Tại Sao Loli Lại Thành Nữ Vương

Chương 13: Nữ Vương Chơi Âm Nhạc

Trên đường trở về, Kỷ Sơ từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, một bộ dáng vẻ mệt mỏi.

Nữ vương không nhịn được quăng qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu "Hát một bài mà thôi, lại không phải ra chiến trường giết địch, ngươi làm sao lại hồn bay phách lạc như vậy."

Kỷ Sơ vô cùng đáng thương chớp mắt "Từ nhỏ ta ngũ âm không tốt, người khác nói tiết tấu, âm điệu cái gì căn bản nghe không hiểu, đi KTV vĩnh viễn ngồi ở một góc nghe người khác hát."

*KTV: karaoke.

"Sẽ có người chuyên nghiệp lại đây chỉ đạo, chúng ta là hợp ca, hỗn âm có thể che lại âm sắc không tốt của ngươi, lại nói hậu kỳ cũng có thể chỉnh sửa lạ, lo lắng làm cái gì." Nữ vương dáng vẻ vân đạm phong khinh nói.

Nhìn nữ vương vẻ mặt ta là vô địch, cái gì đều không để ý, Kỷ Sơ đột nhiên có cảm giác an toàn, thật giống như có chỗ mạnh mẽ để dựa vào, tâm tình của nàng cũng bắt đầu sung sướng lên, nhảy nhảy nhót nhót nói bậy nói: "Nữ vương ngươi biết chơi nhạc cụ sao? Chúng ta quay mv thì ngươi có thể ở phía sau hoa gian làm huyền, ẩm rượu a."

Nữ vương liếc nàng một chút "Nữ nhi Yến quốc đa số là đa tài đa nghệ, con cháu hoàng gia từ nhỏ đã học tập cầm kỳ thư họa, trẫm tự nhiên là tinh thông nhạc lý."

Năm đó ngoại tặc xâm lấn, Lãnh Hoài An lẫn vào nơi của thủ lĩnh giả dạng ca kỹ hiến vũ, mi tâm đốt mai hoa trang, thân mang một bộ vũ y nghê thường, lụa mỏng che nửa khuôn mặt phong thái như tiên nhân đứng ở đại sảnh đàn tỳ bà, coi như là kinh diễm bắn ra bốn phía.

Canh ngay thủ lĩnh thất thần, nàng một bên thân, khẽ hất dây đàn, độc châm từ bên trong tỳ bà bắn ra, một chiêu mất mạng.

Kỷ Sơ rất hứng thú gật gù "Chúng ta đi học đàn guitar điện đi, hát một bài rock and roll, điên cuồng lắc đầu, dùng sức đánh đàn, Dora phong a."

Nữ vương rất thích hợp England bằng khắc phong đi, mặc vào áo da bó người màu đen, vẽ lên huân trang màu khói, hơn nữa môi đỏ mọng, ôm lấy đàn guitar điện, có vẻ như...!Có chút quái quái, vẫn là cảm giác chạy đầu máy càng tốt hơn, chạy băng băng ở ruộng đồng a ~.

Nữ vương nghiêng mặt sang bên nhìn gà con đang cười ngây ngô, bĩu môi, trực tiếp hướng trong quán rượu đi đến.

Kỷ Sơ thì lại bắt đầu ở trong não ảo tưởng dáng vẻ nữ vương mặc các loại chế phục, đồng phục y tá, cấm dục bạch đại quái, ra tay tất chết người nga~; y phục người hầu gái, tưởng tượng vô năng, nhưng có loại cảm giác rất manh nha; quân trang, cái này rất tốt a, tay cầm roi da cái gì...: Nữ thỏ lang, ôi muốn chảy máu mũi a~...!

Rất muốn cùng nữ vương chơi cosplay a, nhất định sẽ rất thú vị, gà con vui cười hớn hở thành công thăng cấp thành não tàn.

Rất nhanh đã đến ngày thu ca khúc chủ đề, Kỷ Sơ cùng nữ vương ngồi xe đi tới một phòng làm việc thu ân.

