Tâm Độc

Chương 168

Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

38.

Vì tự nhiên lại phát sinh án mạng nên vùng xung quanh trung tâm thương mại Châu Thịnh được tăng gấp đôi cảnh lực, nhảy Quảng Trường Vũ diễn ra lặng lẽ, những người chơi ván trượt nhảy Street Dance cũng bớt đi.

Vừa mới khai trương mà đã có “tai nạn máu me” xảy ra nên không ít người làm ăn buôn bán cảm thấy khó chịu. Số ít cửa hàng bán đồ ăn tạm thời đóng cửa, khiến cho trung tâm thương mại mới khai trương mà lại bị bao phủ một tầng không khí u ám.

“Năm đó Liên Phong rời khỏi đội chống khủng bố vì bị thương, lúc ở Toa Thành không có hành động nào đặc biệt khả nghi.” Thẩm Tầm cầm một ít tư liệu sang: “Gia đình hắn giàu có, cha mẹ luôn không thích hắn làm cảnh sát. Sau lần bị thương đó, hắn cởi cảnh phục, dựa vào quan hệ đến Vạn Kiều công tác, Châu Thịnh lại thuộc về Vạn Kiều. Lần cuối cùng các cậu hành động nhưng xảy ra chuyện đó, theo lý thuyết thì hắn hẳn là đã rời khỏi Toa Thành.”

Hoa Sùng giương mắt “Hẳn là?”

“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc lúc đó hắn có ở Toa Thành không, hay đang làm gì, bây giờ tôi rất khó xác minh được” Thẩm Tần nói “Nếu vô cớ bắt hắn lại có thể rút dây động rừng. Bên phía Châu Thịnh, Chiêu Phàm đã phái người đi giám sát, nếu có bất cứ dị thường gì, chúng ta sẽ dễ dàng phát hiện ngay. Nhưng…”

Hoa Sùng hỏi: “Nhưng làm sao?”

Thẩm Tầm khó hiểu “Nhưng sao các cậu lại nghi ngờ hắn? Hắn trông cũng không có gì đáng ngờ”

“Mấy tháng trước, tôi đã từng tiếp xúc với hắn.” Hoa Sùng nói “Năm đó ở Toa Thành, hắn là đàn anh của tôi, quan hệ không tính là thân thiết nhưng cũng là chiến hữu sớm chiều ở chung với nhau. Nhiều năm trôi qua lại gặp lại nhau, nhưng cảm giác đầu tiên của tôi là, tựa hồ như hắn đã thay đổi thành một người khác. Nhưng cái này cũng không kì lạ lắm, tuổi tác thay đổi, hoàn cảnh cũng đã khác đi, không còn ở chung nên cảm giác lạ lẫm, cái này thì bình thường. Nhưng Tiểu Liễu lại để ý hắn, tra thông tin của hắn thì không có gì khác thường. Lúc ấy có án mạng khác phải điều tra, nên tôi tạm thời bỏ qua.”

“Rồi sao bây giờ bỗng nhiên lại nghi ngờ hắn?”

“Bời vì Hàn Cừ, và cũng vì trung tâm thương mại Châu Thịnh” Hoa Sùng đi hai bước: “Hàn Cừ ở tổ chức này hẳn là địa vị cũng không hề thấp, có thể so sánh với Trần Thần. Nhưng cũng không phải là vị trí cao nhất, nếu như không thì hắn cũng sẽ không tự mình ẩn giấu trong đội ngũ cảnh sát. Tổ chức sẽ có một người tín nhiệm Hàn Cừ, người đó là ai?”

Thẩm Tầm hơi nhíu mày “Cậu cho là Liên Phong?”

“Bọn họ có một thời gian ở cùng nhau, đó là lúc ở Toa Thành chống khủng bố.” Hoa Sùng nói “Đương nhiên là cái này cũng không là gì, nhưng bây giờ ở Toa Thành, trừ tôi ra thì chỉ có hai người bọn họ. Với lại, sở dĩ tôi nghĩ như vậy còn vì câu nói kia của anh, anh nói chỉ có nằm trong nhóm nhân viên mới có thể dễ dàng bố trí chất nổ. Trước đó đúng là chúng ta đã sơ sót lớn, vì Châu Thịnh còn chưa khai trương nên nghĩ chỗ đó tương đối an toàn. Có lẽ chúng muốn lợi dụng tâm lý này của chúng ta.”

