Tai Tiếng

Chương 19

Edit: Sa

Đèn đỏ, chiếc Volvo dừng giữa dòng xe cộ.

Hạ Thanh Thời cởi dây an toàn, giơ tay định mở cửa xe. Đúng lúc đó có một chiếc xe phóng lên, Nhậm Hoài Tây nhanh tay giữ cô lại, sau đó chồm tới đóng cửa xe, “Cô làm gì thế?”

Hạ Thanh Thời cố giữ bình tĩnh, kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, nhanh chóng giải thích: “Nhà tôi có chuyện. Cậu về công ty trước đi, hoặc về nhà cũng được, tùy cậu. Tôi không tham gia cuộc họp chiều nay được, cậu xin phép với sếp giúp tôi. Còn về phần Tiếu Tiêu, nếu năm giờ tôi vẫn chưa tới công ty, cậu nhờ Katie đi giúp tôi nhé.”

Nhậm Hoài Tây chăm chú nhìn cô, “Hạ Thanh Thời.”

Hạ Thanh Thời như không nghe thấy mà tiếp tục lẩm bẩm: “Không được, không được, Katie là đàn chị, mấy chuyện kiểu này không thể nhờ chị ấy được. Nhưng công ty không còn ai…”

Nhậm Hoài Tây lên giọng gọi cô lần nữa: “Hạ Thanh Thời!”

Hạ Thanh Thời giật mình, như sực tỉnh lại. Trán cô rịn mồ hôi lạnh, tóc mai bết vào thái dương, trông hơi nhếch nhác.

Cô hít sâu một hơi, “Cậu lái xe tới ngã tư phía trước rồi bỏ tôi xuống.”

Nhậm Hoài Tây siết chặt vô lăng, “Rốt cuộc cô bị sao thế? Vừa rồi là ai gọi điện? Yến Thời là ai?”

Hạ Thanh Thời chầm chậm thở ra một hơi, dựa người vào lưng ghế, cúi đầu nói: “Là anh tôi. Anh ấy đi lạc rồi.”

Cô cố gắng kiềm chế giọt lệ bên khóe mắt, quay đầu nói với Nhậm Hoài Tây: “Phiền cậu đưa tôi về nhà với.”

Nhậm Hoài Tây quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, bẻ vô lăng, cho xe chạy về hướng địa chỉ mà Hạ Thanh Thời mới báo.

Làm việc chung đã lâu, vì là quản lý nên cô hiểu anh rõ như lòng bàn tay, nhưng anh thì không biết gì về cô cả. Hạ Thanh Thời chưa bao giờ nói về mình, kể cả chồng, gia đình, hay là người anh trai vừa xuất hiện. Anh ta không hề biết cô có anh trai cho tới ngày hôm nay.

Xe nhanh chóng đến nhà họ Hạ. Xe vừa dừng, Hạ Thanh Thời lập tức mở cửa lao xuống.

Nhậm Hoài Tây tắt máy, do dự vài giây, anh ta cũng xuống xe.

Cửa phòng ngủ trên lầu hai luôn được đóng kín quanh năm thì lúc này lại mở toang, trong phòng không một bóng người.

Hạ Hiểu Đường đưa chiếc máy bay giấy nho nhỏ cho Hạ Thanh Thời.

Sáng nay, lúc mới ngủ dậy, cô ta nhìn thấy trên hành lang có cái máy bay giấy.

Thường ngày, lúc bị khóa trong phòng, Yến Thời rất thích ngồi bên cửa sổ gấp máy bay giấy. Anh thích gấp một lúc năm, sáu chiếc, sau đó sẽ lần lượt phóng chúng ra ngoài cửa sổ, nhìn xem chiếc nào bay xa nhất. Tuy nhiên, sau nhiều lần người giúp việc than thở với Thẩm Lộ Dao, thú vui cuối cùng của Yến Thời đã bị tước đoạt.

Giọng của Hạ Hiểu Đường rất phức tạp: “Tôi là người đầu tiên phát hiện. Sáng nay, tôi thấy cửa phòng của anh ấy mở toang, không biết anh ấy đã đi đâu, tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy đâu. Tôi đã bảo chị Lệ báo công an rồi.”

Hạ Thanh Thời nhíu mày: “Camera đâu? Xem camera chưa?”

Hạ Hiểu Đường thở dài: “Hôm qua kiểm tra mạch điện trong nhà, không mở camera.”

