Tam hoàng tử sát gái và công chua xinh đẹp

Chương 17

Đến nơi, Băng Di và Lan Anh quyết định đi xem san hô trước, đối với Lan Anh thì mấy thứ như san hô thì cô không có hứng thú bởi cô đã thấy những thứ này quá nhiều rồi cô chỉ vì chiều ý Băng Di. Băng Di thì lại rất hào hứng trời má ơi, sống đến mười mấy năm rồi đây thật sự là lần đầu cô tiếp thấy trực tiếp san hô ở ngoài đời. Mọi lần chỉ mới coi qua video hoặc hình ảnh mà thôi. Nói thật thì nhà cô không phải nghèo đến mức không thể đi du lịch nhưng chủ yếu những lần đi thì rất ít, và chỉ có đi đến những nơi núi cao để du lịch chứ chưa bao giờ cô đi biển. Cho nên, đối với lần đi cắm trại này cô rất hào hứng khi nghĩ đến chuyện xây lêu ở bãi cát ngắm hoàng hôn và bình minh trên bờ biển. Nhưng mọi thứ khác với cô tưởng tượng, nhưng mà giờ được tiếp xúc với những sinh vật biển khiến cô hào hứng trở lại.

- Lan Anh, Lan Anh nhìn xem San hô đỏ Aka này, má ơi quá là đẹp mà, nghe nói nó là loại san hô quý trên thế giới đó. Băng Di kinh ngạc.

- Lan Anh, má ơi rạn san hô này đẹp quá, sao nó có đủ loại màu hay vậy nhỉ?

- Lan Anh, không tin được sao có thể tồn tại các loại san hộ đẹp như vậy ta.

Lan Anh cảm thấy bất lực trước sự hào hứng của Băng Di, lúc này Băng Di như đưa trẻ vừa mới khám phá ra một thế giới mới vậy. Hai mắt của cô sáng lên, miệng thì cứ nói liên tục nào là san hô đẹp như thế nào, nào là loại nào quý hiếm, tụi nó sống dưới nước ra sao. Cảm giác như cô là một fan đang theo đuổi thần tượng vậy. Nhưng mà phải nói, lúc này Băng Di cực kì đẹp, không biết từ lúc cô bỏ cái mắt kính dày mấy lớp thay bằng áp tròng thị lực thì những nét trên khuôn mặt của Băng Di mới được phô ra toàn bộ. Lúc này, Lan Anh mới thẩm chửi con nhỏ này sao có thể đeo cái mắt kính kia cả mấy năm trời mà nó chịu được nhỉ, với các nhan sắc này đúng là uống phí. Lan Anh không tự chủ được mà nhìn Băng Di một hồi lâu, cảm thấy có sự bất thường cô quay qua thì thấy Lan Anh đang nhìn mình.

- Này làm gì mà nhìn người ta đắm đuối thế cô nương.

- Có ai nói mày cực xinh chưa Băng Di, không biết thế nào nhưng phải bội phục Băng Di thực sự sao có thế để cái nhan sắc này bị vui dập dưới cái lớp kính dày kia. Có phải lúc chuyển trường với bộ mặt này, với cái thần thái, cái nhan sắc này thì ai lại bắt nạt mày. Ôi chú vịt xấu xí thật ra là thiên nga đau lòng, đau lòng.

- Ai biết đâu, tại mẹ nói mang kính mới xinh, nhìn tri thức nhưng hình như tao thấy có mình mẹ tao thấy tao xinh à.

- Công nhận, mẹ Băng Di thẩm mỹ đỉnh ghê chắc sợ con gái yêu sớm nên không học hành được chứ gì, giấu quá, làm con gái mang tiếng gái xấu bao năm cho an tâm, thiệt sự mày mà xấu chắc tao là quỷ rồi. Băng Di ơi quỷ đây, ta tới mang người xuống địa phủ làm vơ của ta.

Hai người cứ mải đùa nhưng không để ý ở một góc cửa đang có người nhìn hai bọn họ trong ánh mắt kinh ngạc. Nam Phong cậu mới đến khu nghỉ dưỡng vào 2 tiếng trước nhưng đợi Nam Vương và Nhật Bằng thì hai người đó nói phải chiều tối mới có thể đến được. Cảm thấy quá vô vị nên cậu mới chạy đến khu hệ sinh thái này đi quanh quanh diết thời gian, nhưng cậu không ngờ mình lại thấy được người con gái làm câu tương tư bao lâu nay. Điều còn không ngờ nữa cô gái đó lại là người mà cậu mắng là xấu xí, ảo tưởng. Ôi xong rồi, thế giới xung quanh cậu dường như sụp đổ, qua mức chịu đựng, tại sao trên đời này lại có cái chuyện điên khùng như vậy. Người con gái mà câu tương tư cũng chính là nhỏ con nhỏ mà câu đối xử tồi tệ.

- Thôi rồi trời ơi, xong rồi tình yêu chưa kịp nở hoa nhưng đã chợt tắt. Làm sao bây giờ, nên chạy tới xin lỗi hay giả vờ như không biết và đối xử với cô ấy tốt trở lại. Nhưng mà nếu mà xin lỗi, cô ấy sẽ nghĩ mình háo sắc thấy gái đẹp cho nên mới thay đổi thái độ. Mặc dù đúng thật nhưng mình không thể nào phô trương ra được.

Nam Phong cứ mải suy nghĩ, làm cách nào để tiếp cận lại Băng Di, gây lại ấn tượng tốt. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cái thái độ kiêu ngạo của cậu lại vả một cú vào mặt cậu như bây giờ. Mọi thứ dường như đang chống lại câu và ôi tình yêu của mình sẽ lụi tàn hay sao.

