Tà Minh Chi Giới

Chương 168

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Liệt Phong nhắm chặt mắt, vẻ mặt cực kỳ an tường, một tia sáng vàng tràn ngập, tựa như một lồng khói thiêu đốt thân thể của hắn, lẳng lặng phiêu tán trong trời đêm, theo gió từ trần.

Hai tay nắm chặt, một đốm lửa hưng phấn bạo phát ở đáy mắt, Mạc Vô Hoan chắp tay trôi nổi trên không, khuôn mặt của hắn vẫn được che giấu đằng sau mặt nạ, đôi mắt hắn tựa như xem thấu nhân sinh bách thái lộ ra tang thương, Thanh Vũ Lâu đã từng phong quang nay lại biến thành một vùng phế tích, hiện giờ hắn chỉ muốn làm một việc, đó chính là đến Thiên Sơn.

Bên trong vân đỉnh xa xôi, gió lạnh cắt xé.

Cẩm bào bị gió lạnh thổi phần phật, sợi tóc loạn vũ trên không trung.

Trải qua đại chiến Dược Tiên Cốc, Vân Ngũ Châu trọng thương đan điền, tuy rằng Huyền Ẩn lão gia hoả kia cứu hắn nhưng hắn sẽ không cảm ơn, bởi vì hắn hận Tuyết Phong, càng hận Mộc Thủy Vân, sau khi trở lại Dược Tiên Cốc, hắn bế quan dưỡng thương.

Đêm nay nên là trăng tròn, nhưng Thiên Lang xuất hiện đã bóp méo ý trời.

"Hừ! Thương Phong Dạ nghịch thiên cũng giúp Mộc Thủy Vân, dù biết phương pháp này quá mức mạo hiểm. Hiện tại, Mộc Thủy Vân sợ là đã vượt xa quá khứ, muốn thành ma, phải trả giá rất lớn. Thiên Sơn giao chiến, ta thấy ngươi thế nào cũng sẽ thất bại thảm hại!" Vân Ngũ Châu phất tay áo một cái, xóa đi chữ viết trên không trung kia, trào phúng cười, xoay người biến mất.

Thời gian bay lượn, nước ao cuồn cuộn, lập loè phập phồng.

Một ngón tay thon dài phiên giảo trong ao, chuyển động của dòng nước lọt vào một đôi mắt thâm độc, Lâm Pháp thu ngón tay về, nheo mắt, Thương đại ca quá bất công, vì một Mộc Thủy Vân, lại không niệm tình xưa, vậy thì cũng đừng trách hắn không để ý nghĩa cũ.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày đã qua một nửa, nếu hắn không nghĩ ra biện pháp, lúc đó Mộc Thủy Vân ra ngoài, chính là ngày hắn sẽ chết, Vân Ngũ Châu hôm trước gửi cho hắn một bức thư, Thiên Sơn ước hẹn không thể kéo dài, trước đêm trăng tròn cần phá hư, đừng để Mộc Thủy Vân tinh chế oán khí nữa, tốt nhất là ở trong thời gian ngắn khiến nàng tẩu hỏa nhập ma, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói là có chút khó khăn, làm thế nào để Mộc Thủy Vân dừng tinh chế oán khí đây?

Lâm Pháp híp mắt suy nghĩ một chút, khoé môi ngưng tụ ý cười quỷ dị khát máu, hai tay bất thình lình đánh ra, hướng về phía tiên trì ra sức hấp thu tiên lực, con ngươi đầy tàn nhẫn. Hắn muốn hút hết tiên lực xung quanh Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong, thiếu đi một phần tiên lực đồng nghĩa với việc oán lực lẩn trốn càng nhanh, đến lúc oán khí cùng nước ao đánh nhau, Mộc Thủy Vân không thể không nhập ma.

Lượng lớn tiên khí bị rút đi, lồng tiên khí mơ hồ lay động, khiến cơ thể đang an nhàn của hai người lập tức chấn động.

Mặc nắng ấm phóng xạ, Mộc Thủy Vân vẫn cảm thụ được lãnh ý tràn ngập kinh mạch, nàng buồn cười bản thân là Túc chủ Luyện Ngục Hỏa, lại không thể điều khiển được nó, bởi vì tầng tầng oán khí đã phong toả đan điền của nàng, huyết mâu càng trở nên đỏ sẫm, sự thanh minh trong mắt mơ hồ có dấu hiệu khuếch tán.

"Thủy Vân!" Tuyết Phong căng thẳng kêu, ban nãy còn khỏe mạnh, vì sao linh thức một trận rung chuyển, oán khí của Thủy Vân ngược lại tăng trưởng rất nhiều, mơ hồ muốn đột phá.

Mộc Thủy Vân đẩy Tuyết Phong, rơi lệ ôm đầu chạy đi, gương mặt từ lâu đã vô cùng tái nhợt, lúc này nàng cảm thấy nóng lòng, cảm thấy bất lực, trong lòng luôn có một luồng hỏa diễm không tên thiêu đốt, tầng tiên khí bảo hộ nàng không được bao lâu, nàng chỉ có thể tìm địa phương yên tĩnh, nghĩ biện pháp chống lại.