Hạ Hiểu Đường giải thích vô cùng hợp lý, Hạ Thanh Thời cũng hiểu bản tính của cô ta, cô ta sẽ không làm gì vượt quá giới hạn, vì vậy cô liền nhìn về phía Thẩm Lộ Dao.

Hạ Thanh Thời cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhìn Thẩm Lộ Dao chằm chằm, gằn giọng: “Bình thường bà sợ Yến Thời chạy lung tung nên bảo chị Lệ khóa cửa phòng suốt ngày, bây giờ đang yên đang lành thì sao lại không thấy Yến Thời đâu? Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?”

Thẩm Lộ Dao là người tinh ranh, trước câu hỏi đó, bà ta không hề tỏ ra hốt hoảng mà nhẹ nhàng nói: “Cô hai của tôi ơi, sao dì còn dám khóa phòng anh cháu chứ? Lần trước cháu qua nhà, biết dì khóa nó trong phòng, mặc dù ngoài miệng cháu không nói gì nhưng cháu nhìn dì bằng ánh mắt thế nào? Nếu cháu đi tố cáo với bố cháu thì dì có sống nổi không? Thanh Thời, dì biết cháu luôn cảm thấy dì đối xử tệ với anh cháu, nhưng phận làm mẹ kế cũng khó khăn lắm, anh cháu như vậy thì dì còn nỡ làm gì nó sao? Lúc trước khóa nó trong phòng là vì muốn tốt cho nó thôi. Cháu xem bây giờ đi, không khóa cửa nên nó mới bỏ đi ra ngoài đấy.”

Ngực Hạ Thanh Thời phập phồng, cô cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Tự anh ấy bỏ đi? Có chuyện gì mà anh ấy phải bỏ đi?”

Ở trong cái nhà này, lúc nào Yến Thời cũng ngoan, cũng sống dè dặt, khép nép đến mức khiến người ta phải đau lòng, huống hồ anh còn đang chờ mẹ về, sao có thể tự dưng lại bỏ đi?

“Sao dì biết được.” Thẩm Lộ Dao thở dài, “Đợi khi nào tìm được Yến Thời, dì cũng muốn hỏi nó xem ở trong cái nhà này, dì cho nó nhịn đói hay sao mà nó lại bỏ đi.”

Nghe bà ta nói thế, Hạ Thanh Thời càng giận dữ, nhưng cô ép mình phải bình tĩnh, sau đó đẩy Thẩm Lộ Dao ra, đi vào phòng Yến Thời.

Phòng rất sạch sẽ, chăn gối được xếp ngay ngắn, không có dấu hiệu nào cho thấy đã có người ngủ trên giường, xem ra Yến Thời rời khỏi nhà vào tối qua.

Hạ Thanh Thời quét mắt nhìn từng chỗ của căn phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên bệ cửa sổ. Yến Thời không mang theo gì cả, ngoại trừ chậu hoa lan mà Hoắc Đình Dịch cho anh.

Hạ Thanh Thời chợt nghĩ ra: Yến Thời đi tìm cô!

Nhưng Yến Thời chưa bao giờ đi ra ngoài một mình nên hoàn toàn không biết nhà cô.

Nhậm Hoài Tây đứng đằng sau đẩy tay cô: “Công an tới.”

Hạ Thanh Thời giật mình, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy hai người mặc đồng phục công an đứng bên ngoài, cô vội vàng đứng qua một bên để nhường lối đi cho họ.

Sau khi hỏi thăm tình huống, công an nói: “Được rồi, mọi người chọn ra ai đó để đến đồn công an xem camera giám sát.”

Hạ Thanh Thời nói ngay: “Tôi đi với các anh.”

Hạ Hiểu Đường mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Đến khi Hạ Thanh Thời và Nhậm Hoài Tây đi theo công an, trong hành lang chỉ còn lại hai mẹ con Thẩm Lộ Dao, Hạ Hiểu Đường mới nhìn mẹ mình. Cô ta nhướn mày, hỏi: “Mẹ đã nói gì với anh ấy?”

“Mẹ nói gì cơ?” Thẩm Lộ Dao không nhìn con gái mà đi thẳng về phòng mình, “Hạ Hiểu Đường, con lên cơn động kinh hả?”

