Tai Tiếng

Chương 46

Edit: Sa

Bóng Béo hoàn toàn không biết gì về việc mình bị chế ảnh trên mạng.

Buổi tối, đạo diễn chương trình Bằng mặt không bằng lòng hỏi ý kiến Hạ Thanh Thời: “Bóng Nhỏ biểu hiện rất tốt trước ống kính, chúng tôi có thể lắp thêm camera trong phòng cậu bé không?”

Ha Thanh Thời thấy có gì đó sai sai. Cái gì gọi là biểu hiện rất tốt trước ống kính?

“Ý anh là nó biết diễn?”

Đạo diễn chỉ cười mà không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Thật ra ngay từ lúc Bóng Nhỏ vừa về đây, Hoắc Đình Dịch đã cho lắp đặt camera trong phòng cậu bé để quan sát quá trình trưởng thành của cậu.

Cho rằng đứa bé ba tuổi sẽ chẳng có bí mật gì khó nói nên Hạ Thanh Thời không nghĩ nhiều mà đồng ý. Tất nhiên, giờ phút này, Hạ Thanh Thời tuyệt đối không ngờ rằng hành động này của cô là tự đào hố chôn mình.

Mỗi tuần, Bằng mặt không bằng lòng sẽ quay từ sáu giờ sáng thứ bảy đến mười giờ tối chủ nhật, vì vậy tuy nói là quay bốn mươi tám tiếng nhưng thật ra chỉ quay bốn mươi tiếng thôi.

Sau khi tổ quay phim ra về, Hạ Thanh Thời ngồi phịch xuống sofa, toàn thân mỏi nhừ chẳng còn sức đâu mà động đậy chứ đừng nói tới việc tìm hai anh em tính sổ.

Hôm nay vì bị cô dọa một trận nên Bóng Béo rất ngoan, lúc nãy khi ăn tối cậu còn quanh quẩn lấy lòng cô, đưa thức uống mà cậu thích cho cô nữa. Nhớ tới thằng nhóc giả tạo giỏi diễn kịch, Hạ Thanh Thời lắc đầu cười.

Cô đứng dậy đi tới phòng cậu bé, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi rón rén đi vào.

Tướng ngủ của cậu nhóc không tốt lắm, cậu nằm sải tay sải chân, chăn bị nằm đè lên, áo ngủ bị hất lên để lộ cái bụng tròn vo. Tuy trong phòng bật điều hòa đủ ấm nhưng cậu bé ngủ như thế vẫn rất dễ bị cảm lạnh.

Hạ Thanh Thời kéo áo cậu xuống, sau đó nhẹ nhàng nâng người cậu bé lên để kéo chăn ra rồi đắp cho cậu. Nào ngờ vừa đắp chăn lên, Bóng Nhỏ đang ngủ say bỗng ré lên, sau đó ôm lấy cánh tay của Hạ Thanh Thời. Sợ cậu thức giấc, Hạ Thanh Thời không dám nhúc nhích mà để im cho cậu bé ôm tay mình.

Có lẽ vì gặp ác mộng, cậu bé khóc thút thít, miệng lầm bầm: “Bóng Nhỏ ngoan lắm…”

Hạ Thanh Thời buồn cười, rõ ràng rất không ngoan mà cứ muốn người khác khen ngoan, đến cả trong mơ cũng không quên.

Cô vỗ về cậu nhóc, nhỏ nhẹ: “Đúng rồi, Bóng Nhỏ của chúng ta ngoan nhất.”

Bóng Nhỏ lại thút thít: “Mẹ ơi, Bóng Nhỏ nhớ mẹ quá.”

Nghe thấy hai tiếng “mẹ ơi”, Hạ Thanh Thời cứng đờ người.

Bà ấy là mẹ của cậu nhóc, và cũng chỉ là mẹ của cậu nhóc mà thôi.

Hạ Thanh Thời đứng im đó, qua một hồi lâu vẫn không lên tiếng. Lòng bàn tay ươn ướt, Hạ Thanh Thời sực tỉnh, lúc này cô mới phát hiện Bóng Nhỏ đang khóc.

Trong giấc mơ, Bóng Nhỏ đã tưởng cô là mẹ mình, cậu ôm chặt tay cô, cọ mặt vào lòng bàn tay cô, nức nở: “Mẹ ơi, mẹ đón Bóng Nhỏ về nhà đi… Còn có cả anh chị nữa… Chúng ta về nhà đi.”

