Cự Mộc Thành, Phủ Thành chủ.
Lúc này có hai người đang nghênh ngang đứng chặn giữa cổng, xung quanh đám hộ vệ thần kỳ cũng không ai dám tiến lên quát mắng, tất cả chỉ cầm chặt vũ khí lo lắng đề phòng, chờ đợi đồng bạn của mình đi báo cáo.
Này hai người một nam một nữ, nữ thì già nua cóc cáy, đi đường cũng phải chống gậy giống như khẽ đẩy một là cũng có thể ngã như vậy. Nhưng tất nhiên mọi người đều biết đây chỉ là giả tượng, sẽ không có đứa nào muốn chết mà lên thử đẩy mụ một cái. Nguyên nhân chính là vì đứng sau nàng vị kia nam tử.
Vị này nam tử hẳn đã không thể gọi là người.
Chỉ thấy hắn bộ dáng mặt xanh nanh vàng, làn da xạm màu, đôi lúc còn hiện lên vẻ xanh mơn mởn. Thêm nữa một cặp mắt không có lòng trắng, chỉ toàn một màu đen tuyền như mắt quỷ, trông đáng sợ cực kỳ.
Độc Khôi.
Trong Thập Vạn Đại Sơn người sẽ không ai đối với cái này xa lạ.
Chính vì không xa lạ bọn họ mới hiểu lão bà kia thân phận tuyệt không tầm thường, nếu không cũng sẽ không có ai rảnh háng vì thay nàng truyền lời mà chạy vào làm phiền Thành chủ đâu.
Này đôi Cương thi – Khô lâu binh tổ hợp tự nhiên chính là Thiên Hương cùng tiểu Ngân cương hai người. Bọn họ theo Tứ Hải Thương Hội thuyền hàng lênh đênh mấy ngày trời, một đường an toàn hộ tống thương phẩm đến tận đây, cũng không thấy có cái gì địch nhân tập kích, cướp đoạt hàng hóa cả.
Nhưng việc Vu Đại Thanh đi Nam Hải quận là chắc chắn không sai, Báo Khánh Châu tốn công tốn sức lừa được lão Vu đến đó tự nhiên sẽ không chỉ là muốn mời đối phương uống trà chơi chơi.
Như vậy có thể phán đoán đám thủy tặc này là định trên đường về sẽ ra tay cướp đoạt. Điều này cũng hợp lý, vị bọn chúng cũng không biết được ngày nào Tứ Hải Thương Hội tiên đến, chỉ biết là tầm thời gian đó thôi. Cứ ở Cự Mộc Thành ôm cây đợi thỏ chờ đợi con mồi chui vào rọ không phải càng nhàn nhã sao.
Vì thế, trải qua suy tính sau, Thiên Hương cuối cùng còn là quyết định đến gặp Đinh Tấn Dũng một lần.
Không thể không nói yêu nữ này cực kỳ trọng chữ tín, không hứa thì thôi lời đã hứa ra thì sẽ hết lòng thực hiện. Phần này trách nhiệm tâm để mỗ tiện nhiên cũng hơi cảm thấy tự ti, xấu hổ.
.....
Phủ Thành chủ, Thư phòng.
Theo hạ nhân hết thảy đã lui ra, Đinh Tấn Dũng mới nhíu mày nghi hoặc đánh giá trước mặt hai người, không, là một vị khách nhân.
Nhìn chăm chú cái kia vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc lão bà, vị này Thành chủ mới chần chờ thăm dò mở miệng:
“Ngươi là...?”
“Là ta!”
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, lão Đinh không còn chút nào do dự nữa lập tức chắp tay hành lễ:
“Ra mắt Thánh nữ, ngài bộ dạng sao lại...?”
“Không cần nói về việc này, hôm nay bản Thánh nữ đến đây là có chuyện muốn nhờ Đinh Trưởng lão giúp đỡ.”
Đinh Tấn Dũng tại trong Thiên Độc Tông cũng giữ một chức Trưởng lão, vì thế Thiên Hương quen mồm gọi thế cũng không sai. Nha đầu này tự lai tự thục, giống như chủ nhà vậy tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi trực tiếp vào việc.
“Thánh nữ mời nói!”
“Là thế này, hiện tại ta cùng bên kia Linh Giang Quận, Thanh Hà huyện một người kết thành đồng minh. Đinh Trưởng lão hẳn cũng đã nghe qua hắn đại danh, chính là Nguyệt Khuyết Các Các chủ Tống Khuyết. Lần này trở về đây ngoài việc thu thập một số tài nguyên tu luyện, còn lại chính là chịu hắn nhờ vả đến giúp hắn giải quyết một số rắc rối.”
Lại là thằng này!
Vốn tưởng nó là thuộc Nguyễn gia phụ tử một phe, bây giờ hóa ra lại thành Thánh nữ đồng minh thân cận.
Ăn hai mang? Hay là bị Thánh nữ dùng thủ đoạn cao minh thu phục? Loại cỏ đầu tường này là hết sức nguy hiểm đấy.
