Tà Minh Chi Giới

Chương 164

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Mộc Thủy Vân đạp bước, nắm chặt tay nàng, ngồi bên cạnh nàng, nói: "Thiên địa vạn vật đều cần lực lượng thiên nhiên để tái sinh tuần hoàn, ta tuy rằng đến đại lục không lâu lắm, nhưng liên quan tới chuyện trăm năm trước vẫn có nghiên cứu, biết chuyện này cũng không kỳ lạ."

"Đó chung quy là chuyện trăm năm trước, chúng ta lựa chọn ở Bắc Hải kiến tạo tiên phong, vì thu nạp linh khí từ Bắc Hải, hơn nữa có ý nghĩa kỷ niệm. Phàm nhân, tư chất chung quy có hạn, muốn đến thuỷ tổ không dễ. Tu vi và tư chất của Thanh Linh đương nhiên không cần bàn cãi, nhưng thúc đẩy lôi lực thuỷ tổ, là kết quả chúng tiên ngưng tụ lực lượng, chúng ta luôn lấy nó làm tự hào. Lúc trước lựa chọn ở đây, là ý của Huyền Ẩn, chính là sẽ có một ngày, Thanh Linh trở về chốn cũ nhìn một chút." Thương Phong Dạ nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt xa xăm, nhìn chằm chằm phía chân trời.

Mộc Thủy Vân nói: "Thì ra là như vậy."

Tuyết Phong miễn cưỡng dựa vào ghế, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ mây trắng tràn ngập bên người: "Nơi này có thể coi là Tiên Cung, độ cao mặc cho sơn phong không cách nào so với. Nên xem xét đã xem xét xong, cảm thụ cũng gần đủ rồi, không có chuyện gì, chúng ta liền rời đi."

Mộc Thủy Vân nhíu mi tâm, lập tức nhìn về phía Tử Vân Trúc, phát hiện nàng cũng nhìn mình, ra hiệu bình tĩnh đừng nóng.

"Tuyết Phong cô nương không nên gấp." Thương Phong Dạ vội vã đưa tay, mỉm cười: "Thủy Vân là đồ nhi của Vân Trúc, Thất Tiên Phong chúng ta liền có nghĩa vụ giúp nàng loại bỏ oán khí trong cơ thể, bảo đảm nàng linh thức thanh minh. Các ngươi xem tiên trì, điều này cần hợp tập sức mạnh của bảy người chúng ta mở phong ấn ra, làm nàng ngâm mình ở trong nước ao, bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể thanh trừ oán khí."

Tim Tuyết Phong nhảy một cái, híp mắt, lạnh nhạt nói: "Tiên lực của tiên trì quá nồng, Thủy Vân đi vào, không khác nào chịu chết!"

Tân Duyệt Tâm cười nói: "Ngươi có thể yên tâm, bảy người chúng ta sẽ truyền chân khí vào nàng. Một là phòng ngừa oán khí lẩn trốn, hai là có thể bảo vệ nàng không bị tiên khí kích thương. Quá trình từ từ tiến dần, từng giọt nhỏ thẩm thấu thân thể của nàng, bức oán khí trong cơ thể nàng ra."

Thương Phong Dạ gật đầu nói: "Không sai. Quá trình này vô cùng trọng yếu, chúng ta không làm thương tổn Thủy Vân, điểm này ngươi có thể yên tâm. Có điều Huyền Ẩn vẫn chưa trở về, chúng ta phải đợi hắn trở về mới có thể tiến hành ngưng tụ chân khí. Các ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, hoặc tham quan tiên phong một chút, tâm tình ung dung, đừng quá sốt sắng, đặc biệt là Thủy Vân, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Ta có thể cùng sư phụ đơn độc nói chuyện không?" Mộc Thủy Vân đột nhiên nói.

Tuyết Phong ngưng mày: "Ta muốn nghe."

"Ta nói, là đơn độc." Mộc Thủy Vân nghiêng đầu nhìn nàng, ôn hòa nói: "Nàng chờ ta một hồi, ta lập tức đi ra."

