Tam Gia, Tôi Thích Cậu

Chương 27: Thứ đồ không có hiểu biết

Edit by Thời Âm Âm

______

"Cốc...cốc...cốc..."

Tiếng gõ cửa truyền tới, Lục Ảnh sớm đã không có ý muốn động, cho rằng lại là người quay camera, trực tiếp la một câu "Vào".

"Hắc hắc hắc, Tiểu Ảnh, cậu có hay không nhớ tớ?"

Lục Ảnh phát hiện là Tiếu Tận Hoan, tâm tình cũng tốt hơn một chút, hóa ra chình mình còn có để gặp.

Rất nhanh, sau khi Tiếu Tận Hoan bước vào, cửa xuất hiện từng cái đầu nhỏ.

"Tiểu Ảnh, chúng tớ là đến xem ký túc xá, cậu sẽ không không chào đón chứ."

Lục Ảnh nhất thời hóa đá, đây là tình huống gì, tôi có thể cự tuyệt không.

"Ừm."

"Ừm là ý gì?"

"Vào đi....."

Những cái đầu nhỏ đó từng cái một đều bước vào, nhìn đông ngó tây, Lục Ảnh không biết nói bọn họ vô tri hay là ngốc manh.

"Cậu xem, phòng này vậy mà có áp phích cá nhân lớn, đại ngộ này sắp vượt qua một con đường rồi đi!"

"Đâu chỉ thế, cậu xem, phòng này tuy rằng nằm tận cùng, nhưng cái gì cũng có a!"

"Đúng vậy đúng vậy, còn có phòng gym, thật danh hâm mộ, thử nghĩ giường lớn 21 người của tớ, mẹ ôi, tớ muốn về nhà."

Ngai Nhĩ Lam ôm áp phích liền lớn tiếng gào khóc.

"Ôi chao, đây là ai vậy?"

Lục Ảnh kéo Tiếu Tận Hoan sang kế bên, anh như thế nào cảm thấy người này có chút tố chất thần kinh nhỉ.

"Tiểu Ảnh, ngại quá, mang nhiều người như vậy đến làm phiền cậu, nhưng những gì bọn họ để cho tớ làm, tớ cũng không cách nào cự tuyệt."

"Cô gái này tên Ngai Nhĩ Lam, mẹ cô ấy họ Lam, ý nghĩa tên này là bố cô ấy mãi mãi yêu mẹ cô ấy."

"Hình như già mới có được con gái, bị chiều hư rồi, cậu đừng đừng chấp nhặt cô ấy nha."

Tiếu Tận Hoan túm tay Lục Ảnh vẫn luôn hoảng, hành động này dọa cho những cô gái nhỏ sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, ai không biết vị Cổ đại lão này không dễ giao thiệp.

"Ngoan! Tớ biết rồi."

Lục Ảnh duỗi tay để lên đầu của Tiếu Tận Hoan vỗ về.

Tiếu Tận Hoan cảm giác bản thân mình bị sét đánh rồi, sao cảm thấy tim nhảy nhanh như vậy, không lẽ cô đối với Tiểu Ảnh tóc ngắn nảy sinh tình yêu rồi.

Chẳng lẽ nhiều năm này, không có bạn trai là bởi vì lệch hướng tính, không không không, cái này quá đáng sợ rồi, cô mới không phải la la.

Tiếu Tận Hoan quơ quơ đầu, bộ dáng thực đáng yêu.

Lục Ảnh nghĩ, chính mình nếu có một em gái thì tốt rồi, đáng tiếc quá, anh ngay cả ba mẹ cùng không có.

"Đứng lên, thứ đồ không có hiểu biết."

Ngai Nhĩ Lam bị Thi Nhã Kỳ léo lên.

"Cậu ai vậy, phiền hay không chứ."

Vô duyên vô cớ bị kéo ai cũng không vui càng huống hồ là tiểu công chúa Ngai Nhĩ Lam.

"Tiểu nha đầu nhà mi, thật biết làm thiểm cẩu, thiểm này thật đúng là thần không biết quỷ không hay."

Tiếu Tận Hoan biết Thi Nhã Kỳ người này, lúc đầu chính là người của thành viên MAX đã phát xì căng đan Tiểu Ảnh.

Mà Thi Nhã Kỳ người này vừa vặn là đội trưởng của MAX.

Tiếu Tận Hoan đối với cô ta thật một chút thiện cảm cũng không có.

"Cô mới là thiểm cẩu, cả nhà cô đều là thiểm cẩu."

Ba, trên mặt Ngai Nhĩ Lam nhiều thêm một dấu tay màu đỏ.

"CMN, mấy người để cho tôi mang mấy người tới đây, là để đánh nhau hả?"

"Cô nghĩ rằng tôi muốn tới sao, còn không phải mấy người cầu xin tôi."

Tiếu Tận Hoan mặt của người này thật lớn, trước đây không biết là ai mang đồ ăn vặt đều cho chính mình để cô mang cô ta vào đây nhìn một cái.

Lúc này ngược lại trở mặt không nhận người rồi.

"Một con chó điên."

Ngai Nhĩ Lam ôm mặt, chửi ác như vậy.

"Cô chính là một não tàn, không biết lần này lại làm sao đổi danh ngạch, cô cho rằng bản thân mình thật sự có thể ngồi vào vị trí của đội trưởng MAX sao?"

"Ít tiếp xúc những cha nuôi đó đi, đừng để một ngày nào đó xây dựng một nhóm cũng có thể đạt tới hạn mức cao nhất."