Thẩm Tầm nghĩ nghĩ: “Thiếu niên chơi ván trượt giết người chỉ là sự cố phát sinh đột ngột, việc này làm cho mọi người ít tới hơn, cảnh lực tăng lên, tất nhiên sẽ quấy rầy kế hoạch của bọn chúng, chúng sẽ làm thế nào được?”

“Còn sáu ngày nữa là đến 29. Nhưng ngày 29 kia chỉ là thứ ngụy trang, kế hoạch thật sự của chúng hẳn phát động tập kϊƈɦ trước ngày 29. Hoa Sùng nói: “Nhưng mà bây giờ xem ra việc này sẽ xảy ra ngoài kế hoạch. Nếu tôi là một thành viên trong tổ chức, tôi sẽ lựa chọn việc làm khó dễ trước, sau đó là nhân lúc loạn mà chạy thoát.”

Ánh mắt Thẩm Tần sâu thẳm, một lúc sau hắng giọng nói: “Gần nhất là lễ Giáng Sinh.”

“Tôi đã bố trí người lấy danh nghĩa kiểm tra an toàn, đi Châu Thịnh kiểm tra.”

Hoa Sùng xoa xoa trán: “Anh Tiểu Liễu ở bên kia cũng đang tiếp tục điều tra tin tức. Bây giờ hành tung của Liên Phong trêи cơ bản là trong tầm dõi của chúng ta.”

“Hàn Cừ đâu?” Thẩm Tầm hỏi: “Nếu thật sự cậu đoán trúng thì Liên Phong sẽ đi gặp Hàn Cừ hả? Bâu giờ các con đường ra khỏi thành phố to nhỏ nào cũng đều có cảnh sát, Hàn Cừ hẳn là không rời khỏi Lạc thành đâu.”

Hoa Sùng miết miết cằm “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là Hàn Cừ trốn ở đâu.”

“Loại "chuyện tốt" này mà chúng ta cũng gặp được.” Hàn Cừ cười gượng, phun ra một mảng khói trắng: “Mắt thấy Hoa Sùng đã cắn câu, lại đột nhiên làm vụ giết người. Bây giờ thì tốt rồi, đặc cảnh tới cửa nhà, cảnh sát ở khắp nơi, cảnh sát ở trung tâm thương mại còn nhiều hơn cả các bà lão đi nhảy ở Quảng Trường Vũ nữa.”

Sắc mặt Liên Phong âm trầm: “Thuốc nổ chuẩn bị tốt cả chưa?”

“Tốt rồi.” Hàn Cừ nói “Nhưng bây giờ chỗ nào cũng có cảnh sát, không có cơ hội bố trí.”

“Không hẳn. Tình hình bây giờ chỉ là chúng ta không có cách nào tạo ra được thương vong lớn như trong dự tính, nhưng giết chết chục trăm con người vẫn rất dễ mà?”

“Chậc, xây cái trung tâm thương mại này mà chỉ giết mấy trăm mấy chục con người thôi? Liên Phong, từ bao giờ lá gan cậu nhỏ thế?”

“Có biến mà.” Liên Phong nói “Lúc lên kế hoạch xây Châu Thịnh, phá hủy Châu Thịnh tôi cho rằng chỉ có Hoa Sùng là đối thủ của mình, nhiều lắm thì thêm Trần Tranh, mà cái người ở trong cục lại là trợ thủ đắc lực của tôi.”

Ánh mắt Hàn Cừ hơi tối lại, dập tắt điếu thuốc, lại châm điếu thuốc mới.