Tuyết Phong nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, trong suốt không gợn sóng, mỹ lệ nhiếp hồn, cuối cùng thở dài, xoay người đi.

Diệp Cuồng Ca lập tức đuổi theo, chắp tay cười: "Tuyết Phong cô nương, để ta dẫn ngươi đi tham quan cảnh vật tiên phong thế nào? Ngươi còn không biết đi, phong cảnh ở hai tiên phong bên cạnh ưu mỹ hơn phàm giới nhiều, không xem thì thật sự quá đáng tiếc."

Tuyết Phong ngẩn ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Thủy Vân, phát hiện nàng đang nhìn qua bên này, trong lòng hơi động, cư nhiên đáp ứng.

Diệp Cuồng Ca suýt chút nhảy cao ba thước, dù biết quan hệ giữa Tuyết Phong và Mộc Thủy Vân, vẫn không kìm lòng được muốn tới gần nàng, cơ hội hiếm có, hắn có thể nào buông tha?

Lâm Pháp xú mặt, hung tợn trừng Mộc Thủy Vân, một chút không cam lòng phất tay áo rời đi.

Đám người Thương Phong Dạ đều thức thời rời khỏi nơi này, chỉ để lại hai sư sinh Mộc Thủy Vân và Tử Vân Trúc.

"Thủy Vân, ta biết ngươi muốn nói với ta cái gì." Tử Vân Trúc chắp tay đi dạo trên đài ngọc, một lát, buồn bã nói: "Tuyết Phong rất thần bí, ngươi biết lai lịch của nàng sao?"

Ngón tay Mộc Thủy Vân vô thức gõ mặt bàn, than thở: "Ta không có hỏi qua nàng a. Từ khi chúng ta cùng nhau, ta quý trọng mỗi một khắc chung đụng với nàng. Nàng không muốn kể ra sự tình, ta không hỏi. Mặc dù ta vẫn rất khát vọng hiểu rõ tất cả về nàng, nhưng ta sẽ không chạm đến chuyện cũ nàng không muốn nhớ lại."

"Nàng có thể được ngươi yêu, thật sự rất hạnh phúc." Tử Vân Trúc ngơ ngác nhìn nàng.

Mộc Thủy Vân cười nói: "Ngươi sai rồi. Có thể được nàng yêu, ta mới chính là người hạnh phúc."

Tử Vân Trúc cảm thán: "Có khác nhau sao? Hai người các ngươi được đối phương quý trọng, đều là hạnh phúc."

"Nhưng ta muốn cho nàng càng nhiều hạnh phúc!" Mộc Thủy Vân bình tĩnh nhìn nàng, khép mắt: "Ta muốn nàng vui sướng, tốt nhất là không chịu thống khổ vào mỗi đêm trăng tròn. Sư phụ, ngài nói ngài có biện pháp cứu nàng, ta tin tưởng ngài, về cùng ngài. Ngài nói cho ta, làm sao mới giúp nàng không chịu thống khổ nữa?"

Tử Vân Trúc cảm thán sự quyết tâm giữa các nàng, có thể vô điều kiện vì đối phương trả giá, trịnh trọng nói: "Thất Tiên Phong có thể lâu dài không bị bên ngoài quấy rầy mà duy trì tiên khí đầy đủ, chính là dựa vào tiên trì. Ta nói biện pháp tinh chế oán khí cũng là nó. Nàng đau đớn bắt nguồn từ linh hồn rung chuyển, tiên trì có thể củng cố linh hồn cùng độ khớp thân thể, chữa trị khe hở, linh hồn và nguyên thần rèn luyện, cuối cùng hoàn mỹ dung hợp lại. Hai người các ngươi chỉ cần ngâm mình ở tiên trì bốn mươi chín ngày, là có thể hoàn toàn thanh trừ tà lực tiềm tàng, chân chính tinh chế thân thể."