Từ nãy giờ cô đứng khom người, bây giờ vì dỗ cậu bé, cô quỳ xuống giường, sau đó cúi đầu hôn khẽ lên mặt cậu, dịu dàng nói: “Ừ, về nhà thôi.”

Đúng lúc này, Hoắc tiên sinh vừa tắm xong nên đi xuống lầu tìm cô. Nhìn thấy Bóng Nhỏ khóc, Hoắc tiên sinh lặng lẽ trao cho vợ mình ánh mắt nghi vấn. Hạ Thanh Thời nhún vai đầy bất lực.

Bóng Nhỏ nấc nghẹn, “Chị dữ lắm… Mẹ đánh vào mông chị giúp con với.”

Hoắc Đình Dịch: “…”

Hạ Thanh Thời không giận mà xoa đầu Bóng Nhỏ, đáp lời: “Ừ, sẽ đánh chị… Bóng Nhỏ ngoan, ngủ ngon nhé.”

Cô vừa vỗ lưng vừa dịu dàng dỗ dành cậu bé.

Khó khăn lắm cậu bé mới ngủ say, Hạ Thanh Thời thở phào, rút tay ra khỏi lòng cậu.

Chờ đến khi hai vợ chồng cùng đi ra khỏi phòng cậu nhóc, Hoắc Đình Dịch mới nói: “Lên lầu chọn dây lưng, ngày mai xử nó.”

Hạ Thanh Thời hiểu ý anh. Lúc nãy Bóng Nhỏ gọi mẹ, anh sợ cô giận nên mới cố ý trêu cô. Quả thật vừa nãy tâm trạng của cô rất tệ, nhưng Hoắc tiên sinh của cô là người vô cùng tinh tế, nhất thời cô lại thấy sống mũi cay cay.

“Ê.” Cô giơ hai tay về phía anh, làm nũng, “Anh cõng em lên đi.”

Từ trước đến nay, Hoắc tiên sinh cực kỳ thích thú mỗi khi Hoắc phu nhân làm nũng, anh không nói gì mà lập tức khom người cõng cô.

Hạ Thanh Thời nằm trên lưng anh, hai tay ôm chặt cổ anh, đầu hai người kề sát, vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Cô buồn bã nói: “Thật ra trước kia em đã từng thấy nó một lần rồi.”

Hạ Thanh Thời là người cực kỳ sĩ diện, sống hai mươi mấy năm trên đời, cô rất hiếm khi phải chịu nhục nhã, nhưng những lần bị nhục nhã đều liên quan đến người đàn bà đó.

Cô chưa bao giờ kể cho ai biết việc cô đã đi tìm mẹ, cuối cùng lại rước lấy sự chán ghét và kháng cự; cô cũng chưa bao giờ kể với ai rằng trước khi Hoắc Đình Dịch dẫn Joey về nước, cô đã gặp cậu bé.

Hôm đó tại một trung tâm thương mại, cô đã tình cờ gặp Châu Gia Doanh, nhưng bà không nhìn thấy cô.

Không biết vì sao, cứ như bị ma xui quỷ khiến, cô đã đi theo họ. Họ đi vào cửa hàng bán đồ chơi cho trẻ em, Châu Gia Doanh đi trước, bảo mẫu đẩy xe trẻ em đi theo sau.

Hạ Thanh Thời đứng bên ngoài cửa kính nhìn họ đi qua các dãy hàng.

Châu Gia Doanh vừa khom người nói chuyện với con trai vừa lấy đồ chơi trên kệ cho cậu bé xem. Cậu bé còn quá nhỏ, vẫn chưa biết nói, nhìn thấy món đồ chơi mình thích thì sẽ cầm lấy không chịu buông ra, miệng bi ba bi bô không ngừng.

Đó là lần đầu tiên Hạ Thanh Thời phát hiện hóa ra Châu Gia Doanh cũng có lúc dịu dàng và kiên nhẫn đến thế.

Châu Gia Doanh rất đẹp, nếu không thì cũng chẳng thể đi vào nhà họ Hoắc sau khi đã sinh hai đứa con. Tuy đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn rất đẹp, khi cười, cả gương mặt bà như tỏa sáng, cho dù đứng từ xa cũng khó có thể dời mắt khỏi bà.