“Sao tôi lại không biết cao thủ của tổ tin tức sẽ đột nhiên tới Lạc Thành chứ?” Liên Phong nói “Tôi lại càng không nghĩ tới, cậu ta lại là em trai An Trạch, chỉ một thời gian ngắn đã thành cộng sự của Hoa Sùng, bây giờ đội Hành Động Đặc Biệt còn đưa người tới. Lần trước Hoa Sùng ở Xuân Thành điều tra gốc gác của nhà Trần, đã có cơ hội giết Hoa Sùng, nhưng nửa đường xuất hiện hai nhân vật Chiêu Phàm và Nhạc Nhiên nữa, mọi chuyện bất lợi rồi…”

Hàn Cừ: “Thế thì án binh bất động trước….”

“Anh nói vớ vẩn gì đấy?” Liên Phong không kiên nhẫn ngắt lời: “Chúng ta trước đó đâu có kế hoạch này? Không phải vì mọi chuyện dần rời khỏi khống chế sao? Bây giờ lại còn án binh bất động được hả? Với đầu óc của Hoa Sùng thì chuyện hoài nghi tôi chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Với lại, bọn họ đã sớm tra qua tôi, chỉ là lúc đó thì chưa tra ra được cái gì. Biện pháp duy nhất bây giờ chính là đánh đòn phủ đầu.”

“Chúng ta giết bừa vài người là xong việc hả?” Hàn Cừ không cam lòng “Cậu đáp ứng tôi thế nào? Lấy “pháo hoa biểu diễn” trong nghi thức khai trương làm lễ vật tặng tôi.”

Liên Phong rũ mắt, thấp giọng nói “Tôi chỉ nghĩ muốn hoàn thành tâm nguyện của cha.”

“Cha.” Một từ này làm Hàn Cừ rơi vào trầm mặc.

“Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể ở biên cương kéo dài hơi tàn, sống lay lắt. Thế lực ở biên cảnh lại lớn, có thể làm thế nào được, “hoạt động” ở trêи biên cảnh có thể so với thành phố sao?” Liên Phong kϊƈɦ động “Đương nhiên là không! Biên cảnh chết trăm không bằng chết một người ở thành phố lớn. Nguyện vọng lớn nhất của cha chính là nhómngười tầm thường ở thành phố lớn phồn hoa này nghe được tiếng hét của chúng ta! Nhìn thấy kiệt tác của chúng ta!”

Vài giây sau, Liên Phong híp mắt: “Đáng tiếc, ông ấy lại không chờ được đến ngày này.”

5 năm trước, tổ chức khủng bố “Khâu Tái” chiếm cứ ở Toa Thành bị tiêu diệt, người đứng đầu tên Cổ Kim, cùng đại đa số thành viên chủ chốt bị đánh gục, chỉ có số ít chạy thoát được.

Cổ Kim chính là “cha” trong lời Liên Phong.

Mà Hoa Sùng lại là thành viên chính của tiểu đội đột kϊƈɦ.

“Không thể phá hủy Châu Thịnh trong thức khai trương thì không tính là thực hiện nguyện vọng của ông ấy.” Hàn Cừ nhún nhún vai “Tương lai chúng ta cũng chả có cơ hội thứ hai. Cậu không nghĩ sao, chúng ta không thể bước chân lên mảnh đất này nữa.”

Liên Phong đỡ trán.

“Để nhóm "quân cờ" đeo bom nhảy vào đám đông.” Hàn Cừ cười lạnh “Trước sau gì tôi vẫn nghĩ đó là hạ hạ sách, quá khó coi.”

Đột nhiên Liên Phong ngẩng đầu: “Lấy Tiếu Thành Tâm làm "quân cờ" anh có cho rằng là hạ sách không?”

“Hắn hoàn toàn bị khống chế rồi à?”

“Cũng không khác lắm. Mất đi ý thức rồi, bây giờ là con rối của tôi sử dụng.” Liên Phong dừng một chút rồi bổ sung “Châu Thịnh thì sao? Từ bỏ hả?”

Liên Phong nói: “Chỉ cần có thể tạo rối loạn chúng ta sẽ có cơ hội. Mặt khác…”

“Cái gì?”

Liên Phong nhìn đồng hồ, khóe miệng cong ra quỷ dị “Đây là lần cuối cùng tôi gặp lại cậu.”

