Ta là phu nhân Diêm Vương

Chương 1: Diêm Vương điện hạ

Chương 1: Diêm Vương điện hạ

Hy Nhược bước vào trong lễ đường, bộ váy trắng tinh khôi được may tinh tế trông vô cùng lộng lẫy. Ngày hôm nay cô thực sự trở thành cô dâu rồi, 25 năm của cô a! Hy Nhược mỉm cười nhìn chú rể đối diện, anh hôm nay mặc một vest trắng lịch thiệp, trên môi cũng nở một nụ cười với cô

Tiến đến phía anh đọc lời tuyên thệ, tung hoa cưới cho cô bạn thân cùng anh trai, lễ cưới huy hoàng kết thúc.

Sau khi đi tiếp vài vị khách trong lễ cưới, bao gồm cả người yêu cũ; Hy Nhược mệt mỏi trở về thay hỉ phục. Bộ hỷ phục đỏ dùng là vải gấm Giang Nam cũng không thoải mái được nhiều nhưng cũng không gò bó như bộ váy cưới kia. Thay xong đi ra ngoài ngồi chờ giống các cô dâu khác, Hy Nhược có chút hồi hộp, dù sao cũng là lần đầu tiên. Nhàm chán nhìn quanh căn phòng tân hôn, cũng thuận mắt lại không khoa trương, rất thích á!

Chỉ tiếc không chờ được phu quân, Hy Nhược cô mệt mỏi muốn chết rồi, muốn ngủ.

Làm một giấc vậy…..

Tại Diêm La Điện…..

Nam nhân đó gương mặt không có chút vui vẻ nào, nhìn qua quả cầu xanh ngọc bích kia khí sắc lại càng tồi tệ hơn. Hắn chính xác bây giờ là đang rất tức giận, có thể làm cả Diêm La Điện nổ tung; Hắc Bạch Vô Thường ở bên cạnh không dám ho he, chỉ nhìn qua quả cầu cũng biết Đại Diêm Vương nhà ta tức giận vì điều gì! Ai nha, Diêm Vương nhà ta thật chung thủy, mấy trăm vạn năm rồi vẫn một lòng với nữ nhân trong quả cầu kia, quả thực hôm nay tức giận thật rồi.

Vị Diêm Vương kia vẫn chưng ra bộ mặt đen kia, nhìn nữ nhân kia lại càng tức giận hơn. Hay cho nàng, dám có gan kết phu thê cùng nam nhân khác, chẳng lẽ nàng thật sự quên hết sao?

Lúc Đại Diêm Vương ta đi lạc lên phàm giới, cô độc gần mấy năm trong ổ chuột, không phải nàng đã hứa cưới ta sao? Bây giờ lại quên sạch sẽ lời đính ước, đây là muốn chơi ta?

Không được, ta phải lập nàng làm hậu, để nàng dong chơi lâu như vậy thực là tai họa

“Chuẩn bị kiệu ngọc, ta đưa nàng ấy về”

Hy Nhược lúc ngủ say giống như một con gấu ngử đông, một lần ngủ sẽ ngủ rất dài. Trong lúc đang ngủ, Hy Nhược cảm giác mình bị khiêng lên liền ngọ nguậy, một hồi sau liền chìm vào giấc ngủ như ban đầu. Nam nhân bế nàng trong lòng đang rất bực tức, nàng bây giờ ngủ không biết trang sao gì, chẳng lẽ đối nam nhân khác cũng không có sự phòng bị gì như vậy ư? Để xem về Địa Phủ ta có dạy dỗ lại nàng không

Rất nhanh, kiệu ngọc thần tốc đã xuyên về Diêm La Điện. Căn phòng tân hôn ở đây thậm chí còn xa hoa hơn trên phàm giới. Nhược Hy bây giờ vẫn ngủ say như vậy, nàng vẫn không hề biết mình đang ở đâu, thậm chí còn đang nghĩ đến lão công hiện tại của nàng. Đại Diêm Vương ôm nàng ngủ say trong lòng, đôi mắt thấp thoáng ý cười, nàng từ lúc đó vẫn rất đáng yêu, gương mặt trắng xinh xắn với hàng mi cong mĩ lệ, hai cánh môi hồng mỏng mịn, đôi má phiếm hồng tự nhiên như vậy, qủa thực đễ thương giống một tiểu công chúa. Có điều Đại Diêm Vương nhìn lại có chút không ưa, nàng xinh đẹp như vậy, suýt nữa đã trở thành vợ người khác, điều này hắn không hề thích

Khẽ đặt nàng xuống giường, hôn nhẹ lên môi nàng rồi rời đi. Chỉ có điều vừa đi nàng liền tỉnh, bộ dáng hoản loạn như một con mèo bị dọa

“Ngươi là ai, sao lại ở đây, phu quân ta đâu?” Hy Nhược nhìn căn phòng cùng nam nhân xa lạ, trong lòn không khỏi hoảng hốt. Vừa nãy còn ở phòng tân hôn của phu quân mình cơ mà, làm sao lại có thể ở đây?

“Nàng làm loạn cái gì?” Đại Diêm Vương nghe xong lại càng không vui, nàng thật sự không nhớ gì về hắn rồi

“Ngươi mau trả lời ta” Hy Nhược bị dọa sợ đến phát khóc, cô xuyên không đi đâu rồi thế này?

“Ta là phu quân của nàng, đây là phòng tân hôn của chúng ta” Hắn mặc hỷ phục mà nàng cũng muốn hỏi hắn là ai, tất nhiên là phu quân của nàng rồi!

“Ngươi lừa ta, tên đại biến thái nhà ngươi là ai?” Hy Nhược hét loạn, vài nữ hầu ở ngoài nghe bên trong náo loạn liền khúc khích rời đi

“Ta nhắc lại, tên đại biến thái nàng vừa nói là phu quân của nàng” Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn tiến gần lại Hy Nhược, nhìn bộ dáng hoảng sợ của nàng rất không cam lòng “ Nàng sợ cái gì, ta cũng không phải cầm thú”

“Hức…..ngươi bắt chú rể của ta đi đâu rồi, ngươi bắt ta đi đâu rồi…..hức hức”Hy Nhược khóc loạn, nhìn nam nhân trước mặt âm lãnh đáng sợ kia lại càng hoảng. Đêm tân hôn của nàng còn đang rất tốt đẹp, làm sao lại thành ra như vậy rồi?

“Nhược, đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng” Diêm Vương thấy nàng khóc liền đỗ dành, hắn rất muốn phạt nàng nhưng nhìn bộ dạng này của nàng có chút không nỡ

“Ngươi mau nói đi, tại sao lại bắt ta?” Hy Nhược ngẩng đầu lên, nam nhân này rõ ràng rất đáng sợ, cơ mà lúc nãy dỗ ngọt nàng lại có chút ấm áp, nam nhân này thực sự là ai?

“Ta nếu như hông bắt nàng, nàng thật sự sẽ đi theo người đàn ông đó?”Hắn khó chịu nói “ Lúc trước nàng 7 tuổi đã nói sẽ cưới ta, sao bây giờ dám cùng nam nhân khác kết phu thê?”

Hy Nhược nhớ mãi cũng không ra, 7 tuổi nàng đâu có nói sẽ cưới ai? Chẳng lẽ tên này bịa chuyện?

“Hay lắm, nàng dám không nhớ, hôm nay ta cho nàng nhớ kĩ” hắn ngay lập tức hôn nàng ngấu nghiến áp đảo nàng dưới thân