Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 57: Nữ thần gặp nguy

Kim Phượng nàng vừa ngó đầu ra nhìn liền nhận cả hai người này là ai, là một nam, một nữ đang giao phong điều quan trọng hơn là nữ tử kia cũng là một đại mỹ nhân như nàng. Được mọi người ở huyền hệ gọi là nữ thần, Kim Phượng và nữ tử kia đều có những cái đuôi bám theo không hề kém nhau chút nào.

Nàng ta là nữ thần tân sinh huyền hệ, tên là Ngọc Lan.

Điều Kim Phượng là không ngờ tới là nam tử giao thủ với Ngọc Lan là một cái đuôi bám theo nàng không dứt, cũng thuộc hạng công tử thế gia có tiền, quyền, thế lực. Nhưng chỉ là không ngờ đến trong huyền cảnh, gương mặt giả dối, luôn yêu kiều, tôn vinh nữ thần đã được bỏ ra, để đúng bản chất con người hắn hiển hiện.

Nàng nhìn qua ánh mắt nam tử nhìn Ngọc Lan kia, ánh mắt của sự thèm muốn dục vọng khiến người khác cảm thấy kinh tởm. Khác hẳn với ánh mắt lúc trước của hắn ánh mắt phong lưu chính trực. Quân Huyền thấy Kim Phượng nhìn nam tử, nữ tử kia không có dấu hiệu dừng lại liền tuột miệng hỏi:

- Phượng nhi nhìn gì ghê quá vậy, không lẽ nhìn cô nam quả nữ liền nảy sinh suy nghĩ không hay sao?

Từng từ cà khịa của Quân Huyền lọt vào tai Kim Phượng khiến nàng có chút tức đỏ ra cả tai, nhưng có hơi chột dạ vì hắn đoán được một chút suy nghĩ của nàng. Kim Phượng gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng nói:

- Ta làm gì có chứ.

Quân Huyền thấy nàng như vậy liền cười hắc hắc, hắn nói tiếp:

- Ta đùa thôi. Phượng nhi muốn biết vì sao nam tử kia lại ra tay với một đại mỹ nhân sao?

Kim Phượng gật đầu, nàng còn nói thêm cho Quân Huyền biết vì nàng sợ tên cập nhật thông tin kém này ở hồn hệ không hiểu rõ:

- Đúng vậy, nam tử kia bình thường luôn bám theo Ngọc Lan, biểu hiện không có điểm tệ nào, thậm chí còn mấy lần thể hiện anh hùng giúp mỹ nhân lấy được không ít điểm tốt trong lòng nàng ấy. Vậy mà bây giờ lại giao thủ với nàng, rốt cuộc là vì sao chứ?

Nghe Kim Phượng nói Quân Huyền hắn ngộ ra một điều: “Nữ tử kia tên là Ngọc Lan!”

- Đơn giản như vậy mà Phượng nhi cô còn không hiểu sao? Nam tử kia vốn chỉ muốn có được mỹ nữ trong tay. Mấy cái trò hắn diễn cũng để lấy điểm tốt từ nàng rồi chinh phục được nàng.

- Nhưng hắn không có kiên nhẫn diễn lâu đến thế vì vậy hắn chọn huyền cảnh để ra tay. Dù sao hắn làm gì nàng trong huyền cảnh thì quỷ không biết, thần không hay.

Quân Huyền vừa dứt lời giải thích thì Kim Phượng vội hỏi tiếp: “ Hắn không sợ sau khi ra huyền cảnh Ngọc Lan sẽ tố cáo hắn sao?”

Hắn nghe nàng hỏi vậy liền cười cười nói tiếp:

- Nàng ấy sẽ dám nói ra điều nhục nhã đó sao? Mà cho dù nàng ấy có nói thì lúc ấy bao nhiêu người sẽ tin lời nàng ấy? Huyền cảnh người có lòng muốn chiếm đoạt nàng ấy nhiều vô số kể, hắn chỉ đổ lỗi cho một người rồi dùng thế lực đứng sau chặn đứng mồm hắn không phải dễ quá rồi sao? Tên nam tử kia vốn từ đầu không hề yêu thương gì Ngọc Lan đâu, nam tử đó chỉ muốn chiếm được nhan sắc, thân thể nàng thôi.

Quân Huyền nói đến đây cũng có chút thương cảm cho nữ tử ngây ngơ bị nam tử kia lừa mà không hay biết. May cho nàng là có Quân Huyền hắn ở đây thì nam tử kia sẽ không thể như ý được.