“Mày….” Ánh mắt Hàn Cừ căng thẳng, đội nhiên đứng dậy thì thấy choáng váng, bước chân chuệnh choạng.

Ngón tay hắn run rẩy như ném khoai lang phỏng tay, hoảng sợ nhìn về phía Liên Phong, tiếng nói mang theo sự run run khó gặp: “Mày dám hạ dược tao?”

“Yên tâm, không phải là thuốc khiến anh không tỉnh lại. Dùng nó thì anh sẽ không quấy rối tôi nữa mà thôi.”

Liên Phong tươi cười mơ hồ, tiến lại từng bước một: “Tôi đã sớm bảo anh rời khỏi Lạc Thành, xuất cảnh từ Tây Nam nhưng anh không nghe.”

Hàn Cừ đau đầu kinh khủng, cả người giống như bị vô số con kiến gặm cắn. Hắn muốn phản bác, cố họng lại trở nên khàn khàn, không phát ra âm thanh được.

Liên Phong thở dài, mặt tựa hồ như hiền lành đi, mang theo vài phần thương tiếc, bức Hàn Cừ lui tới chân tường, một tay vỗ vô gương mặt hắn, ôn thanh nói: “Anh ở lại, có giúp gì được cho tôi đâu, hửm? Anh không đi, chỉ làm liên lụy tôi thôi. Anh xem, tôi mỗi ngày còn phải chiếu cố anh, không thể nào đặt hết tâm ý lên "sự nghiệp" được.”

Tay Hàn Cừ bóp chặt yết hầu, khó khăn mà thở phì phò “Này! Liên, Phong”

“Đừng giãy giụa.” Liên Phong càng đến gần hơn: “Ngủ rồi là tốt, tôi sẽ đưa anh bình an tới biên cảnh, bên kia có rất nhiều người chiếu cố anh.”

“Không! Không!” Thái dương Hàn Cừ nổi gân xanh, tay phải run rẩy sờ soạng cổ áo Liên Phong.

Liên Phong nắm tay hắn, thở dài “Đến bây giờ anh vẫn không chịu nghe lời tôi, nhưng anh còn có thể phản kháng lại sao?”

Trọng lượng cơ thể như dòng nước rút đi, mọi thứ trong mắt Hàn Cừ lệch dần.

Nhưng hắn vẫn phí công giãy giụa: “Liên Phong!”

“Hư, đừng giãy giụa.” Liên Phong đặt ngón trỏ đè lên môi: “Ngủ đi, chờ tôi thực hiện tâm nguyện của cha, sẽ qua bên kia tìm cậu.”

Mí mắt Hàn Cừ rốt cuộc cũng không mở được nữa, thân thể mất đi khống chế mà ngã xuống.

Chớp mắt lúc hắn ngã xuống, Liên Phong khó khăn tránh đi, thậm chí không đỡ hắn một chút

“Bịch.”

Cái trán của hắn đập vào nền đất lạnh lẽo, trong không khí ẩn ẩn có tiếng xương cốt vỡ vụn.

Chiếc đèn cuối cùng trong phòng cũng tắt hẳn, Liên Phong rời đi, tiếng giày da quyết tuyệt vang lên.

Lúc sau, Hàn Cừ vẫn nằm im trêи mặt đất, máu đen từ đôi mắt, miệng, mũi và lỗ tai hắn chảy ra, mùi hôi tanh khó ngửi tràn khắp bốn phía.

Xe bọc thép của cảnh sát dừng lại ở lề đường trung tâm thương mại Châu Thịnh, Hoa Sùng che tai nghe lại, từ trêи xe bước xuống.

Mấy anh em trong đội cảnh sát đặc nhiệm đang xem xét tình hình trong hội báo, tai nghe truyền đến âm thanh lúc to lúc bé, khiến người ta hơi đau đầu.

Anh ngẩng đầu, nhìn khói mù mịt ở tòa kiến trúc này, bỗng dưng nhớ tới lần nhìn thấy nó vào một năm trước, chính ở chỗ này, anh và Liễu Chí Tần đã xa cách rất lâu gặp lại nhau.

Khi đó Liễu Chí Tần nói, kiến trúc lúc đang xây là lúc đẹp nhất.