Tuyết Phong làm sao có thể để nàng đối mặt một mình, quyết chí đuổi theo, không đợi nàng giãy giụa, siết chặt lấy nàng, liều lĩnh truyền tiên khí quanh thân vào trong cơ thể nàng, trợ nàng chống lại oán khí đang phun trào kia.

Tiên lực đột nhiên bị hút hết, dung nhan của nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn không ngừng nghỉ rót chân khí vào, nhìn Mộc Thủy Vân đang suy yếu, trong lòng Tuyết Phong quặn đau, giọng nói hơi run rẩy: "Thủy Vân, chịu đựng."

"Phong nhi, đừng lãng phí tiên khí! Không cần vì ta mà trả giá! Không được!" Mộc Thủy Vân đẩy nàng ra, chặn tiên khí rót vào, vì phòng hộ suy yếu, một lượng lớn nước biển thừa cơ xông vào tựa như gió lạnh từ bốn phương tám hướng bay tới, thân thể giống như bị nghìn lưỡi dao cắt qua, bạch sam trong chốc lát đã đẫm máu, như tà dương huyết sắc, cô lạnh mà đáng thương.

"Không!" Tuyết Phong hai mắt tinh hồng hô một tiếng, một luồng khí lực đột nhiên xuất hiện, ầm ầm ầm, bình địa đồn cát trong nháy mắt bị lật tung, bụi mù tứ tán cùng tĩnh hải dư âm hòa hợp làm một, xen lẫn huyết khí mơ hồ.

Trận gió vẫn kéo dài, tóc bạc tán loạn đan nhau, hai tay Tuyết Phong lọt vào sa địa, cắn răng kiên trì chống lại lãnh khí đang xâm lược, cố ý rút tiên khí, nhất định là Lâm Pháp từ bên trong cản trở, dù vậy, Tuyết Phong nàng quyết sẽ không dựa vào người khác, một tay hơi động, sáu tầng tiên khí lập tức bị đánh tan, thống khổ tăng lên vô số lần, bên môi lộ ra nụ cười tươi, linh hồn chữa trị dừng lại một chút, nhưng dựa vào ý niệm phong phú của nàng lại chầm chậm bắt đầu.

Rầm! Mộc Thủy Vân té xỉu ở trên đất, thân thể quang lỏa tràn đầy vết máu âm hồng, thậm trí nước biển cũng không thể xóa đi vết trầy kinh khủng trên người nàng, hai đóa sen máu lấp loé sau lưng và cánh tay phải của nàng. Rõ ràng, nó không hề yên lặng nữa, dựa vào tiên lực sống lại, lần này, oán khí sẽ không tình nguyện nằm yên, mà là muốn chiếm lĩnh hoàn toàn Túc Chủ, trợ nàng thành tà hồn đỉnh cao.

Tuyết Phong đẩy ra cơn gió và dòng nước lạnh lẽo, run rẩy bò đến bên cạnh Mộc Thủy Vân, dùng hai tay vô lực ôm nàng, sợi tóc ngổn ngang lộ ra vẻ đẹp kinh tâm, một vết máu lan tràn trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nhu nhu hoa lực, lại khiến trái tim nàng đau đớn, hai giọt lệ rơi xuống mặt Mộc Thủy Vân, nàng cuống quýt lấy tay lau đi, đã thấy Mộc Thủy Vân mở mắt ra, ánh mắt không giống thường ngày: "Thủy Vân?"

Một luồng huyết khí gầm thét nơi đáy mắt của nàng, lúc màu đỏ óng ánh triệt để nhuộm đẫm, giác mạc màu trắng mơ hồ biến mất, thay vào đó là màu đỏ vô tận, tựa như được ngâm trong huyết dịch nghìn năm, sinh động lại nhiếp hồn, hai vết máu từ trong mắt chảy xuôi xuống, một màn này hẳn là vô cùng đáng sợ, nhưng đối với Tuyết Phong lại là đáng thương bất lực, cái này hẳn là nước mắt của nàng...

Khoé môi Mộc Thủy Vân nổi lên một nụ cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị, như hào quang nhuộm đẫm tà tứ huyết dương, khiến khuôn mặt của nàng càng xinh đẹp, phảng phất như tình cảm nguyên thủy tìm về sinh mệnh, thời khắc này nàng là Mộc Thủy Vân, cũng là Chiêu Huyền.

Cương phong dần dần bị một khí thế không tên ngăn chặn, tiên khí nhũ bạch bồng bềnh trên không trung đã biến thành một mảnh đại dương đỏ ngòm, một khắc đó tất cả cực khổ nàng phải thừa nhận đã hóa thành hư không, chỉ còn oán khí tràn ngập, lẳng lặng đưa tay, oanh, một luồng hỏa diễm đỏ như máu thiêu đốt điên cuồng thổi quét thế giới an tĩnh này, tiên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, thông qua hỏa diễm hấp thu rót vào trong cơ thể Mộc Thủy Vân.