Mỉa mai làm sao khi toàn bộ ấn tượng của cô về mẹ mình lại là khi bà làm mẹ người khác.

Ngày hôm đó, Hạ Thanh Thời đứng bên ngoài nhìn hai mẹ con họ rất lâu.

Cậu bé thích quả bóng màu vàng nhất, cậu ôm nó gặm cắn không ngừng. Còn bà ấy nhìn cậu bé, nụ cười sao mà dịu dàng quá đỗi, thấy cậu bé gặm đồ chơi cũng không giận mà lấy nó ra, sau đó xoa nhẹ đầu cậu.

Bà ấy đối xử với Bóng Nhỏ rất rất tốt, có lẽ bà ấy đã dành tất cả tình thương của người mẹ cho Bóng Nhỏ nên Bóng Nhỏ mới vừa ngủ vừa khóc gọi mẹ.

Hạ Thanh Thời nghĩ có lẽ trong khoảnh khắc đó, cô đã tha thứ cho Châu Gia Doanh.

Sau khi trở về, cô nhận được tờ chi phiếu năm trăm ngàn tệ, sau đó thì dễ dàng buông lời chia tay với Hoắc Đình Dịch.

Lúc ấy cô chỉ nghĩ động cơ ban đầu khi cô tiếp cận anh là không tốt mà không nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau trọn đời.

Bây giờ ngẫm lại, Hạ Thanh Thời cảm thấy mình rất tệ với anh, vậy là cô hôn lên tai anh, “Đình Đình, sao anh tốt thế?”

Dù rất thông minh nhưng Hoắc tiên sinh hoàn toàn không biết cô đang nghĩ về quá khứ, càng không biết hồi đó mình bị đá là vì bạn gái vô tình trông thấy cảnh tượng mẹ con yêu thương nhau.

“Haiz.” Thanh Thời cảm nhận được cơ thể người cõng mình cứng đờ, Hoắc tiên sinh cam chịu số phận, thở dài, “Lại muốn ra đề bài gì? Em nói đi, anh nghe.”

***

Hôm sau là thứ hai, buổi sáng ngủ dậy, vì công ty gần nhau nên Hạ Thanh Thời đi nhờ xe anh.

Trên xe, hai vợ chồng ai làm việc đó. Hoắc Đình Dịch có thói quen đọc báo, sáng nào cũng đọc Kiều Thủy nhật báo, vì vậy dù đang kẹt xe nhưng anh cũng không khó chịu mà chỉ thỉnh thoảng quan sát Hoắc phu nhân đang giậm chân mà thôi.

Không phải vô duyên vô cớ mà Hạ Thanh Thời tức giận. Tiếu Tiêu gây rắc rối rồi. Mới sáng, cô đã nhận được tin tức là có phóng viên giữ ảnh “khó nói” của Tiếu Tiêu, dự định buổi trưa sẽ tung ra. Quan hệ giữa cô và tòa soạn đó khá tốt nên người ta mới gọi để nhắc nhở cô. Tuy trong lòng lo lắng nhưng Hạ Thanh Thời không để lộ ra cho đối phương biết.

Cô gọi điện cho Tiếu Tiêu, nhưng điện thoại do trợ lý Tu Tu nghe máy, cô nàng nói nhỏ: “Chị Thanh Thời, Tiếu Tiêu đang quay phim, em đi gọi cô ấy nhé?”

“Đừng, em cứ để con bé quay phim đi.”

Ngừng một lúc, cô lại hỏi Tu Tu: “Gần đây con bé có làm gì không? Có đi đâu hay ở cùng ai không?”

Không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, Tu Tu suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Không có ạ, thỉnh thoảng quay xong đoàn phim sẽ cùng đi ăn, em cũng đi theo.”

Hạ Thanh Thời không hỏi nữa mà nói: “Chờ con bé quay xong thì bảo nó gọi lại cho chị.”

Tuy nhiên, Tiếu Tiêu chưa kịp gọi cho Hạ Thanh Thời thì cô đã có bức ảnh “khó nói”. Là ảnh chụp ở một bữa tiệc.