Còn Kim Phượng sau khi nghe Quân Huyền nói như vậy nàng bắt đầu thấy phẫn nộ, tức giận cùng cực. Nàng thật không ngờ được những biểu hiện hắn ngày trước toàn là dối lừa chỉ khổ cho Ngọc Lan đã suýt thì đem lòng tin tưởng hắn.

- Chưa dừng lại ở đó đâu, Phượng nhi nhìn kìa… - Quân Huyền vừa nói vừa chỉ tay đến hướng xa hơn một chút của đôi nam nữ đang giao thủ này.

Kim Phượng nhìn theo hướng tay Quân Huyền chỉ thì nàng phát hiện đó là một cây linh thảo. Nàng đang định nói với Quân Huyền đó chỉ là linh thảo bình thường sao có thể dẫn đến xung đột được thì Quân Huyền hắn nói tiếp:

- Đó là một cây linh thảo tam cấp đấy.

- Tam…tam cấp? Khó trách bộ mặt hắn lộ ra nhanh như vậy?

Kim Phượng ngấm ngầm hiểu ra mọi chuyện rồi. Hóa ra, nam tử kia vừa có tham vọng mỹ nhân vừa có tham vọng tới linh thảo cấp cao. Tam cấp linh thảo chỉ cần hấp thụ hết là đủ đột phá một tiểu cảnh giới rồi.

Ngay khi Kim Phượng đang hiểu ra toàn bộ thì trận chiến bên kia đã ngã ngũ. Ngọc Lan đã ngã xuống, nam tử kia dáng đứng thẳng nhìn Ngọc Lan với ánh mắt cực kỳ kinh tởm, hắn đứng trước nàng dơ thanh kiếm đến uy hiếp rồi nói:

- Nữ thần cũng chỉ có vậy, cuối cùng cũng sẽ là nữ nhân làm ấm giường cho ta thôi. Giờ ngươi tự nguyện chịu thua, ta có lẽ sẽ hưởng thụ nhẹ nhàng, đem ngươi cảm giác ngươi chưa bao giờ biết đến.

Ngọc Lan phía đối diện lau vết máu trên khóe miệng rồi cắn răng tức giận nói:

- Thật vô sỉ! Ỷ mình có bảo kiếm trong tay mới thắng được ta có gì đáng nói? Chỉ tiếc uổng công ta đã từng nghĩ ngươi sẽ là nam nhân tin tưởng được.

Nam tử bên kia gương mặt càng trở lên dung tục hơn, lưỡi hắn liếm qua mép miệng một cái trong cực vô lại, biến thái rồi cười gian xảo nói:

- Nữ nhân đang thương a, những cái ta làm cho ngươi cũng chung quy là diễn thôi. Nếu biết ngươi có thực lực như này, ban đầu ta đã không bỏ nhiều tiên thuê người diễn như vậy. Ta chỉ cần đợi vào huyền cảnh hưởng thụ ngươi là được…

Ngọc Lan như tức ói máu ra ngoài, thanh âm hắn vào tai nàng không lọt từ nào khiến nàng tức giận đến cùng cực. Nàng chỉ hận nàng quá ngu ngốc nên mới tin vào tên bỉ ổi này. Nàng tức giận gào lên nói:

- Giết ta đi! Có chết! Ta cũng không giao sự trong sạch cho ngươi!

Thanh âm của nàng bây giờ cứng rắn đến lạ thường. Nhưng khi nam tử kia nghe được lại cười bỉ ổi hơn nữa, hắn miệng nước miếng có chút không tự chủ tuôn ra:

- Mỹ nhân ương ngạnh…thiếu gia ta thích. Càng ương ngạnh khiến ta càng muốn chinh phục hơn…

Hắn vừa nói vừa bắt đầu tiến hành cởi chiến áo ngoài cơ thể ra. Miệng hắn liếm mép một lần nữa, ánh mắt bấy giờ hiện lên sự vô sỉ trong rõ ràng cực điểm. Hắn nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn để chiếm đoạt. Còn Ngọc Lan đối diện nàng cảm thấy bản thân thật vô lực, đến nước này chân tay nàng không có sức để cử động chống trả.

Đến nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn để bảo toàn sự trong sạch cũng không thể. Giọt nước mắt nàng bắt đầu tuôn ra, nàng đang khóc cho sự tủi nhục, sự ngây thơ, sự ngu ngốc của nàng.

Nam tử đối diện thấy nàng như vậy không có động thái dừng lại, hẳn cởi xong chiếc áo trên thân thể, bắt đầu tháo chun quần ra rồi tiến gần với Ngọc Lan rồi nói: “Mỹ nhân ta đến đây…”