"Bốn mươi chín ngày? Vậy cũng không được! Cách đêm trăng tròn tháng sau chỉ còn bảy ngày, ta còn có chuyện khác chưa xử lý. Sư phụ, không bằng chờ ta trở lại sau bảy ngày hẵng nói đi." Mộc Thủy Vân từ đầu đến cuối chưa từng quên ước hẹn đêm trăng tròn, nhất định phải mau chóng cùng Mộng Tử Nhan quyết chiến, bằng không sau một quãng thời gian, khó tránh khỏi ra nhiều biến số.

Tử Vân Trúc nhìn thấu tâm tư của nàng, nghiêm túc nói: "Thiên Sơn quyết chiến quá mạo hiểm a, tu vi hiện giờ của ngươi, ngươi thật sự chắc chắn thắng được người kia? Trăm năm trước chư tiên cùng đối kháng, nếu không có hai thuỷ tổ ra tay, thì kết cục nhất định sẽ bị nàng xoay chuyển. Tuy rằng nàng hiện tại chỉ là một tàn hồn, nhưng tà đỉnh còn ở trong tay nàng. Nếu nàng diễn lại trò cũ như trăm năm trước, hiến tế linh hồn triệu hoán ma thuỷ tổ, chúng tiên coi như gộp lại cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ."

Mộc Thủy Vân kiên định nói: "Bất luận làm sao, Linh hồn nguyên châu nhất định phải lấy về. Chỉ cần là đồ vật Tuyết Phong muốn, ta sẽ liều lĩnh giúp nàng bắt được."

"Đừng dùng cái dũng của thất phu, Thiên Sơn giao chiến đã không phải chuyện của cá nhân ngươi. Căn cứ theo Duyệt Tâm quan tinh suy đoán, tà tinh xuất thế, thiên hạ đại loạn. Mộng Tử Nhan lần này phục xuất, chẳng lẽ không phải một dấu hiệu rất tốt sao? Thất Tiên Phong vì vậy thương nghị, lùi đêm trăng tròn lại. Sau bốn mươi chín ngày, chúng tiên quyết chiến Thiên Sơn." Tử Vân Trúc ánh mắt thâm thúy, ma thức tỉnh, chúng tiên nhất định phải tập kết một chỗ, triệt để bóp tắt nghiệt tà còn sót lại trăm năm trước.

Mộc Thủy Vân kinh ngạc nói: "Lùi đêm trăng tròn lại?"

Tử Vân Trúc nhíu mày nói: "Sau bảy ngày sẽ nghênh đón Thiên Lang Thôn Nguyệt trăm năm một lần. Đến thời điểm đó đừng nói trăng tròn, e sợ nửa điểm nguyệt quang đều không xuất hiện. Ngươi cứ yên tâm, hết thảy đã sắp xếp thỏa đáng."

"Thiên Lang Thôn Nguyệt..." Mộc Thủy Vân nhướn mày, đang yên đang lành, vì sao lại xuất hiện Thiên Lang Thôn Nguyệt? Cân nhắc tỉ mỉ một phen, lúc này sáng tỏ, cười nói: "Sư phụ, các ngươi quả thật nhọc lòng. Như vậy, ta không cần lo lắng nữa."

"Sự lo lắng của ngươi vốn là dư thừa." Tử Vân Trúc buồn cười vỗ vỗ vai nàng.

Mộc Thủy Vân lập tức đứng dậy: "Ta muốn đi tìm Phong nhi, liền đi xuống trước."

Tử Vân Trúc nhìn nàng rời đi, than nhẹ một tiếng, tiên trì hữu hiệu, nhưng ngươi dùng phải có tâm niệm vạn phần cứng cỏi để đối mặt, bằng không, dã tràng se cát.

Núi non trùng điệp, suối nước vụ liễu.

Mây trắng mờ ảo huyễn hoặc được gió phác hoạ, hiển hiện xa hoa như ý thơ tình chân ý thiết, bức tranh vận tư mạt tuyệt, thiên vân sặc sỡ, chim nhỏ nô đùa truy đuổi đập vào mắt, nghiễm nhiên là mỹ cảnh.