Trong hình, Tiếu Tiêu ngồi trên đùi một đại gia trung niên, dáng ngồi của đại gia vô cùng hưởng thụ, mặt mày đỏ bừng, trông rất đắc ý khi được ôm giai nhân. Còn Tiếu Tiêu vì được chụp góc nghiêng nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy cô nàng không cười nhưng cũng không có vẻ gì là tức giận.

Hạ Thanh Thời vừa nhìn thấy tấm hình thì lập tức bùng cháy.

Tấm hình này được chụp rất rõ nét, nhìn vào là nhận ra Tiếu Tiêu ngay khiến cô không thể chống chế, điều này cho thấy kẻ địch đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Đúng lúc này, Tiếu Tiêu gọi điện tới, Hạ Thanh Thời bắt máy, giận dữ nói: “Ngay từ ngày đầu tiên ký hợp đồng chị đã bảo em không được tham gia mấy kiểu tiệc tùng thác loạn mà, bây giờ em giải thích ngay cho chị biết vụ ngồi trên đùi đại gia là sao?!”

Tiếu Tiêu nói: “Chuyện đó không liên quan tới em, em bị người ta gài bẫy.”

Theo như lời Tiếu Tiêu kể, hôm đó cô được nữ diễn viên Lý Viên cùng đoàn phim mời đi ăn, tới nơi mới biết sự thật. Tiếu Tiêu không phải là người dễ bị bắt nạt, nếu làm cô nàng khó chịu thì sẽ lập tức trở mặt ngay. Nhưng chuyện này không làm cô nàng khó chịu lắm, chỉ là ăn cơm cùng mấy ông già thôi mà, không đáng để tức giận.

Cô nàng từng chơi đùa cùng đám đàn ông nên mấy việc uống rượu với mấy lão già, ngồi lên đùi họ hay bị họ sờ soạng tuy hơi khó chịu nhưng cũng không đến mức trở mặt. Huống chi ban đầu cô đến đó cũng vì một câu nói của Lý Viên: “Giới thiệu em làm quen với vài ông lớn, nếu tạo quan hệ tốt với họ thì sau này dễ làm việc lắm.”

Hạ Thanh Thời hét to vào điện thoại: “Thấy ai kiếm được nhiều tiền mà ngu không? Em tưởng để bọn họ hôn mấy cái, sờ mấy cái là có thể cho em làm nữ chính hả? Nếu đơn giản như vậy thì việc gì chị phải bận rộn đến mức đầu xù tóc rối hả? Chị đi tiếp rượu giùm em luôn cho rồi!”

Hoắc tiên sinh luôn ngồi im trong xe thì lúc này ngẩng đầu lên nhìn Hoắc phu nhân. Bị anh nhìn, Hoắc phu nhân cũng bình tĩnh lại đôi chút. Cô nghiến răng nói vào điện thoại: “Bây giờ em lo tập trung quay phim cho chị, đã gây rắc rối mà còn quay phim không tốt thì cứ chờ bị chị lột da nhé.”

“Đừng giận quá mà mất khôn.” Hoắc tiên sinh vuốt lưng cô, “Cứ xử lý bình thường thôi, nếu cần thì bảo Rebecca giúp em.”

Cô biết tức giận sẽ mất khôn, nhưng cô khá nóng tính nên cuối cùng vẫn cực kỳ giận dữ. Cô lập tức điều tra công ty giật dây vụ này, là Tầm Nhìn Quốc Tế, chính là công ty quản lý cũ của Nhậm Hoài Tây, đồng thời cũng là công ty quản lý của nam diễn viên Hoa Tấn có scandal với Thẩm Lộ Dao năm xưa.

Hạ Thanh Thời suy nghĩ một lúc, sau đó gọi điện cho đồng nghiệp ở bộ phận truyền thông, “Cecilia, cô chuẩn bị giúp tôi việc mà hôm trước tôi đã nói nhé, phải sẵn sàng để gửi tin cho các tòa soạn bất cứ lúc nào.”

Đây là thủ đoạn trong ngành, khi nghệ sĩ của công ty xảy ra chuyện, nếu nắm được những tin tức của nghệ sĩ khác còn chấn động hơn thì cần phải tung tin đó lên ra để di dời sự chú ý. Tuy nhiên chiêu thức này rất tổn hại, nếu không có ý định vạch mặt nhau thì rất ít người chọn cách đó. Nhưng việc Lý Viên lôi kéo Tiếu Tiêu tham gia bữa tiệc chắc chắn không phải ý của một mình cô ta mà có khả năng là Tầm Nhìn Quốc Tế muốn mượn cơ hội này để giẫm Tiếu Tiêu xuống và lăng xê nữ thứ Lý Viên.

