Ta là phu nhân Diêm Vương

Chương 12

Tiểu Ngọc dường như sợ hãi, đứng im như tượng. Rốt cục cả cái thế gian này không có chỗ nào cho nàng đi. Nàng muốn trốn khỏi nam nhân kia, nam nhân mà nàng từng thích, thích đến đau lòng

" Ngự Kiều, đệ lại có thể đến đây vào buổi đêm như vậy, còn muốn bắt Tiểu Ngọc như vậy?" Mạnh Bà trách mắng. Vốn dĩ là hai đệ đệ của nàng khó quản, không biết phải làm sao

" Mạnh tỷ tỷ, thứ lễ mong người tránh ra"

Nói đoạn, hắn đi vào nắm tay Tiểu Ngọc đi ra. Tiểu Ngọc không tránh được liền bị kéo đi

" Ngự Kiều, đệ không thể làm con bé bị thương thêm lần nữa" Mạnh Bà lo lắng

Lần trước Tiểu Ngọc thảm thế nào nàng biết rõ, ma tôn nổi giận rõ ràng nàng cũng không thể cản. Mà vị ma tôn lần trước kia chính là Ngự Kiều, đến đệ đệ của chính mình cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, làm sao có thể khuyên can người này

" Mạnh tỷ, chuyện của Tiểu Ngọc không đến lượt nguời quản"

Chỉ trong chốc lát, hắn đã thành công đem Tiểu Ngọc rời khỏi nơi này

...

" Chàng muốn cái gì?" Tiểu Ngọc tức giận, hắn ta cùng nàng vốn dĩ không còn gì để nói, tại sao hôm nay hắn vẫn cố chấp day dưa như vậy

Ngự kiều im lặng. Cho dù nữ nhân kia có khóc hết nước mắt cũng chưa chắc hắn sẽ dỗ dành, vốn dĩ là nàng rời bỏ hắn trước

" Có phải chàng câm không hả, mau trả lời ta" Tiểu Ngọc bắt đầu ức chế không chịu được, đôi mắt xinh đẹp cũng đã phủ một tầng sương mỏng

Kết quả nàng bị hôn một cách thô bạo. Ngự Kiều không trả lời nàng còn đem nàng khi dễ một trận. Hắn hôn nàng điên cuồng, không cho nàng cơ hội để thở, môi lưỡi hòa quyện đến không thể hòa quyện hơn

Chỉ tiếc nàng không biết điều lại cắn môi hắn một cái, vị máu tanh nồng lan tỏa trong miệng rõ ràng đã làm không khí hoan ái lạnh đi

" Nàng dám" Ngự Kiều tức giận, đem xiêm y nàng thô bạo xé ra

" Chàng định làm cái gì?" Tiểu Ngọc sợ hãi níu lại xiêm y, đối diện với ánh mắt lạnh đến thấu xương của hắn nàng lại càng kinh hãi

Nàng đối diện với ánh mắt băng sương đã bao nhiêu lần không nhớ, nàng cứ chấp đợi bản thân có thể tạo ra đốm lửa nhỏ để sưởi ấm trái tim của ác ma kia

Nhưng nàng không nghĩ tới ngày nàng trở thành tân nương của hắn, nàng đã không còn bất kì hi vọng nào

Hắn đã để nàng trải qua đêm tân hôn lạnh lẽo, để nàng khóc đến tê tâm phế liệt

" Không phải nàng luôn muốn cùng ta hay sao, hiện tại giả vờ thanh cao?"

Hắn đem nàng đè xuống, hôn nàng cực kì dã man. Tiểu Ngọc hiện tại đều bất lực, để mặc cho Ngự Kiều làm càn, hốc mắt nàng đỏ lên đau rát vô cùng

Hắn không yêu nàng, hà cớ gì lại hành hạ nàng như vậy

Ngự Kiều cực kì mất hứng, hắn đem áo choàng của chính mình cởi ra bọc nữ nhân đang khóc kia lại

" Nín cho ta" Hắn đem nàng ôm vào lòng, gằn giọng nói với nàng

" Chàng khi dễ ta...chàng chính là đồ hỗn đản" Tiểu Ngọc rất bức xúc đánh loạn trong lòng hắn xả giận

Vị ma tôn ngồi im không hề thể hiện bất kì cảm xúc nào, để mặc nữ nhân đánh đấm muốn làm gì thì làm. Hắn để nàng xả giận tùy ý, chính là để nàng giải tỏa uất ức

" Đáng ghét...người cứng như đá, đánh đau tay...hức"

Ngự Kiều mỉm cười, đem cái tay nhỏ kia đặt trước miệng mình thổi vài cái

" Còn đau không?"

