về không khiến La Thư Ngọc thất vọng.

Hành động của Thẩm Minh Vân trong một ngày.

Khánh Vượng nói: “Người của ta báo, sáng nay hắn tới cửa hàng để bán sản phẩm mới, huấn luyện cho người làm hô khẩu hiệu, hấp dẫn không ít ánh mắt của khách bên đường nên tiêu thụ rất nhanh. Buổi trưa hắn hẹn gặp một người trong quán rượu, công tử, ngài đoán xem Thẩm công tử hẹn ai?”

“Chắc đủ mọi hạng người nhỉ?” La Thư Ngọc nhấp một ngụm trà xanh, y nhớ trong sách viết Thẩm Minh Vân hay ngó nghiêng kỹ viện ở cổ đại, bởi vì kinh doanh phấn nước mà hắn quen biết những mỹ nữ đầu bảng, nhờ họ làm người phát ngôn cho sản phẩm của mình, một ý tưởng kinh doanh khá tốt. Dù sao hắn cũng chỉ mời được nữ tử ở kỹ viện thôi, bởi mấy nam nhân của hắn không dùng phấn nước nên chẳng giúp được gì, còn mỹ nhân đệ nhất kinh thành Tô Chỉ Hàm thì không mời nổi.

Khánh Vượng: “Gần như thế, là Lương Tiên Nhi – đầu bảng của Hoàn Thải Các.”

La Thư Ngọc ngạc nhiên: “Người của chúng ta biết mặt Lương Tiên Nhi à? Chẳng phải nàng rất ít khi xuất hiện sao? Ai muốn thấy mặt nàng phải bỏ ra ngàn vàng cơ mà.”

Khánh Vượng đáp: “Vốn người của ta không biết, tuy nhiên nha hoàn bên người Lương Tiên Nhi nổi tiếng dũng mãnh, tuy xấu xí nhưng cực kỳ giỏi võ, chỉ cần nàng ta xuất hiện thì nhất định Lương Tiên Nhi cũng có mặt, vì nàng ta ít khi rời khỏi chủ tử của mình lắm, chắc chắn không thể nhầm được.”

La Thư Ngọc hỏi tiếp: “Có biết họ nói về chuyện gì không?”

Khánh Vượng đáp: “Bọn họ vào phòng riêng nên không nghe được.”

“Ta biết rồi, ngươi phái người tiếp tục theo dõi Du Du tiểu trúc.” Thẩm Minh Vân tự đặt tên cho chỗ ở của mình bởi hắn cảm thấy cái tên ấy nên thơ như tranh vẽ.

Lương Tiên Nhi khá quen thuộc với La Thư Ngọc.

Kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành có Hữu Tam Gia, Hoàn Thải Các, Vân Lương Các và Khánh Nguyên Xuân, y biết từ kiếp trước.

Sao y lại nhớ rõ ràng như thế, bởi vì mỗi lần Lý Minh Cẩn hẹn người ra ngoài uống rượu thì đều tới mấy nhà này, mà khi hắn mời khách vẫn thích đến Hoàn Thải Các nhất.

Kiếp trước y không để bụng lắm, sao đời này nghe thật chói tai!

Ám Tam được Lý Minh Cẩn phái đến làm việc ở chỗ La công tử, nam tử trẻ trung lễ độ này lập tức được Phùng ma ma đón vào.

Ngày đầu tiên nhận việc, La công tử lạnh lùng nhìn hắn: “Ta hỏi ngươi, có phải Tam hoàng tử thường xuyên đi Hoàn Thải Các nghe Lương Tiên Nhi gảy đàn không?”

Ám Tam: “…” Ôi ta đi chết đây, ta khổ quá mà, ta phải đáp “có” hay là “không có” đây?

Hắn dám khẳng định: chủ tử, ngài xong đời rồi!

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói: 

Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, em nghe ta nói! Ta chưa bao giờ mê hát, ta chỉ đến nghe giai điệu thôi! Như truyền thuyết về phượng hoàng ấy!~~ Ta là con cá nhỏ trong hồ sen của em~~ chỉ bơi lượn trong dòng nước ngóng chờ mỗi em thôi~~~

La Thư Ngọc: … … … … …