Tuyết Phong chắp tay đứng ở bên cạnh vách núi, lẳng lặng xem mỹ cảnh phía chân trời, khóe môi bất tri bất giác nổi lên một nụ cười nhạt nhẽo.

Diệp Cuồng Ca thở dài nói: "Thật đẹp."

Độ cong bên môi được thanh phong vuốt, Tuyết Phong ôm ngực, lười biếng liếc hắn một cái, người này kề cận nàng như da trâu vậy, đi tới đâu cũng theo tới đó, thật sự là đáng ghét.

Xét thấy nơi này là Thất Tiên Phong, phải cho Tử Vân Trúc chút mặt mũi, nàng mới không có trở mặt động thủ, lúc bắt đầu đáp ứng hắn mời chỉ là nhất thời giận hờn, quay đầu ngẫm lại, muốn bao nhiêu tẻ nhạt, thì có bấy nhiêu tẻ nhạt, đoán thử xem Mộc Thủy Vân và Tử Vân Trúc đàm luận cái gì, là có liên quan với nàng sao?

Bị lạnh nhạt, Diệp Cuồng Ca ngượng ngùng nở nụ cười, lần thứ hai nói: "Tuyết Phong cô nương, chúng ta đứng ở chỗ này đã nửa canh giờ, bên trong còn có rất nhiều địa phương mỹ lệ chưa xem xét, có muốn đi nhìn một cái hay không?"

"Tốt." Tuyết Phong đáp một tiếng.

Diệp Cuồng Ca vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, vậy chúng ta đi..."

"Tự ngươi đi đi." Tuyết Phong ngữ khí lạnh lẽo.

Một luồng hàn phong quấn quanh thân, Diệp Cuồng Ca run lập cập, vẻ mặt nghiêm túc hạ xuống, than thở: "Ta vẫn là ở đây cùng ngươi đi."

Tuyết Phong nói: "Thật sự không cần."

"Nhưng ta muốn." Diệp Cuồng Ca thở dài, hắn xưa nay chưa từng ăn nói khép nép, nhưng vì trong lòng tiềm tàng khát vọng, không thể không hạ mình ở đây làm phiền.

"Nàng nói không cần là ý tứ xin ngươi rời đi." Tiếng nói lạnh lẽo từ phía sau hai người truyền đến.

Diệp Cuồng Ca vừa muốn nói chuyện, lại sửng sốt, hắn lúc nãy còn thật sự cho rằng Tuyết Phong nhận lời, không ngờ người sau lưng mở miệng từ chối, hơn nữa trong giọng nói còn lạnh hơn Tuyết Phong, quay đầu cười nói: "Không nghĩ tới Mộc cô nương nhanh như vậy liền đàm luận xong, thật nhanh a."

"Cùng sư phụ phân biệt nhiều ngày, ôn chuyện mà thôi. Ta sợ Phong nhi sốt ruột chờ, vì lẽ đó mau chóng tới." Mộc Thủy Vân đi lên phía trước ôm eo Tuyết Phong, tuyên bố quyền sở hữu, cười nhạt nói: "Cảnh sắc ở Thất Tiên Phong xác thực mỹ hảo, chúng ta có rất nhiều thời gian xem xét, Cuồng Ca tiên tôn hãy về trước đi, chúng ta tự đi dạo được."

Diệp Cuồng Ca bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cáo từ."

Tuyết Phong phóng tầm mắt tới cảnh sắc chân trời, khẽ hỏi: "Lúc nào rời đi?"

"Sau bốn mươi chín ngày." Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng ôm nàng, đồng thời phóng tầm mắt tới mỹ cảnh mây mù quấn quanh.

Tuyết Phong nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng quyết định?"

Diệp Cuồng Ca nhìn Phong nhi, y như fanboy nhìn female idol, kiểu Phong-noona, em yêu chị =))