Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 72: Tu Như Thế Nào

Tác giả: Vân Phi Mặc

Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ

Linh căn là điều kiện quan trọng của người tu tiên, là nơi người hấp thụ linh khí. Linh căn có tốt có xấu, linh căn biến dị khả ngộ bất khả cầu, Đơn Linh Căn trong một vạn sợ cũng chưa có được một người, song linh căn là linh căn thượng đẳng, Tam Linh Căn linh căn phổ thông, Tứ Linh Căn thuộc loại trung bình, Ngũ Linh Căn là phế vật nhất.

Lâm Diệp Nhi không biết bản thân có linh căn gì, tò mò một giây sau, lại bị chuyện khác hấp dẫn.

Lúc Lâm Diệp Nhi lướt qua về các cảnh giới tu tiên, mới hiểu được ý nghĩa của cụm từ Luyện Khí kỳ kia. Luyện Khí kỳ, là cảnh giới thấp kém nhất của người tu tiên.

Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, mỗi cảnh giới, phân ra ba giai đoạn, phân biệt là sơ kỳ, trung kỳ, cao kỳ.

Lâm Diệp Nhi dựa theo phân bậc đó, phát hiện chính mình là Luyện Khí kỳ trung kỳ.

Nói vậy kia nữ quỷ ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, nhưng bộ dáng của ả, hẳn là đã chịu trọng thương, mới bị nàng may mắn giết được. Nếu đụng độ khi ả đang ở thời kì mạnh nhất, chỉ sợ nàng khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Tưởng tượng đến đây, Lâm Diệp Nhi cũng nghĩ lại mà sợ. Quả nhiên là người không biết không sợ.

Lâm Diệp Nhi xem qua những thứ này, cũng không hứng thú lắm

Trường sinh bất lão, cũng không phải ai cũng theo đuổi.

Nàng nhất cảm thấy hứng thú chính là khi, ngọc giản có một phần giới thiệu các loại linh thảo, linh vật thiên phúc.

Lâm Diệp Nhi ngửi được mùi ngon, đặc biệt là nhìn đến những linh thảo rất nhiều tác dụng, trong lòng tràn ngập lửa nóng.

Không được, nhất định phải vào núi tìm tìm.

Sau khi đã tiêu hóa được không sai biệt lắm, Lâm Diệp Nhi đột nhiên nhớ ra, như thế nào mà không có nói đến giới hạn của không gian này. Nếu mà có thì đúng là làm ít công to.

Haizz, xem ra cái không gian thần bí này vẫn phải để nàng chậm rãi sờ mó thôi.

Lúc này đã cảm thấy thu hoạch không tồi, Lâm Diệp Nhi mỹ mãn ra khỏi không gian, chân trời dần dần lộ ra vài tia sáng của mặt trời.

Dù sao ngủ không được, Lâm Diệp Nhi mặc xong quần áo, đặt đồ chua từ trong không gian đặt trong phòng bếp.

Trước khi bọn họ rời giường, nàng sẽ đi nấu nước, bắt đầu làm cơm sáng.

Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn đều thực thích ăn bánh rán chua, Lâm Diệp Nhi lại làm chút bánh, vừa lúc có thể mang theo trên đường ăn, cái này so với ba cái thứ bánh nướng ở ngoài đường ngon hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên phải đưa ba lu nhỏ qua, dựa vào bọn họ khiêng thì quá mệt mỏi, cũng trễ thời gian, chỉ có thể lại mượn xe bò nhà vương đại thúc, vừa lúc trên đường gặp được người muốn cùng lên trấn trên, cho nên cùng đi cùng.

Một vị phụ nhân tò mò nhìn lu đặt trên xe bò, "Lâm nha đầu, các ngươi đựng thứ gì trong này thế?"

"Không có gì, chỉ là một ít cải trắng." Lâm Diệp Nhi không có nói láo, nhưng cũng không có nói tỉ mỉ.

Vừa nghe là cải trắng, vị thím kia tức khắc mất hết hứng thú, cùng một vị phụ nhân trẻ tuổi khác trò chuyện tầm phào trong thôn.

Tiểu Đoàn Đoàn thèm ăn, từ trong bao lấy ra một miếng bánh rán chua, mùi hương kia tức khắc hấp dẫn người trên xe, hai vị phụ nhân cũng rất thèm, mặt khác trong lòng một người phụ nhân có một tiểu hài tử trông mong nhìn bánh rán trong tay Tiểu Đoàn Đoàn.

Tiểu nam hài kia phi thường nhỏ gầy, vừa thấy liền biết là dinh dưỡng không đủ, khoảng ba bốn tuổi, mở một đôi mắt to, đáng thương vô cùng nhìn bánh rán trong tay Tiểu Đoàn Đoàn, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, làm cho .

Lâm Diệp Nhi lấy một cái từ trong túi ra đặt vào trong tay tiểu hài nhi kia.

Vị kia thím vội vàng từ chối, nhưng nhìn thấy nhi tử tỏ vẻ đáng thương, cũng liền nhận lấy.

Kia tiểu hài tử cắn một ngụm, đôi mắt sáng trưng, thanh âm non nớt vang lên, "Nương, cái này ăn rất ngon nha." Nói, còn đem bánh rán lên trước mặt vị phụ nhân kia.