Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 9: 9 Ta Cũng Không Biết Như Thế Nào Mới Tính Là Ăn

Sáng sớm tinh mơ.

Mục Lương, Mễ Nặc đã về tới lều gỗ trong doanh trại.

- Hôm nay thu hoạch đúng là rất nhiều.

Mễ Nặc ngồi xổm bên lò sưởi, hài lòng nhìn vào cái gông chứa kỳ nhông.

Ngày hôm nay, tổng cộng bắt được 45 con kỳ nhông.

Trong đó hai mươi ba con kỳ nhông, là được Kỳ Nhông Ba Màu bắt được, còn lại là hai người bắt được.

Ngoại trừ kỳ nhông, còn bắt được ba con chuột lớn chừng bàn tay.

Mục Lương mài mã tấu, hỏi:- Bình thường ngươi chỉ ăn thịt kỳ nhông sao?- Đúng vậy, nếu may mắn một chút, có thể được ăn chút thịt thỏ rừng.

Mễ Nặc cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.

Ngày hôm nay, thật đúng là như trúng mùa, cô bình thường cũng chỉ có thể bắt được hai ba con kỳ nhông.

- Ăn đủ no không?Mục Lương đánh bóng mã tấu, tay dừng lại một chút, hỏi.

- Ăn no?Mễ Nặc ngoẹo cái đầu, suy nghĩ một chút, khổ não nói:- Ta cũng không biết như thế nào mới tính là ăn no? Chưa bao giờ ăn quá no, làm sao biết mùi vị ăn no là như thế nào?-! Mục Lương nghe cô nói lời chua xót như vậy, lại quan sát đôi mắt mờ mịt đang suy nghĩ của cô.

Trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, ném tảng đá mài mã tấu một cái.

- Làm sao vậy?Mễ Nặc mờ mịt chớp chớp con mắt màu xanh lam.

- Không có việc gì, ta đi dạo một vòng trong doanh trại.

Mục Lương cắm mã tấu vào vỏ đao bên hông.

Anh muốn đi tìm hiểu tình huống trong doanh trại một cái, sau đó sẽ truyền chuyện đạo tặc sắp đánh tới ra ngoài.

Với, thuận tiện giải sầu một chút.

- Cẩn thận một chút.

Mễ Nặc dặn dò.

Cô muốn ở lại xử lý kỳ nhông, luộc sơ rồi phơi khô thành thịt khô, mới có thể giữ được lâu.

- Được.

Mục Lương cầm ba lô cái, trốn vào trong góc tối của lều gỗ rồi mới đi ra khỏi cửa lều.

Hiện tại đã là buổi chiều, trời cũng đã bắt đầu tối lại.

Bầu trời không có ánh trăng và ánh sao chiếu xuống.

Xung quanh bị một màn đêm tịch mịch bao trùm, vừa vặn thích hợp cho Mục Lương hành động.

Trong không khí tản ra mùi hương thịt nướng, mùi hương bay ra từ khe hở trên căn lều gỗ, còn có thể thấy ánh lửa cháy bập bùng lờ mờ.

Nhưng bao trùm tất cả là sự yên tĩnh, trong một vài căn lều gỗ truyền đến tiếng hít thở ngủ say.

Dù sao ăn không đủ no, có thể kiệt sức vì di chuyển, phải ngủ thật nhiều.

Từ trong miệng cô, Mục Lương biết được, doanh trại có một đội săn bắn, chịu trách nhiệm đi xa săn bắn một ít dã thú.

Như: Thỏ rừng, Rùa trên cạn, Chó sói hoang…Thức ăn săn bắn được, sẽ phân cho người làm việc cho thủ lĩnh trong doanh trại; số người còn lại, thủ lĩnh cũng sẽ không thèm quản.

Nhưng nếu muốn ở trong doanh trại, phải nộp thuế, đây là giao dịch để thủ lĩnh và đội săn bắn bảo vệ cho mọi người.

Một mình sống cuộc sống hoang dã là vô cùng nguy hiểm, sẽ bị bầy sói tập kích, hoặc gặp phải các loài hung thú.

Chỉ là theo Mục Lương, nguyên nhân chân chính để cho người trong doanh trại cam tâm tình nguyện nộp thuế, chính là nguồn nước trong tay thủ lĩnh.

Người nộp thuế mới có thể được đi lãnh được một phần nước, một phần nước đó khiến cho người ta không đến mức chết khát.

Một trong các nguyên nhân chủ yếu Mục Lương đi dạo buổi tối, chính là vì chuẩn bị thêm một ít nước cho ngay mai lên đường.

Doanh trại cũng không quá lớn, chỉ phân biệt hai tầng trong ngoài.

Tầng bên trong dùng cọc gỗ và tảng đá xây thành hàng rào, cũng chính là nơi ở của thủ lĩnh và đội săn bắn.

Tầng ngoài, chính là nơi cho người nộp thuế ở như Mễ Nặc.

Hàng rào cao hai mét, Mục Lương thả lỏng người, bay qua, tránh thoát người tuần tra.

Trong không khí trong tầng trong, mùi hương thịt nướng nồng nặc lan tỏa ra, rơm củi đốt cũng rất đủ.

Mục Lương ngẫu nhiên đi lướt một vài lều gỗ, bên trong còn truyền đến âm thanh khiến người ta mơ màng.

- Hoàn cảnh như vậy, cũng không sợ nhiễm bệnh.

Trong lòng Mục Lương kinh thường nói, rút ra hòn đá.

Phòng của thủ lĩnh ở giữa doanh trại.