Người soạn nhạc tên Sở Vãn Nguyệt, gần nhất ở giới âm nhạc nhân khí rất cao, nghe nói là Sở thị xí nghiệp Nhị tiểu thư, từ nhỏ đã ở Paris cùng Wien học Piano, trình độ âm nhạc rất sâu, sau khi về nước phỏng chừng muốn vào giới giải trí, trở thành một người soạn nhạc chuyên nghiệp.

Thời đại này con nhà giàu nào thoát ly được giới giải trí a, không phải bao dưỡng minh tinh, chính la vung lượng lớn tiền làm người chế tác, ở trên báo lộ chút mặt.

Đi vào phòng thu âm, bên trong có một vị ca sĩ đang thu âm, Kỷ Sơ nghe xong chốc lát, cảm thấy thật là dễ nghe.

Hát đến một nửa đột nhiên có người tắt đi nhạc đệm, nàng nghi hoặc mà nhìn phía phòng điều khiển.

Bên trong một người dáng dấp thanh tú, xem ra là con gái rượu đứng lên, âm thanh ngậm lấy ba phần ý cười nói: "Trở về luyện hít thở một tuần, học được dùng đan điền để hát thì hãy tới."

*đan điền: vị trí dưới bụng (ca sĩ thường dồn hơi xuống bụng để có thể có hơi dài và lên được nốt cao)

Nàng chính là Sở Vãn Nguyệt, không nghĩ tới là một nữ tử xinh đẹp tiêu chuẩn Đông Phương cổ điển, thế nhưng khi nói chuyện lại có mấy phần ý vị không giận tự uy.

Sở Vãn Nguyệt đi tới trước mặt Kỷ Sơ, trên mặt còn duy trì uyển ước nụ cười "Là Kỷ tiểu thư cùng Lãnh tiểu thư sao, ngồi xuống nghỉ một chút đi."

Nàng cầm lấy quyển vở có viết ca từ đưa cho Kỷ Sơ "Ca khúc chủ đề lần này chính là Con Đường Cổ Phong, nhạc dạo khá là sầu não, sẽ có một loại cảm giác thất vọng mất mát mê man, vì lẽ đó khi các ngươi hát thanh tuyến kỳ ảo dài lâu hơn, ở trong đầu tạo cho mình bầu không khí u buồn."

"Các ngươi trước hết nghe *Buồn Chung Thán* một chút, đợi lát nữa sẽ đi thử âm, để ta xem một chút âm nhạc như thế nào." Sở Vãn Nguyệt mở ra máy tính click *Buồn Chung Thán*.

Giai điệu ung dung như nguyệt quang chậm rãi chảy xuôi xuống, ca khúc lại như một chuyện tình cảm thảm thiết, nghe tới tựa hồ có một chút bất tận đau thương.

Ca từ lập lại năm, sáu lần, Kỷ Sơ bắt đầu một bên nghe một bên nhỏ giọng ngâm nga lên, bên cạnh Sở Vãn Nguyệt đột nhiên nhíu mày lại nói, "Ngươi làm sao một điểm thanh nhạc cơ bản đều không có vậy, lúc ở trường nghệ thuật không phải đều sẽ được dạy những kỹ xảo phát âm sao? Hát thực sự rất khó nghe."

Kỷ Sơ nghe vậy không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, nàng ngượng ngùng nói: "Ta không có học trường nghệ thuật."

Sở Vãn Nguyệt có chút không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ lên bàn "Bản lĩnh của ngươi quá chênh lệch, hơn nữa cũng không phải dạng ba ngày liền có thể học được, ta xem ngươi cũng không phải là ca sĩ, ta kiến nghị hay là đi tìm người khác đến thay ngươi hát đi."

"Như vậy không hay lắm đâu, nếu không để Lãnh nữ vương hát một mình đi, ta sẽ không tham gia." Kỷ Sơ cẩn thận từng li từng tí một nói.

Sở Vãn Nguyệt suy nghĩ một phen nói: "Tốt lắm, để vị Lãnh tiểu thư này đi hát thử đi."

