Xe cứ thế chạy đến địa điểm cắm trại, một tiếng sau xe dừng lại trước một khu nghỉ dưỡng 5 sao, Băng Di cảm thấy thật điên rồ, đừng nói là cắm trại ở đây nha. Cô thấy chuyện này còn điên khùng hơn cả việc mẹ cô cho cô gấp đôi tiền tiêu vặt nữa. Ở những ngôi trường khác nếu nhà trường tô chức đi cắm trại thì nơi họ chọn là một vùng nông thôn hoặc ngon núi nào đó gần trường chứ không phải là khu nghỉ dưỡng như thế này. Cô thấy điều này không thể tin được, nhưng cô chắc đã quên một điều học viện nơi cô đang học, không phải là ngôi trường bình thường nó là trường dành cho con cái những người có tiền và quyền thế trong thành phố này, con cô chỉ là nhận được học bổng cùng với một số học sinh trường khác.
Băng Di bình tĩnh lại trong vài giây, quay sang hỏi Lan Anh để đính chính lại suy nghĩ của mình.
- Này cậu đừng nói đây là địa điểm mà chúng ta cắm trại nhá?
- Ừ đúng rồi, đây là nơi chúng ta cắm trại đó, nhưng năm nay chán hơn năm ngoái, năm ngoài cả bọn đi Hawai á, ở đó biển đẹp, cảnh đẹp vui hơn ở đây nhiều.
Băng Di kinh ngạc, má ơi điên rồi học viện này điên cả rồi, từ giáo viên đến học sinh, đúng là người lắm tiền chuyện quái gì cũng có thể làm được.
- Ủa không lẽ ở trường cũ của cậu không có hoạt động ngoại khóa như vậy sao?
- Có nhưng không phải như thế này.
-Thế như thế nào, tớ tường ở đâu đi cắm trại cũng vậy chứ.
Cô đưa tay lên vuốt nhẹ vai của Lan Anh, rồi lại lắc đâu. Tiểu thư à, cậu nghĩ những trường bình dân có thể đủ tiền thuê khu nghỉ dưỡng 5 sao chỉ để học sinh cắm trại hay sao. Đúng là suy nghĩ của giới có tiền cô không sao theo kịp nổi, Băng Di thầm nghĩ.
- Có nói cậu cũng không hiểu.
Lan Anh nhìn Băng Di bằng ánh mắt nghi ngờ không lẽ mình nói sai gì.
Cả hai đang mải nói chuyện, bỗng tiếng nói của cô chủ nhiệm vang lên.
- Các học sinh, xuống xe, chuẩn bị hành lý rồi chúng ta xuất phát.Các em có 1h để chuẩn bị mọi thứ, lát nữa ta tập chung ở dưới sảnh để nghe thông báo kế hoạch của buổi cắm trại.
Sau khi cô chủ nhiệm nói, tất cả mọi người đều hào hứng.
Băng Di và Lan Anh di chuyển vào khách sạn để lấy chìa khóa phòng, ở đây mỗi học sinh được chọn bạn ở cùng phòng, một phòng hai học sinh ở chung với nhau. Và đương nhiên nếu có ai trong đám học sinh không chịu ở chung thì ở thể tự thuê phòng ở giáo viên không ép. Băng Di và Lan Anh ở chung phòng với nhau số phòng là 245, hai người nhận chìa khóa đi và đi lên phòng. Khi đến của phòng cái điều hai cô không ngờ là oan gia ngõ hẹp, bộ ba tiểu thư, lại ở hai phòng kế bên phòng của hai cô.
Lan Anh và Băng Di đau đầu, còn bộ ba nhìn hai cô bằng ánh mắt như muốn giết người. Làm sao bọn nó có thể quên được nỗi sỉ nhục khi còn ở trên xe, từ từ bọn nó sẽ trị hai đứa để trả lại nỗi nhục mà bọn nó đã gánh chịu.
Cả hai bên chạm mặt, Cúc Anh đi qua Băng Di, rồi dừng lại, ngửi ngửi trên người cô. Quay sang nói với chị em nhà Kim.
- Này tụi bay có ngửi thấy mùi gì không?
Kim Cúc và Kim Liên hiểu ý của Cúc Anh.
- Có tao ngửi thấy mùi rác đó mày à.- Kim Liên nhìn Băng Di và Lan Anh cười khinh bỉ.
Rồi Kim Hoa lại lấy trong túi ra một trai nước hoa, đưa vào tay Băng Di.
- Di à, lấy mà sịt đi mùi trên người bạn nặng lắm đấy, à mà mà đây là lọ nước hoa số lượng có giới hạn đấy, sài cho tiết kiệm vào. Nó đắt lắm. Kim Hoa giọng nói đầy khinh thường nhét trai trai nước hoa vào tay Băng Di.
Rồi Cúc Anh, Kim Liên, Kim Hoa quay đi.
Lan Anh thấy hành động của nhóm Cúc Anh mà tức đến điên cả máu.
- Mày nói ai là rác?
Lan Anh đang tính chặn đường bọn Cúc Anh.Lại bị Băng Di kéo lại.
- Anh thôi bỏ đi đừng tính chuyện với bọn nó, người có bao giờ đi cãi nhau với lũ súc vật không? Mình có nói gì tụi nó cũng không hiểu đâu. Băng Di cười, quay sang nhìn nhóm Cúc Anh.Rồi ném lọ nước hoa hoa xuống đất, lau tay như đang cầm thứ rất DƠ bẩn.
Kim Liên nghe thấy hai chữ súc vật liền quay lại, rồi lại thấy một loạt hành động của Băng Di khiến cho máu điên của nó lại nổi lên lần nữa.
- Mày nói ai là súc vật, mày có tin tao xé nát bản mặt tiện nhân của mày không?
Kim Liên nó tức giận, hét lên rồi lấy trong túi xách ra một cái kéo chạy lại chỗ Băng Di.
Cúc Anh thấy vậy bèn kéo Kim Liên lại rồi nói nhỏ và tai nó.
- Nhịn đi mày không phải đối thủ của nó, tối nay tao sẽ cho mày cơ hội để trả thù nó yên đi tao có kế hoạch rồi.
Kim Liên nghe lời nói của Cúc Anh bèn kiềm nén lửa giận, quay sang nói với Băng Di.
- Tao nhịn, tao sẽ không đánh con tiện nhân, thứ rác DƠ bẩn như mày chỉ bản đồ và tay tao.
Nói xong nó lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, rồi bước vào.
Băng Di và Lan Anh cười lạnh nhìn đám Cúc Anh, rồi quay sang nhìn nhau, cười thật là không biết ai bẩn hơn ai. Xong hai đứa cũng bước vào phòng, cất đồ, thay đồ rồi di chuyển xuống sảnh khách sạn.