“Con không có!” Hạ Hiểu Đường sải bước, vượt lên cản mẹ mình lại: “Tối qua con thấy mẹ vào phòng anh ấy, rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh ấy? Còn nữa, nhà mình kiểm tra mạch điện vào ngày 20 hàng tháng, hôm qua mẹ đột ngột gọi người ta tới kiểm tra nên mới tắt camera…”

***

Lúc đi xuống lầu, Hạ Thanh Thời mới chợt nhận ra Nhậm Hoài Tây vẫn còn ở đây. Cô xoa huyệt thái dương: “Được rồi, cậu mau về đi.”

Nhưng Nhậm Hoài Tây không chịu: “Tôi tới đồn công an cùng cô.”

Hạ Thanh Thời quá mệt mỏi, không còn sức đâu để mắng anh ta nữa, giọng cô khàn khàn: “Nhậm Hoài Tây, cậu đừng quậy nữa có được không?”

“Tôi không quậy!” Nhậm Hoài Tây nhìn cô, giọng nói mang đầy sự cố chấp trước nay chưa từng có, “Anh cô đi lạc, bây giờ tất cả mọi người đều đi tìm anh ấy, còn chồng cô đâu? Sao xảy ra chuyện này mà vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu cả? Anh ta nỡ để cô tới đồn công an một mình ư?”

“Anh ấy đang đi công tác, không biết gì cả!” Hạ Thanh Thời cảm thấy người đối diện rất vô lý, “Cậu theo tôi tới đồn công an để làm gì? Lỡ như bị bọn chó săn chụp hình thì sao? Cậu lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, ắt hẳn phải hiểu rõ bọn họ sẽ viết lung tung thế nào hơn tôi chứ? Đánh nhau? Chơi gái? Hay là hút ma túy?”

Vì công việc nên có một số chuyện cô không nói rõ. Nhậm Hoài Tây thích cô, nhưng có lẽ chỉ một chút thôi, qua thời gian sẽ tự phai nhạt, nếu cô nói thẳng thì sẽ càng khiến hai người lúng túng hơn thôi. Nhưng đến lúc này, trong đầu cô chỉ toàn là Yến Thời, cô không muốn dây dưa với Nhậm Hoài Tây nên nói: “Nhậm Hoài Tây, tôi biết cậu thích tôi. Tôi không biết vì sao lại như thế, cũng không biết cậu thích tôi ở điểm nào, nhưng tôi phải nói cho cậu biết là tình cảm của vợ chồng tôi rất tốt, tôi không thích cậu, trước kia không thích, bây giờ không thích, sau này càng không thích.”

Những lời của cô rất thẳng thắn, không chút nể nang, Nhậm Hoài Tây lặng thinh, ngay cả tiếng hít thở cũng trở thành âm thanh nghe rõ mồn một trong không khí.

Qua một lúc lâu, anh ta mới nói: “Vì vậy, cho dù cô có kết hôn hay không, cô cũng không thích tôi, đúng không?”

Hạ Thanh Thời gật đầu, “Đúng.”

Anh ta chưa bao giờ là mẫu người mà cô thích.

Nhậm Hoài Tây đứng đó như người mất hồn, đôi mắt ngập chìm trong nỗi bi thương.

Anh ta rất đẹp trai, vì vào nghề từ nhỏ nên nên công ty định hướng hình tượng em trai quốc dân cho anh ta, dù tính cách có phần ngang ngạnh nhưng gương mặt cứ như thiếu niên, ai nhìn gương mặt của anh ta đều sẽ nghĩ anh ta ngoan ngoan vô cùng.

Nhậm Hoài Tây khẽ cúi đầu, đôi lông mi dài che khuất ánh mắt, khóe miệng trễ xuống, trông cứ như đưa đám.

Nhìn gương mặt vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương của anh ta, Hạ Thanh Thời lại nhớ đến Yến Thời, do dự một lát, cô kéo tay anh ta để an ủi, nhẹ nhàng nói: “Cậu về trước đi, tôi tự ứng phó được.”

Nhậm Hoài Tây đứng im, vẫn tỏ ra tức giận, qua một lúc lâu, anh ta mới nói: “Tôi gọi Tiểu Đại đến đây để đi cùng cô nhé.”

Để dỗ anh ta đi về, Hạ Thanh Thời không thể không đồng ý: “Ừ.”

“Tôi đưa cô đến đồn công an. Tôi không xuống xe đâu, đưa cô tới nơi thì tôi sẽ đi ngay.”

Hạ Thanh Thời gật đầu: “Ừ.”