Lãnh nữ vương tay khoát lên trên đầu gối, nhàn nhạt xốc dưới mí mắt "Từ lâu tập âm luật mấy chục năm, hiện tại còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ giáo ta làm sao để hát."

Sở Vãn Nguyệt rõ ràng là sửng sốt, đại khái trước nay chưa từng có người nào dám khinh thị trình độ âm nhạc của nàng, đứng đó đến nửa ngày không nói nên lời.

Kỷ Sơ cũng run lên một hồi, nữ vương làm sao lại đột nhiên bày ra dáng vẻ kiêu căng khó thuần a, mặc dù biết nàng vẫn là rất hay tức giận, thế nhưng ở tình huống bình thường, nàng đều sẽ lấy đại cục làm trọng, tạm thời thu hồi khí thế, lẽ nào là đang vì nàng hả giận?

Nữ vương nhếch miệng lên một tia nhợt nhạt độ cong "Nghe nói ngươi chơi Piano rất tốt, nếu như không phục, vậy thì tỷ thí một trận đi."

Sở Vãn Nguyệt không giận phản cười, càng phát giác sự tình bắt đầu trở nên thú vị, nàng lộ ra một nụ cười tự tun, "Tốt, ngươi muốn đấu như thế nào?"

Nữ vương nhíu mày bày ra dáng vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một tiếng nói: "Ta thấy chung quanh đây có phòng diễn tấu, chúng ta đi nơi đó che dấu thân phận mở cuộc thi âm nhạc, sau đó mời khán giả bỏ phiếu quyết định."

Sở Vãn Nguyệt hừ một tiếng "Cá cược tốt, nhưng̀ tiền đặt cược là cái gì đây?"

Nữ vương: "Do người thắng tùy tiện quyết định."

Sở Vãn Nguyệt: "Vạn nhất có người dối trá thì sao?"

Nữ vương nhẹ nhàng xua tay "Ngươi có thể tìm người đến giám thị chúng ta, thuận tiện mà nói, hoan nghênh ngươi dối trá, ngược lại ta không có vấn đề."

Mấy câu nói có vẻ như đại khí của nữ vương lại tăng lên, không đem đối thủ để ở trong mắt, thực sự là khá lắm, cho ngươi 320 cái tán.

Kỷ Sơ nội tâm có hơi nhỏ kích động lại có chút thấp thỏm, nàng có chút lo lắng nữ vương thất bại, dù sao Sở Vãn Nguyệt ở giới âm nhạc cũng có rất nhiều ca khúc nổi danh, nàng tùy tiện diễn tấu một khúc liền sẽ bị người đoán được thân phận, mọi người tự nhiên sẽ chọn chuyên gia âm nhạc là nàng.

Kỷ Sơ thấp giọng ở bên tai nữ vương nói: "Không cần tranh cường háo thắng a, chúng ta là đến thu ca khúc chủ đề, làm lộn tung lên bên sản xuất sẽ mắng người, hơn nữa vạn nhất thua, nàng muốn ngươi nhảy thoát y làm sao bây giờ nha."

Nữ vương đưa tay kéo tóc Kỷ Sơ, đem kéo ra phía sau: "Trong cung đình đâu đâu cũng có ngươi lừa ta gạt, câu tâm đấu giác, cuối cùng còn không phải là trẫm thắng được ngôi vị hoàng đế sao.

Sa trường chinh chiến vô số, càng là chưa bao giờ thua quá, sợ cái cái gì."

"Lại nói, chỉ có ngươi mới sẽ đề nghị yêu cầu nhảy thoát y này."

Kỷ Sơ vội vàng đuổi theo nữ vương bước tiến "Ai nói, nữ vương vóc người trước cong sau vểnh như thế sẽ có thứ đáng xem, là ai cũng đều muốn xem nữ hoàng ngươi khiêu ống tuýp nhảy thoát y nga~."

