Tam Gia, Tôi Thích Cậu

Chương 16: Cậu Đừng Cởi

Edit by Thời Âm Âm

______

"Cậu bị sao vậy."

Lục Ảnh từ lúc trở về liền một mực cười ngây dại, cả người Tiếu Tận Hoan rất không tự nhiên.

"A, không có gì."

"Cậu có phải đã có bạn trai rồi?"

Bạn trai? Hắn có tính không, hình như không tính.

"Không có a."

Tiếu Tận Hoan mang ánh mắt hoài nghi phóng tới thăm dò trên dưới một lần, cảm thấy Cổ Khê Ảnh đang lừa cô ấy.

"Tớ nói cho cậu biết a, chúng ta làm nghề này không thể có bạn trai được, biết không?"

"Tại sao?"

Lục Ảnh rất là không hiểu quy tắc ngầm này.

"Có phải ngốc không, cậu nhìn những thần tượng kia nói chuyện yêu đương đi, không phải đều mất fan hàng loạt."

"Ồ ồ"

Lục Ảnh cái hiểu cái không gật đầu.

Cầm điện thoại trong tay, nàm hình cứ sáng lại tắt, cứ lặp lại như thế.

"Cậu có phải đang đợi ai không?"

"Tớ......"

"Tớ hỏi cậu một vấn đề a, người suốt ngày nói chuyện với cậu đột nhiên không nói chuyện cùng cậu nữa là vì nguyên nhân gì?"

Tiếu Tận Hoan vừa nghe liền biết đứa trẻ này là vì tình mà khổ.

"Còn có thể vì nguyên nhân gì, chán đó."

Chán là không thể nào, hôm này hắn mới nói thích anh.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngày mai còn phải thi nhập học đó, ngủ sớm chút."

Nói xong bèn ở trước mặt Lục muốn thay quần áo.

"Nè nè nè, cậu đừng cởi a."

"Cậu không lẽ không thay áo ngủ?"

"Ý của tớ là, cậu đừng ở đây thay a."

"Vậy ý của cậu là tớ phải đi đâu thay?"

Con gái với nhau đều cởi mở như thế sao.

"Tiểu Ảnh, chúng ta đều là con gái."

"Tớ......"

Lục Ảnh cảm thấy mâu thuận nhưng anh liền xoay người sang chỗ khác.

Tiếu Tận Hoan cảm thấy cậu có ý tốt.

"Ai, cậu là thuộc công ty nào?"

"Tớ không thuộc công ty nào cả."

Tiếu Tận Hoan rất nhiệt tình, Lục Ảnh trò chuyện câu được câu không.

"Vậy cậu là nhóm hay solo."

"Solo."

......

Cả một đêm Lục Ảnh cũng không thay quần áo, bèn một mình một người co lại ở trong ổ.

Hắn tại sao không gửi tin nhắn cho anh nữa, không lẽ hắn thật sự ngán rồi?

Trái lại Tiếu Tận Hoan, sau khi thay xong đồ ngủ, từng phòng một cũng đi qua một lần.

101 người đều biết sơ sơ, cũng giao lưu được rất nhiều bạn tốt.

Lúc về trong tay nhiều thêm đồ ăn vặt đều là các tiểu tỷ tỷ khác cho.

"Tiểu Ảnh, mở giúp cái cửa."

"Cậu bị sao vậy?"

Lục Ảnh cảm thấy cô gái này chính là tồn tại của sự thần bí.

"Đều là bọn họ cho, nghe nói ngày mai phải lục soát đồ ăn vặt, tối nay để chúng ta giúp đỡ một chút. Bản thân mình ăn mất còn tốt hơn bị lục soát mang đi."

"Tớ không ăn, cậu tự mình ăn đi, tớ ăn không nổi."

Tiếu Tận Hoan cảm thấy anh là sợ mập.

"Ăn đi, ăn đi."

Lục Ảnh cả thấy khó xử.

Thật ra phải anh không muốn ăn mà anh không thể ăn.

Quy tắc đầu tiên: đồ ăn nhẹ.

"Được thôi."

Lục Ảnh nhìn cặp mắt to của Tiếu Tận Hoan ướt sũng thì lòng mền đi.

Tiếu Tận Hoan thấy Tổ Ảnh Khê mặc dù bộ dáng lạnh lùng nhưng cũng không phải khó gần.

Thuận thế đem miếng khoai tây trong tay nhét vào trong miệng của Lục Ảnh.

"Ong."

"Ha ha ha ha ha ha ha. Lục Ảnh cậu bây giờ rất đáng yêu a. Chúng ta chụp một tấm hình đi."

Vẫn không đợi Lục Ảnh nói gì Tiếu Tận Hoan đã chụp xong tấm hình rồi.

Miệng phình lên của Lục Ảnh giống như một con sóc chuột.

"Ai."

Tiếu Tận Hoan đoạt lấy điện thoại của Cổ Khê Ảnh, mở wechat, gửi một sắc thái giống như tài khoản của chính mình.

[Hôm Nay Đã Quen Được Tiểu Ảnh Đáng Yêu]

[Hôm Nay Đã Quen Được Tiểu Hoan Hoan Đáng Yêu]

......

"Đệt"

Hạ Văn mở wechat lên lập tức nhìn thấy tấm hình này.

Lục Ảnh ngơ ngác, đứa con gái bên cạnh một mặt long lanh.

"Hóa ra không có tôi, cô cũng vui vẻ như vậy."

Hạ Văn không giữ nổi bình tĩnh, cái ly trong tay bị ném thẳng vào cửa.

Đường Hạc Duệ vừa mới tới còn cho rằng bản thân mình lại chọc tới vị gia trước mặt này.