Lời nói ấy giờ nghĩ lại cũng có vài phần tiên tri.

Bởi vì trong mắt một vài người, có lẽ chỉ khi khối kiến trúc ầm ầm sụp xuống mới là lúc đẹp nhất.

Trêи không truyền đến tiếng gầm rú của trực thăng, trêи đường, xe cảnh sát nối đuôi nhau, còn ở Trung Đình rất ít người qua lại, vì chuyện của Vương Hâm, ngày Châu Thịnh khai trương cũng bị hoãn lại, nghe nói sắp tới sẽ tìm vài cao nhân huyền học tới làm phép.

Hoa Sùng nghe thông báo xong, mới tháo tai nghe xuống, ngay lập tức nghe tiếng di động vang lên

Là điện thoại của Liễu Chí Tần

“Hàn Cừ chết rồi!” Giọng Liễu Chí Tần lạnh như băng, Hoa Sùng nghe xong cả người lạnh toát

“Cái gì cơ? Ai chết rồi?”

“Hàn Cừ” Liễu Chí Tần nói. “Em theo dõi thiết bị của Liên Phong, một giờ trước, tín hiệu bị cắt đứt. Cả em và Phó Hứa Hoan đều không thể xác định được vị trí của hắn, chỉ biết hắn biến mất ở tiểu khu Hoàng Đình chỗ Minh Lạc.

Móng tay Hoa Sùng bấm chặt vào lòng bàn tay. “Sau đó thì sao?”

“Nhạc Nhiên dẫn người qua đó, phát hiện chỉ có mình Hàn Cừ trúng độc chết!” Liễu Chí Tần căng thẳng nhưng không hoảng: “Bây giờ Liên Phong mất tích, em đoán tổ chức bọn chúng rất nhanh sẽ hành động thôi!”

Hoa Sùng không kịp cảm thán, da đầu căng thẳng, hơi nóng máu: “Anh lập tức liên hệ với Chiêu Phàm!”

Tắt máy, đầu ngón tay Hoa Sùng nhẹ nhàng run rẩy.

Hàn Cừ bị giết, Liên Phong thoát thân.

Vì sao Hàn Cừ lại chết? Bây giờ Liên Phong đã từ bỏ Châu Thịnh ư?

Công tác kiểm tra Châu Thịnh đã gần xong, không phát hiện ra bất cứ điểm lạ thường nào, mà cảnh lực ở phụ cận thì đông đảo, cho dù có người muốn làm gì cũng sẽ bị khống chế ngay.

Cho nên bọn chúng dời trận địa rồi?

Lần này là chỗ nào?

Gió lạnh thấu xương nhưng trán Hoa Sùng lại chảy mồ hôi ròng ròng, trong đầu đan xen các các đoạn đường trọng điểm canh phòng nghiêm ngặt, sợ có sơ hở gì đó.

Lúc này, di động lại vang lên, Chiêu Phàm gấp gáp nói: “Tổ trưởng Hoa, nhận được tình báo, Tiếu Thành Tâm xuất hiện ở gần khu Đạo Kiểu chỗ Phú Khang! Bây giờ tôi không thể lập tức tới được, anh ở đâu?”

Hoa Sùng buồn bực: “Tôi sẽ lập tức tới!”

Đường Đạo Kiều, Khu Phú Khang, là chỗ nghèo nhất ở Lạc thành

Bần cùng mà sinh tội lỗi, nếu không cũng không có Mạnh Tiểu Cầm, vì ganh ghét mà tàn nhẫn giết hại hai cô gái trẻ tuổi.

Quảng trường rách nát bị xe cảnh sát vây quanh, trong hẻm nhỏ rất nhiều người kêu khóc hoảng loạn chạy ra.

Trêи đường đi, Hoa Sùng cũng đã nhận được tin tức, Tiếu Thành Tâm tay cầm dao, đi vào chỗ phá bỏ và di dân ở trêи đường Đạo Kiều, chém giết liên tục, ít nhất đã có sáu người tử vong.