Nàng đem mặt ở trên cánh tay nữ vương sượt mấy lần, híp mắt làm nũng nói: "Nữ vương ngươi không phải là đang giúp ta hả giận a, kỳ thực có thể không cần làm như vậy, nhân gia nhưng là ngườì quyền quý, trêu chọc đến sẽ không có kết quả gì tốt.".

Đam Mỹ Sắc

Nữ vương lạnh lùng đẩy mặt Kỷ Sơ ra "Nghĩ quá nhiều sẽ trở nên càng ngốc."

Kỷ Sơ sờ sờ mũi, hai tay ôm đầu nhìn trời "Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không tốt như vậy, khẳng định lại đang lên kế hoạch âm mưu gì đó."

Nữ vương không tỏ rõ ý kiến cười cười, hướng phòng diễn tấu đi.

Bởi vì Sở Vãn Nguyệt thường thường ở phòng âm nhạc kia biểu diễn, hơn nữa Sở thị còn quyên góp không ít nhạc khí, người phụ trách rất nhanh đã đáp ứng thỉnh cầu cho các nàng ở bên trong diễn tấu, cũng ở trên internet thả ra tin tức xem miễn phí, đồng thời cũng ở cửa treo lên tấm bảng free.

Sở Vãn Nguyệt không ngoài dự đoán lựa chọn Piano, mà nữ vương nhưng là lựa chọn cầm.

Kỷ Sơ lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh, ở phòng hòa âm mà đánh đàn thực sự không sáng suốt, thế nhưng nữ vương không chọn cầm cũng sẽ chọn nhạc khí cổ điển nhị hồ, vì nàng cũng không có tiếp xúc qua nhạc khí hiện đại.

Phòng diễn tấu có tiếng tăm rất lớn, bình thường giá vé cũng rất đắt, vì lẽ đó để thông náo miễn phí sau không tới hai mười phút, trong đại sảnh cũng đã nhanh ngồi đầy người, đợi được đủ nhân số sau, bảo vệ liền đóng lại cửa lớn không cho người đi vào.

Sở Vãn Nguyệt lên trước, nhân viên ở trước dương cầm che một khối màn sân khấu, vừa vặn có thể ngăn trở nàng.

Nàng ngồi ở bên Piano màu đen, giơ lên ngón tay tinh tế nhưng có lực đè lên phím đàn, sau đó âm nhạc vang lên.

Như thơ như hoạ như gió như mưa như sương như gió, Kỷ Sơ là một người không hiểu âm nhạc đều có thể khẳng định một kết luận: khúc dương cầm của Sở Vãn Nguyệt thực sự là êm tai, tuyệt đối là trình độ đẳng cấp.

Khi nàng đàn xong, quần chúng bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm, thậm chí đã có người nhận ra thân phận của nàng, ở dưới bắt đầu nghị luận.

Sở Vãn Nguyệt thả xuống phím đàn thẳng tắp nhìn nữ vương chăm chú, trong mắt lóe ánh sáng đắc ý.

Nữ vương đi tới một bên khác sân khấu, cũng ở màn sân khấu che lấp đánh lên dây đàn.

Nghe như nước chảy leng keng, tuyết trúc lâm lang bình thường âm điệu trút xuống, khiến người ta cảm thấy gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, khúc ý lẫm khiết.

Có điều so với khúc dương cầm của Sở Vãn Nguyệt lại có điểm cảm giác cao siêu ít người hiểu, hiện nay người yêu thích nhạc cổ điển vẫn là rất ít, từ khán giả phản ứng cũng có thể thấy được, sau khi biểu diễn kết thúc, mọi người đều chỉ là lẳng lặng mà ngồi, cũng không có vỗ tay.

Sau đó chính là tiến hành bỏ phiếu, trong quá trình khán giả bỏ phiếu, Kỷ Sơ vẫn luôn dùng ánh mắt vì nữ vương mặc niệm, bởi vì nàng biết là nữ vương không có cơ hội thắng.

Nhưng là, Kỷ Sơ sai rồi, còn sai đến mức rất thái quá, sai khi có kết quả, nữ vương tuyệt đối mang tính áp đảo thắng lợi.