Mục Lương đi vòng quanh một vòng, kinh ngạc phát hiện căn phòng này cũng to cỡ bốn trăm mét vuông.

Gần bằng diện tích của một sân bóng rỗ cỡ nhỏ.

- Thật xa xỉ.

Mục Lương cảm thán một câu.

Cũng biết được người làm việc trong bang thủ lĩnh doanh trại, là đang làm gì sống.

Mục Lương chọn một góc tối, dễ dàng bò vào phòng thủ lĩnh.

Anh rơi xuống đất không tiếng động, trong phòng có một đống lửa đang cháy, cũng không đến nỗi tối om một màu.

- Nơi đây chắc là nhà kho.

Mục Lương thì thào nói nhỏ.

Anh nghiêng tai nghe tiếng thảo luận truyền ra từ sâu trong phòng, phán đoán vị trí phát ra âm thanh.

Sau khi quan sát một hồi lâu, Mục Lương phát hiện có bảy tám hầu gái.

Anh đi theo phía sau một hầu gái ôm hũ sành, đi tới cửa một gian phòng có lính canh gác.

Mục Lương yên lặng đứng trong góc tối của căn phòng, kết hợp năng lực với Màu sắc ngụy trang, cách xa vài mét nên không sợ bị người phát hiện tung tích.

Nhìn lướt qua một vòng, anh phát hiện căn phòng này, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, lối ra vào duy nhất chính là cánh cửa kia.

Không bao lâu, hầu gái ôm một hũ sành chứa đầy nước đi ra, tránh thoát cánh tay tác quái của người giữ cửa, oánh trách rời đi.

Mục Lương tạm thời nhớ kỹ phòng lấy nước, lần nữa theo sau hầu gái, đi tới một đại sảnh sáng rực.

Đại sảnh có bốn người, lúc này đang dùng cơm.

Hầu gái đặt hũ sành ở trên mặt bàn, cũng không có lập tức múc nước cho người chung quanh, mà bắt lấy một con thỏ hoang, dùng con dao cắt yết hầu, cho máu chảy vào hũ sành.

Mục Lương nhất thời mất đi hứng thú đối với bình chứa nước kia, lúc chuẩn bị rời khỏi, đi thăm dò những căn phòng khác, thì cuộc trò chuyện của bốn người, thu hút sự chú ý của hắn.

- Ngươi lui xuống đi.

Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ nhân, khoát tay với hầu gái.

Ông ta trực tiếp dùng chén sành, múc ra canh máu từ trong bình gốm, uống ực ực vào trong miệng.

Hầu gái khom người một cái, rời khỏi đại sảnh.

- Thủ lĩnh, chúng ta thực sự phải rời đi nơi này sao?- Chỉ cần chúng ta không tưới nước cho ruộng rau, chúng ta còn có thể chống đỡ hơn mấy tháng.

- Tưới nước cho những món ăn kia, vốn chính là lãng phí.

Sau khi hầu gái rời đi, còn lại ba người dồn dập mở miệng.

Những rau dưa này đều chỉ có thủ lĩnh được ăn, ngẫu nhiên mới có thể dùng xíu, đương nhiên ba người sẽ bất mãn.

- Phanh!Bỗng nhiên, thủ lĩnh vỗ mặt bàn, lạnh lùng nói:- Không đi, ở đây chờ chết?Anh lần nữa rót một chén canh máu, cho vào trong miệng, trầm thấp, nói:- Nước ở trong giếng trong lòng đất kia, tối đa chỉ có thể duy trì thêm mười ngày.

Đến lúc đó không đi, mọi người đều sẽ chết khát.

- Có thể tìm ra nguồn nước mới, quá khó khăn.

Một người trong đó nhỏ giọng oán giận.

- Chúng ta có thể dọn đến bộ lạc Nguyệt Đàm, bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta.

Một người khác nói.

Người cuối cùng cũng đồng ý nói:- Ta tán thành đi bộ lạc Nguyệt Đàm, chúng ta có thể gia nhập vào đội săn bắn của bọn họ.

Sắc mặt của thủ lĩnh lạnh lẽo, cự tuyệt:- Không thể nào, ta không đồng ý đi bộ lạc đó.

Làm thủ lĩnh một doanh trại, đi vào bộ lạc khác, hắn sợ chỉ có thể làm một đầu mục nhỏ nhoi.

Quen làm người bề trên, bây giờ bảo ông ta đi làm phía dưới, ông ta tuyệt đối không tình nguyện.

- Vậy chúng ta đi chỗ nào đây?- Ta cũng không muốn bị chết khát.

- Nếu như tìm không được nguồn nước, ta sẽ mang theo người nhà đi bộ lạc Nguyệt Đàm.

Ba người bất mãn nói.

- Ta đã phái người đi tìm nguồn nước, nếu như sau năm ngày không có kết quả, chúng ta sẽ đi Nguyệt Đàm bộ lạc.

Thủ lĩnh nhìn ba người trước mắt, đáy mắt lóe ra sát ý.

- Đi, chúng ta đây sẽ chờ thêm năm ngày.

Ba người ngoàm ngoạm ăn xong thịt nướng, uống thêm mấy bát canh máu, đã đứng dậy rời đi.

-! Mục Lương an tĩnh đứng trong góc nhà, đôi mắt lạnh lẽo nhìn toàn bộ quá trình.

Anh hoàn toàn không nghĩ tới, doanh trại đã sắp cạn nguồn nước.

Hơn nữa, còn có trồng ruộng rau, điểm này hơi khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn.

.