Đường Đạo Kiều bố cục rắc rối phức tạp, tuy cảnh sát đặc nhiệm đã vây Tiếu Thành Tâm trong một cái hẻm nhỏ, nhưng vì dân vẫn chưa rút hết khỏi hẻm và Tiếu Thành Tâm bắt trẻ con làm con tin nên không thể nào hành động ngay được.

Hoa Sùng không nhìn Tiếu Thành Tâm mà nghe đặc cảnh miêu tả trước, ánh mắt Tiếu Thành Tâm cuồng loạn, khả năng cao là bị ám thị tâm lý, tinh thần đã hoàn toàn mất khống chế.

“Đội trưởng Hoa!” Trương mậu vội vã chạy tới, hai mắt phiếm hồng, giơ một cái di động “Có người, có người tìm anh!”

Hoa Sùng nhận điện thoại, đôi môi mím lại.

“Tôi là Liên Phong” Âm thanh quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, ánh mắt Hoa Sùng lạnh lại: “Quả nhiên là mày.”

“Không sai, là tôi” Liên Phong cười khẽ hai tiếng “Bây giờ Liễu Chí Tần đang tìm vị trí của tôi nhỉ? Không liên quan lắm đâu, tùy các cậu truy tìm. Tôi gọi cho cậu là chỉ muốn nhìn chút, cậu muốn cứu đồng đội mình, hay là cứu dân trêи con phố này đây.”

Lại là một đội đặc cảnh từ ven đường chạy lại, tay súng bắn tỉa đang ở trêи cao tìm góc xạ kϊƈɦ tốt nhất. Tiếu Thành Tâm bắt có trẻ con có khả năng cao sẽ ngộ thương con tin.

“Thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ làm hắn bị thương.” Liên Phong nói “Nhưng các cậu đã làm tôi mất đi trận địa, tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi. Bây giờ Tiếu Thành Tâm đã mất đi ý thức, hắn là một quả bom mà tôi điều khiển. Hắn đã giết bao người rồi? Sáu người hay bảy người? Chậc chậc, thế nào mới đủ nhỉ? Vẫn chưa đủ đâu!”

Hoa Sùng cố gắng trấn định: “Mày muốn như thế nào?”

“Đương nhiên là tôi muốn hắn giết toàn bộ cái xóm nghèo nàn này” Liên Phong nói “Các cậu bố trí rất có vấn đề đó, toàn bộ cảnh lực đặt ở cái gì mà trung tâm thương mại này, nhà ga này, cửa hàng bán đồ này. Vậy thì trong mắt mấy người, mạng người nghèo ở đường Đạo Kiều không phải là mạng hả? Hay là, các cậu cho rằng, tôi chỉ biết động thủ trêи trung tâm thương mại?”

Hoa Sùng cắn răng.

“Đương nhiên, nếu có cơ hội, tôi muốn chọn trung tâm thương mại hơn.” Liên Phong cười không ngừng. “Nhưng mà các cậu lại làm đổ con đường của tôi, tôi chỉ có thể chọn Plan B. Giết người nghèo dễ hơn giết người giàu nhiều. Người nghèo thì yêu thương nhau, ôm ấp để sưởi ấm. Ở khu người giàu thì hai ba trăm phòng ở mà có vài người sống. Đổi lại chỗ này sẽ là giết một lúc mấy chục người luôn nhỉ? Tiện thể chết cùng một chỗ, chỉnh chu, gọn gàng. Nể tình cậu là bạn bè trước đây, tôi nói cho cậu biết. Lúc nào các cậu cũng có thể đánh gục Tiếu Thành Tâm, nhưng khi hắn chết, bom trêи người sẽ ngay lập tức nổ mạnh, mấy người trong ngõ nhỏ kia, không có cách nào sống nổi rồi.”

Hoa Sùng đang muốn nói lại, Liên Phong lại cười cắt ngang: “Cậu nghĩ sơ tán người đi trước, sau đó hạ gục Tiếu Thành Tâm? Vô dụng thôi. Trêи tay hắn đang cầm dao đó. Các cậu cứu con tin nhanh hơn hay là hắn chém người nhanh hơn? Tôi rửa mắt mà mong chờ đấy.”