Lão Đinh tâm tư suy tính ngàn vạn, nhưng cũng không vội vã lên tiếng nhắc nhở Thiên Hương mà vẫn trước hết tĩnh hạ tâm lai ngồi xuống nghe nàng có gì căn dặn.
Vốn tưởng sẽ là ra ngoài xã hội kiếm thêm một sọt phiền phức ròi tìm về mình giúp đỡ, nhưng xem ra còn xem thường vị này Thánh nữ. Ít nhất nhìn bộ dáng nàng ngoài kia phát triển còn không tệ, còn biết hợp tung liên hoành, chia rẽ địch nhân, kết giao bằng hữu.
Không tệ không tệ, như thế xem ra sau này Thánh nữ có lên nắm quyền Thiên Độc Tông cũng càng có tương lai, Đinh Tấn Dũng nội tâm yên ổn mấy phần, càng thêm kiên định đứng về phía bên này hàng ngũ.
Hai người cứ vậy thì thầm to nhỏ cả nửa ngày trời, đến tận khi chiều tối, Thiên Hương mới vẻ mặt hài lòng mang theo nàng Độc Khôi rời khỏi nhà lão Đinh.
Còn hôm nay bọn họ nói cái gì, vậy chỉ có trời biết, đất biết, hai người kia biết. Ngoài ra cũng chỉ còn một con linh trí cực thấp tiểu cương thi biết.
Tống đại quan nhân tất nhiên xem như không biết, nhưng sau lần này, hắn đối với xấu nữ Tiểu ớt cay cảm quan đã thay đổi rất nhiều, ít nhất sẽ không còn coi như địch nhân mà lo lắng đề phòng như trước nữa.
Yêu nữ này làm người không tệ sao!
.....
Đêm,
Trên Hồng Giang con nước đỏ nặng phù sa,
Đến Cự Mộc thành đã có 3 ngày, Tứ Hải Thương Hội 10 chiếc thuyền hàng sau khi dỡ hết hàng hóa rồi chất đầy lên mình những loại Thập Vạn Đại Sơn thương phẩm đặc sắc sau liền lần nữa giương buồm khởi hành hướng về phía bên kia Thanh Hà huyện phản hồi.
Lại một thần nữa buôn bán thành công, đợi trở về trong nhà mỗi người tất nhiên sẽ được ban cho một khoản phong phú thù lao. Bằng chỗ đó tiền dù là đến Thiên Thượng Nhân Gian chơi cũng có thể tiêu sái được cả tuần, đám thủy thủ, hộ vệ trên thuyền nghĩ đến đây lòng đã thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Ngoại trừ những người vướng vào ca trực, còn lại mọi người là đã sớm mở tiệc ăn mừng, tại trên thuyền ăn nhậu múa ca vui quên cả trời đất, thật không biết ngoài kia còn có nguy hiểm thật lớn đang cận kề.
Tất nhiên cũng không phải không ai biết, Thiên Hương cùng Tống Khuyết tự nhiên biết rõ, nhưng những thủy thủ bình thường kia đợi đến lúc chiến đấu cũng sẽ không giúp ích được gì. Chính vì thế từ đầu đến cuối, hai người chưa từng mở miệng nhắc nhở.
Tiểu ớt cay cùng với đang trọng bộ hình thái Ngân Giáp Thi Tống đại quan nhân lúc này đang ngồi ở trong một khoang thuyền bí mật, im lặng chờ đợi.
Đáng nói chính là tiểu Ngân cương, đoạn thời gian này được Thiên Hương dùng bí pháp cấy độc vào trong người, Tống Khuyết thế mà rõ ràng cảm nhận được con hàng này thân thể có điều khôi phục.
Ban đầu Ngân Giáp Thi có thực lực đến 5 Tượng lực, nhưng trải qua giai đoạn dài hắn dùng như phá sau, nó đã bị suy yếu đến nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn hơn 2 Tượng ra mặt thế thôi.
Ấy vậy mà sau khi chuyển thành Độc Khôi chưa được bao lâu, gia hỏa này đã tăng lên đến mức hơn 3 Tượng. Hơn nữa nhất quan trọng chính là nó tế bào sức sống lại có điều tăng cường, đây là điều mà trước đó Tống Khuyết chưa từng nghĩ tới.
Vốn còn định đợi tầm 1 năm nữa khi Ngân Giáp Thi triệt để cứng ngắc sau hắn sẽ phải ném đi món đồ chơi thú vị này, nhưng hiện tại xem ra đã không cần thiết. Hắn không những có thể tiếp tục sử dụng nó, còn có thể để cho tiểu Ngân cương tiếp tục tu luyện tăng lên thực lực.
Điều này để Tống lão ma hết sức vui mừng, của ta Bộ Kinh Vân cũng không phải như thế sớm nở chóng tàn sao, sau này là có dịp để tiếp tục ra đường âm người.
Cạc cạc cạc...