Đồn công an ở gần đây, cách không tới hai cây số nên hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng không ngờ xe vừa ra khỏi khu biệt thự, Hạ Thanh Thời đã nhạy cảm chú ý tới chiếc xe đi theo sau.

Lúc mới ra khỏi công ty cô cũng đã thấy chiếc xe này, nhưng chỉ đi theo một đoạn nên cô không để tâm lắm, bây giờ lại thấy ở đây thì chắc chắn đó là phóng viên.

Hạ Thanh Thời nhắc nhở Nhậm Hoài Tây: “Lượn mấy vòng đi, cắt đuôi chiếc xe phía sau.”

Nhậm Hoài Tây sửng sốt, ngước nhìn gương chiếu hậu, sau đó anh ta không đi hướng khác mà nhấn mạnh chân ga đi đến đồn công an.

Hạ Thanh Thời kinh ngạc: “Cậu làm gì thế?”

“Kệ bọn chó săn đó đi.” Giọng Nhậm Hoài Tây vẫn bình tĩnh, nhưng đôi môi nhếch lên đã tiết lộ cơn giận của anh ta, “Cô đến đồn công an quan trọng hơn.”

Tuy nhiên, anh ta chạy nhanh thì chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo, về sau thì không thèm giả vờ nữa mà bám đuôi theo sát, chỉ còn thiếu dán bốn chữ “Tôi là chó săn” lên đầu xe nữa thôi.

Lòng Hạ Thanh Thời chùng xuống, có lẽ đối phương đã chụp được hình mà họ muốn rồi.

Hạ Thanh Thời còn đang nghĩ phương án đối phó thì chiếc xe đằng sau đột ngột tăng tốc rồi ép sát vào sườn xe Volvo, Nhậm Hoài Tây không kịp né, anh đạp phanh xe, tiếng phanh gấp kéo dài vang lên, chiếc xe đâm vào mui xe phía trước.

Nhậm Hoài Tây vốn nóng tính, lúc này lại bị như vậy nữa nên trán anh ta nổi cả gân xanh. Anh ta lập tức tháo dây an toàn ra, Hạ Thanh Thời không kịp cản lại, anh ta nhanh chóng mở cửa đi xuống xe.

Hạ Thanh Thời thấy không ổn, vội vàng xuống xe.

Nhậm Hoài Tây đi tới ghế lái của chiếc xe kia, anh ta mở cửa ra, lôi người ngồi ở ghế lái ra ngoài, “Mẹ nó, mày muốn làm gì?”

***

Mười một giờ sáng, Hoắc Đình Dịch vừa bàn xong một vụ làm ăn, một tiếng nữa sẽ diễn ra buổi tiệc mừng do đối tác tổ chức nên anh về khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Về đến phòng, anh cởi áo khoác, mở ti vi lên, dò kênh giải trí. Đây là thói quen được hình thành sau khi Hoắc phu nhân làm quản lý nghệ sĩ.

Nữ MC đang nói bằng giọng vô cùng khoa trương: “Tiểu sinh nổi tiếng nhất hiện nay là Nhậm Hoài Tây được chụp có những hành động thân mật với quản lý, không những thế, Nhậm Hoài Tây còn tới nhà cô ấy. Sau khi phát hiện có phóng viên chụp ảnh, anh ta đã ra tay đánh phóng viên, sau đây là video đầy đủ.”

Nghe thấy tên người được nhắc đến, dây thần kinh của Hoắc Đình Dịch căng lên. Anh xem video, hình ảnh vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn có thể xác định người đang tức giận kia đúng là Nhậm Hoài Tây. Hoắc Đình Dịch không thấy Hạ Thanh Thời, nhưng lại nghe tiếng cô ngăn cản cuộc ẩu đả.

Sợ cô bị thương, Hoắc Đình Dịch lấy điện thoại gọi cho cô nhưng gọi hoài mà không ai nghe máy. Anh định gọi cho Rebecca, không ngờ ngay sau đó đối phương đã gọi cho anh.

Giọng cô ấy vô cùng nghiêm trọng: “Anh Hoắc, nhà vợ anh xảy ra chuyện rồi, hình như là anh trai chị ấy đi lạc, tôi không thể liên lạc được với chị ấy.”

Nghe vậy, lòng Hoắc Đình Dịch chùng xuống, anh lập tức đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói vào điện thoại: “Đặt vé máy bay về Bắc Kinh chuyến gần nhất giúp tôi.”