Editor: Trâm Rừng" Yên tâm, An An! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại." Tôn Thải Ngôn vội vàng cam đoan nói.Phù An An quay lại nhìn phía sau, " Cô còn bao nhiêu nước hoa? "" Còn......!Có nửa bình."" Cô phun lên người mình một ít, còn dư lại toàn bộ đưa cho tôi."Tôn Thải Ngôn sững sờ, nhìn nửa bình nước hoa, có chút không nỡ, đây chính là Miss Dior yêu quý của cô ta." Nhanh lên! " Phù An An vươn tay thúc giục.Tôn Thải Ngôn lấy ra, cẩn thận từng li từng tí tại người mình phun ra một chút." Trời ạ." Phù An An đưa tay đoạt lấy, thận trọng xịt khắp lên người cô ta một chút, sau đó đem cái chai nhét vào trong túi áo mình, " Chú ý thời cơ, tôi đi đây. "Phù An An rất nhanh chóng bò tới phía trên hành lang, cố ý tạo ra âm thanh hấp dẫn tất cả zombie ở hành lang chú ý." Mau tới bắt tao a, các ngươi là đồ ngốc! "Rống!!Những zombie bị khiêu khích lần lượt gào lên, tất cả zombie đều nhìn phía đỉnh đầu, nhào lên những con bên cạnh, đưa tay ra muốn bắt lấy người trong miệng ống.Chúng nó tràn ra hành lang, ngay cả những con zombie bị nhốt trong phòng cũng bắt đầu bạo động.Nếu giờ mà té xuống, khả năng thoáng cái đã bị ăn xong.Phù An An nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục hướng về phía trước bò đi.Không sai biệt lắm, Phù An An lấy ra điện thoại bắt đầu mở nhạc.Ngay tại lúc đó, đem nước hoa của Tôn Thải Ngôn xịt lên trên người.Bên kia, Tôn Thải Ngô thận trọng, từng li từng tí nhìn những zombie trên mũi thuyền đi xuống, dựa theo phân phó của Phù An An mở thang máy ra." A!! "Phù An An không thấy rõ tình huống, chỉ nghe được tiếng thét từ phía trước truyền đến, lập tức bò nhanh hơn về phía Tôn Thất Hải.Bọn họ tính sai, trong thang máy tràn đầy zombie.Tôn Thải Ngôn không kịp tránh né, thấy những zombie kia đang lao về phía mình, sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.Dao phay từ trên trời giáng xuống đem zombie trước mặt cô ấy quật ngược.Phù An An từ phía trên nhảy xuống, nhặt lên dao phay, một tay giữ chặt Tôn Thải Ngôn, vội vàng xông vào một căn phòng gần nhất.Zombie trong thang máy cùng với đám zombie bị dẫn dắt theo sau, điên cuồng va chạm cửa phòng.Tôn Thải Ngôn bị dọa đến hầu như đứng không vững, " An An, tôi, tôi......" Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để an ủi người khác.Phù An An rất nhanh dựng ghế lên, lăn lộn trèo lên trên đường ống thông gió." Thất thần làm gì, mau lên đây! "Cửa phòng đã lung lay sắp đổ.Tôn Thải Ngôn cuống quít dẫm lên trên ghế, leo lên ống thông gió vào giây phút cuối cùng.Zombie xông tới cắn giày của cô ta, may mắn chính là giày đủ dày, không có bị cắn nát." Ô ô ô, An An, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! "Tôn Thải Ngôn ôm chân của cô, trên giày da có một dấu răng lớn.Phù An An nhìn cô ta một cái, không muốn nói chuyện.Tất cả mọi người đều trải qua lần thứ nhất, ai lại không sợ chứ.Phù An An lúc này toàn thân đều run lên, dựa vào đường ống, thở dốc từng ngụm từng ngụm.Uống hai ngụm nước lớn, Phù An An thở hổn hển, " Đừng khóc, cô muốn đem zombie toàn bộ cũng hấp dẫn đến bên dưới chúng ta hả? "Nói xong, ném cho Tôn Thải Ngôn bình nước khoáng, " Tiết kiệm một chút, uống đi." Tôn Thải Ngôn cầm bình nước khoáng, tu một mạch.Một lát sau, cái chai đã cạn sạch, " Ách, thực xin lỗi, tôi thật sự rất khát." Phù An An nhìn xem cô, bất đắc dĩ liếc mắt." Lần sau gặp được zombie thì chính mình thông minh, linh hoạt một chút, tôi không có khả năng mỗi lần đều có thể dùng dao phay đập trúng con zombie lao về phía cô đâu.".