" Không còn" Tiểu Ngọc bĩu môi, nếu như hắn quan tâm nàng nhiều như vậy thì tốt biết bao

" Về sau còn đi nơi nào trốn nữa, ta sẽ đem nàng về nhốt trong lồng

" Chàng độc ác"

" Nàng bỏ ta đi còn không tính là độc ác đi?"

" Là chàng vứt bỏ ta trước, vốn dĩ là chàng không cần ta vậy mà còn đem ta chiếm hữu"

" Ai không cần nàng? Về sau đừng suy nghĩ linh tinh, hồ ly như nàng thông minh một chút"

" Nhưng đêm tân hôn...chàng còn để ta một mình"

Tiểu Ngọc ủy khuất, cúi mặt xuống cực kì đáng thương

So với chuyện này Ngự Kiều càng trầm mặc hơn. Kỳ thực chuyện này rất khó giải thích, nói thế nào Tiểu ngọc cũng không tin

hắn vốn dĩ gặp Tiểu Ngọc từ khi còn bé, lúc đó hắn cũng đã đi đến cảnh giới của cả ma tộc, đứng trên vạn người. Nhưng mà ngay từ lúc nhìn thấy Tiểu Ngọc ở trong phiến đá xanh xinh đẹp đó, hắn đã ngay lập tức yêu nàng. Hồ tộc cùng hắn lập đính ước, hắn vui đến không tả được, mà Tiểu Ngọc lúc đó cũng chưa hề biết đến tình yêu của hắn. Về sau Tiểu Ngọc chuyển tới Ma Tộc, sau ba trăm năm nàng lớn lên cực kì xinh đẹp lại thuần khiết như hoa, hắn đối với nàng không biết phải làm thế nào

Hắn chính là...sợ tổn thương nàng

Cho nên hắn không cam lòng trải qua tân hôn cùng nàng, đối với nàng hắn trân quý như bảo bối, sợ động sẽ làm bẩn

Hắn biết Tiểu Ngọc sẽ không tin lời hăn nói, cho nên im lặng là tất cả những gì hắn có thể làm

" Quên đi, ta hiện tại cũng chỉ có nàng"

" Vậy quá khứ là ai? Mỹ nhân khiến chàng không cam lòng trải qua tân hôn là ai thế?" Tiểu Ngọc giương đôi mắt xinh đẹp tò mò hỏi

" Không có ai, lúc đấy rất mệt mỏi phát hiện ra có tiểu hồ ly như nàng sống bên cạnh cực kì thoải mái"

" Nên chàng bắt ta lại?"

" Không, đem nàng về làm vương hậu, giảm căng thẳng chút"

...

Hy Nhược đã say không còn biết trời đất, vừa nãy cùng Diêm Vương nài nỉ chàng lượng thứ hiện tại cũng đã mệt nhoài rồi

Nàng hai tay vòng qua cổ Diêm Vương nhất quyết không buông, cả người cực kì nỗ lực bám lên vị nam nhân kia. Mà vị nam nhân kia cũng không để ý nhiều, ngược lại còn có chút thỏa mãn giấu sau đôi mắt lạnh băng kia

" Nha đầu ngốc nghếch, ngủ say như vậy" Hắn hôn lên trán nàng rồi đi chuẩn bị nước tắm, tửu lượng nàng vốn không tốt lại uống nhiều rượu như vậy, đảm bảo là rất mệt mỏi rồi đi

Chuẩn bị nước tắm xong hắn liền bế nàng đi tắm, nàng lười biếng nằm lì ở giường, Diêm Vương nhìn nàng như con mèo con ngái ngủ liền mỉm cười một cái

" Tống Liên..." Nàng nói một cái tên xa lạ, bản thân đã rất say nên chẳng còn biết cái gì lại nhớ về người đó

Chỉ một chốc, toàn bộ cưng chiều trong mắt nam nhân đã lạnh đi