Tuyết Phong giật mình, đáy mắt cũng hiện ra lo lắng, nàng chưa từng thấy Thủy Vân như thế này, nụ cười quỷ dị kia làm cho nàng chấn kinh rồi, chẳng lẽ sau khi dung hợp trí nhớ kiếp trước, Thủy Vân tính cách đại biến?

Chỉ chốc lát, một vùng biển đã bị diễm khí của Mộc Thủy Vân hút khô, điều này khiến cả Bắc Hải rung chuyển.

Cẩm bích xung quanh tiên trì rầm rầm lay động, khói tiên đột nhiên khuếch tán, mắt thường có thể thấy được nước ao biến ảo, khí tức tanh tưởi phả vào mặt, khiến đám người Thương Phong Dạ đều biến sắc.

"Nước ao biến đỏ." Huyền Ẩn chăm chú nhìn nước ao bồng bềnh, thạch bích kia dần dần bị nhuộm đẫm, mùi máu tanh cực kỳ dày đặc phun ra, khiến hắn càng thêm lo lắng.

Tử Vân Trúc tiến lên trước một bước, lại bị Tân Duyệt Tâm ngăn cản: "Nàng định làm gì?"

"Đương nhiên là đi cứu Thủy Vân! Nàng không nhìn thấy nước ao đã đổi màu à? Điều này nói rõ, Thủy Vân gặp bất trắc!" Tử Vân Trúc đẩy nàng ra, lập tức muốn nhảy xuống tiên trì.

Thương Phong Dạ lập tức nói: "Không được!"

"Lồng tiên khí đã bị phá, còn ba ngày nữa, các nàng mới xuất quan, nếu lúc này, bây giờ cứu Thủy Vân, sợ rằng nàng sẽ phải chịu thống khổ nhiều hơn nữa. Vạn nhất thành ma, hối tiếc không kịp." Tử Vân Trúc đau xót nhìn Thương Phong Dạ, nội tâm lo lắng không ngớt.

Thương Phong Dạ than thở: "Dù chúng ta có xuống, cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ."

"Trong lúc nguy cấp, Lâm Pháp lại không ở, sao lại như thế?" Chúc Thu Nguyệt mắng một tiếng, Lâm Pháp rốt cuộc đang làm gì, nếu Thương đại ca đã thừa nhận địa vị của Mộc Thủy Vân thì hắn càng không nên nhằm vào nàng, phát sinh biến cố trọng đại như thế, hắn lại chơi trò mất tích, thật bội phục hắn.

"Lâm Pháp!" Mặt Tử Vân Trúc chuyển lạnh, sau khi cứu Thủy Vân, nàng sẽ tìm hắn tính sổ, muốn nhảy xuống tiên trì, phía dưới liền nghênh đón một cỗ khí lực như nước xiết.

Cỗ khí lực này xung kích quá nhanh, Tử Vân Trúc trừng mắt, tránh né chậm một nhịp.

Tân Duyệt Tâm hô to một tiếng, liền vội vàng chặn ngang ôm lấy nàng, khí lực sượt qua hai người, khó khăn lắm mới né qua được.

Cỗ khí lực này tràn ngập máu đỏ, rầm một tiếng bạo phát ở chân trời, tự một vệt pháo hoa xán lạn, tỏa ra phong thái xinh đẹp nhất thế gian.

Phong thái chói lọi, một mảng máu đỏ lớn tạo thành một đóa hoa sen khổng lồ bên trong tầng mây, mây mù xung quanh khiến mỗi cánh hoa nổi bật lên màu sắc hư vô, huyễn thải sặc sỡ, mặc dù như vậy, sự chói lọi của nó vẫn đang thẩm thấu, sức mạnh loá mắt nhiếp hồn.

Hai bóng người hiện ra trên hoa sen, lưu quang ban đêm bỗng chốc thu lại, tỏa sáng ở phía sau của hai người.

Diệp Cuồng Ca si mê nhìn nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia, tuy rằng từ đầu đến cuối không thấy được khuôn mặt Tuyết Phong, nhưng khí chất của nàng lại làm cho hắn chiết phục, dù chỉ một cái, hắn đã cảm thấy đủ.

"Thủy Vân..." Tử Vân Trúc vội vàng bay qua, nhưng phát hiện khí tức của Mộc Thủy Vân không giống lúc trước.

Tân Duyệt Tâm tự nhiên cũng phát hiện sự biến hóa rõ ràng này, đặc biệt là vẻ mặt của Mộc Thủy Vân, không giống lúc trước ôn hòa bình thản, trở nên lạnh lẽo nhiếp hồn, cả tướng mạo của nàng, giống như là biến thành một người khác.

Thương Phong Dạ mở miệng hỏi: "Mộc cô nương đã mở ra ký ức chi đô?"

"Ký ức chi đô!" Năm người đồng thời cả kinh.

Thím Pháp lại chơi ngu rồi =))