Nhìn con chó cương thi kia bỗng dưng ngồi lệch đầu kêu khặc khặc, Thiên Hương cũng là mộng bức.
Nhưng nghĩ đến có thể nó đói do mấy ngày nay chưa từng được ăn gì nên mới kháng nghị như thế, nàng lập tức cười rộ lên. Cũng không quản nó có hiểu hay không liền cho gia hỏa này trấn an:
“Tiểu gia hỏa, không cần nôn nóng! Đợi chút nữa là sẽ có tươi mới huyết nhục cho ngươi ăn, đảm bảo ăn đến khi nào ngươi chán thì thôi, hắc hắc...”
Tiểu Ngân cương: Khặc khặc khặc...
Một đôi âm binh tuy bất thông ngôn ngữ nhưng cùng chung chí hướng cứ thế ngồi trong khoang thuyền âm u cười rộ lên, họa phong cực kỳ thấm người.
“Keng keng keng keng....”
“Địch tập!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thê lương vang lên để mọi người trên mấy con thyền đều dồn dập biến sắc.
“Đến rồi! Đi thôi!” – Thiên Hương hai mắt sáng lên, quát lớn một tiếng cho Ngân Giáp Thi bám theo, bản thân đã hóa thành một cơn gió phá cửa chạy ra ngoài.
Đưa đồ ăn đến rồi!
Tống gia cũng vô cùng hưng phấn, lập tức bật người đứng dậy đuổi theo nàng, hôm nay bọn hắn nhất định phải cho Huyết Thủ Báo Khánh Châu thằng chó kia một cái thật thê thảm giáo huấn.
......
Hồng Giang,
Một khúc sông vắng nào đó ngay gần Cự Mộc Thành.
Trong đêm tối, hơn 20 hào nhân mã đang bí mật ẩn nấp tại một đám cỏ lau ven bờ, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn đám gia hỏa này mặt mũi dữ tợn, bặm trợn, thêm nữa tác phong lén la lén lút, hiển nhiên sẽ không phải loại tốt lành gì đấy.
Nếu có người tinh mắt để ý trên bắp tay đám gia hỏa này đều xăm lên một cái máu dầm dề huyết thủ liền biết, bọn chúng đều từng thuộc về biên chế thủy tặc dưới trướng của Báo Khánh Châu. Những kẻ này đều là một lũ cùng hung cực ác đồ, hiếu sát thành tánh, giết người như nghóe, là Huyết Thủ tinh nhuệ nhất thủ hạ, cũng là hắn dựa vào để có thể làm mưa làm gió suốt một dãy ven biển Dương Nam.
Lần này đến đây làm nhiệm vụ, Báo Khánh Châu cũng chỉ cử ra 1/3 lực lượng nòng cốt thôi. Do 2 vị Nhất lưu mỗi người dẫn theo đội 10 người Nhị lưu hảo thủ nữa, mục đích tự nhiên là để dạy dỗ Tống đại quan nhân một bữa. Muốn cướp, giết toàn bộ đội tàu trong Tứ Hải Thương Hội của hắn.
Được cái Đỗ Như Hối cũng rất có lòng tốt không hề báo cho lão Báo việc tin tức mai phục có khả năng bị tiết lộ. Vì thế Báo Khánh Châu lòng vẫn đinh ninh bằng đó nhân thủ hoàn thành công việc đã là dư dả, sớm để những người này đến Cự Mộc Thành ăn chơi phè phỡn nằm chờ con mồi tìm đến.
Lão Đỗ trong thâm tâm còn đang cầu cho 2 đứa này kết thù mà chém giết nhau đây, Báo Khánh Châu giết người của Tống Khuyết hay ngược lại Tống Khuyết giết người của đối phương đối với hắn vậy không sao cả.
Thằng này còn ẩn ẩn chờ mong chuyện vế sau xảy ra, vì với tính cách trừng mắt tất báo của đám thủy tặc kia, nếu nó ăn vào một chút thiệt thòi thế thôi thì sau này Huyết Thủ sẽ đảm bảo như con chó điên thế bám lấy Tống tặc cắn loạn không ngừng, bản thân mình có lẽ sẽ giảm được một chút áp lực.
Chính vì có Đỗ ca heo đồng đội như này, Báo Khánh Châu đám thủ hạ hôm nay sẽ chú định là bi kịch.
Nhìn thấy 10 thuyền hàng chất đầy thương phẩm tiến đến, những người này hai mắt liền sáng rực lên vẻ tham lam, thị huyết. Tất cả đều như hóa thành sài lang, theo lão đại hô xung phong một tiếng liền điên cuồng thi triển khinh công đạp nước mà lên, hướng về bên kia những con thuyền tiến đến.
Cậy người đông thế mạnh bọn chúng cũng chủ quan không thèm làm thêm che giấu, cứ thế trắng trợn xông lên thôi. Chính vì động tĩnh lớn như thế nên để trên thuyền hộ vệ rất nhanh phát hiện.
“Keng keng keng keng....”
“Địch tập!”