Nếu đối phương đã bất nhân thì đừng trách Hạ Thanh Thời bất nghĩa.

Thứ cô đang nắm trong tay là bí mật được vùi sâu của Hoa Tấn.

Mấy năm trước có một người phụ nữ dẫn một bé gái tìm phóng viên tố cáo nam diễn viên nổi tiếng Hoa Tấn làm cô ấy có thai, sau đó vứt bỏ mẹ con họ. Vì yêu Hoa Tấn, người phụ nữ đó luôn lẳng lặng nuôi con gái, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đi tìm Hoa Tấn đòi ông ta chịu trách nhiệm. Cho đến khi Hoa Tấn bị truyền thông phát hiện ông ta và Dương Anh đã bí mật kết hôn hai mươi năm, họ còn có với nhau một cô con gái, người phụ nữ đó mới biết mình bị lừa dối nên lập tức tố cáo cho truyền thông.

Nhưng Hoa Tấn không phải dạng vừa, đầu tiên ông ta trấn an cô ấy để cô ấy không làm lớn chuyện, sau đó đi thuyết phục các tòa soạn. Vì các tòa soạn nể mặt ông ta, chuyện này bị ỉm đi.

Nguyên nhân chuyện này dễ dàng bị giấu nhẹm một phần cũng vì Hoa Tấn không còn là tiểu sinh nổi tiếng năm nào nữa, ông ta đã lớn tuổi, ngay cả người quản lý cũng không có, hoàn toàn không có tính thương mại nên cũng chẳng ai có hứng thú đào bới chuyện đó. Trừ Hạ Thanh Thời.

Mục đích cô tìm hiểu chuyện này là để kích thích Dương Anh. Vốn định sẽ qua một thời gian nữa, chờ cơ hội thích hợp rồi mới tung tin, trùng hợp bây giờ có chuyện của Tiếu Tiêu, đào nó lên coi như cũng có công dụng.

Bộ phận truyền thông đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần hình Tiếu Tiêu tiếp rượu bị tung ra thì tin tức Hoa Tấn có con ngoài giá thú cũng sẽ tràn ngập các mặt báo.

Nhưng Hạ Thanh Thời vẫn chưa yên tâm.

Xe tới công ty cô, trước khi xuống xe, cô hôn nhẹ lên môi Hoắc Đình Dịch, sau đó hỏi: “Chiều mai đi châu Âu đúng không? Chừng nào về?”

“Một tuần.” Hoắc Đình Dịch ôm eo cô, hôn cô say đắm, “Muốn quà gì?”

Hạ Thanh Thời suy nghĩ: “Van Cleef & Arpels(1) vừa ra kiểu dây chuyền mới, nghe nói là số lượng có hạn, ở châu Á không có, cũng không nhập hàng về được, anh qua đó xem giúp em với.”

(1) Van Cleef & Arpels: hãng trang sức, đồng hồ và nước hoa của Pháp.

Hoắc Đình Dịch biết cô thích nhãn hiệu này nên lập tức nhận lời: “Qua đó anh sẽ xem cho em.”

Xuống xe, đi vào sảnh công ty, Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của Tiếu Tiêu: “Thứ sáu em và Tiếu Tiêu về Bắc Kinh cho chị.”

“Dạ?” Tu Tu không hiểu mô tê ra làm sao, “Chị Thanh Thời, hôm bữa chị bảo trước khi quay xong Lệnh Nguyệt thì bọn em không được về Bắc Kinh mà.”

“Bảo về thì về, nói nhiều quá!”

Tiếu Tiêu bắt buộc phải về trong tuần này.

Xưa nay Hoắc phu nhân rất nhỏ nhen, bây giờ nếu định tạo scandal giữa Tiếu Tiêu và Hoắc tiên sinh thì tất nhiên cô sẽ không cho phép hai người họ chạm mặt. Huống chi Hoắc tiên sinh cũng sẽ không đồng ý chuyện hoang đường như vậy, nên phải nhân cơ hội anh đi công tác để hành động.