Trong lúc Nam Phong cứ đứng đó và suy nghĩ thì Lan Anh đã phát hiện ra sự có mặt của Nam Phong. Cô nhìn Nam Phong ngạc nhìn, đây là lần đầu tiên cô thấy Nam Phong có biểu cảm gương mặt phong phú như vậy, lúc thì kinh ngạc, lúc thì bất lực, lúc thì nhìn như sắp khóc. Cô quay sang vô vai Băng Di.

- Băng Di thấy không, Nam Phong kìa.

Cô quay sang nhìn thì thấy Nam Phong đang đứng dựa cửa nhưng trạng thái gương mặt thì lại khó tả, không thể hiểu nổi mà cô cũng không muốn hiểu.

- Kệ hắn đi, bệnh hay gì không biết, đúng là nam thần kinh mà.

- Không biết Nam Phong ở đây thì Nam Vương đâu nhỉ? Sao có mình Nam Phong. Lan Anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng hình của Nam Vương.

- Lại Nam Vương mê trai nào không mê sao cứ đâm đầu vào đám đó vậy Lan Anh. Thôi kệ đi mình đi tiếp, còn nhiều cái hay lắm, nhanh nhanh.

Lan Anh đang mải nhìn xung quanh thì lại bị Băng Di kéo đi, cô không kịp phản ứng đã bị lôi thi trong vô lực. Từ dòng suy nghĩ trở về Nam Phong bỗng không thấy hình dáng của Băng Di đâu, cậu muốn đi tìm nhưng chợt nhận ra bản thân bây giờ trạng thái và vẻ ngoài chưa tốt nên bỏ suy nghĩ ấy. Cậu quay về khách sạn trên đường về cậu cứ mải suy nghĩ làm cách nào để lấy lòng Băng Di gây lại ấn tượng tốt thì lại đụng phải đám Kim Hoa, Kim Hoa trông thấy Nam Phong gương mặt trở nên hưng phấn. Cô chạy lại khoác tay Nam Phong, bày ra một khuôn mặt đáng yêu.

- Nam Phong, sao cậu lại ở đây, cậu tới là tới kiếm mình à?

- Hay quá Nam Phong để mình nói cậu nghe hôm nay con nhỏ Băng Di đó nó xấu xa cực kì, nó còn đánh mình và Kim Liên với Cúc Anh nữa, mình đau vai quá luôn. Cậu thấy không bầm luôn rồi đó, nhưng không hiểu sao, mới hôm qua nhỏ còn rất xấu xí nhưng hôm nay lại xinh đẹp. Không biết có sử dụng đến thứ gì bẩn thỉu không nữa.

Nam Phong không để ý đến Kim Liên nhưng khi nghe đến Băng Di trở nên xinh đẹp cậu quay qua nhìn Kim Liên bằng ánh mắt lạ thường.

- Cô cũng biết chuyện của Băng Di? Nam Phong tò mò hỏi.

- Sao lại không biết chứ, nay nó làm cho cả trường hết hồn mà, trưng bộ mặt xinh đẹp ra muộn như thế làm gì, muốn tạo điểm nhấn hay sao.

Nam Phong biết đến chuyện người con gái mình thích, mọi người đều biết đến bí mật cô ấy xinh đẹp, thì lại cảm thấy không vui. Câu không muốn những đứa con trai khác, để ý đến mục tiêu của mình, cảm thấy nguy cơ mất cơ hội bên Băng Di tăng lên và với bản tính thích sở hữu của mình, Nam Phong không muốn điều đó xảy ra. Hắn phải nhanh tìm gặp Nam Vương và Nhật Bằng để tìm cách chinh phục Băng Di, không thể để mất người cậu thích được. Cậu cảm thấy lần này tình cảm là thật sự chân thành và sâu không phải là loại tìm gặp mà chơi giống những lần khác. Nam Phong lấy tay Kim Hoa ra và cậu chạy thật nhanh để trở về khu nghỉ dưỡng. Kim Hoa mải nói chuyện, không kịp phàn ứng đã bị Nam Phong đẩy suýt té, cô cảm thấy bàng khoàng. Lúc này, Cúc Anh và Kim Liên chạy tới trông thấy cảnh hai người đang khoác tay nhau, đợi Nam Phong đi xa hai nàng mới chạy lại.

- Nhất Kim Hoa rồi nhé, Nam Phong có vẻ cũng có hứng thú mới mày rồi phải không? Cúc Anh giỡn Kim Hoa.

- Chứ còn gì nữa, tao là ai Kim Hoa mà, không ai chạy thoát khỏi tay tao hết nhất là Nam Phong càng không thể chạy được.

- Nhưng mà mày không sợ nhỏ Băng Di nó chiếm Nam Phong sao, giờ nó không còn là con nhỏ xấu xí nữa đâu, nó còn ngồi gần Nam Phong nữa tao sợ…. Kim Liên lên tiếng

- Con nhỏ này sao ngu như vậy, sao mày có thể là em tao cơ chớ, nghĩ sao so sánh con nhỏ nhà quê đó với Kim Hoa này. Kim Hoa tức giận mắng Kim Liên

- Đúng vậy con Băng Di đó có đẹp hơn thì sao vẫn không so được với Kim Hoa của chúng ta, Nam Phong dù có biết nó đẹp đi chăng nữa thì cũng không để ý đến con nhỏ nghèo hèn đó đâu. Cúc Anh khinh miệt nói.

- Đúng vậy, nó thích tạo điểm nhấn đúng không, tối nay tao cho nó nhấn luôn, xinh đẹp thì sao vẫn chỉ là một nhỏ nhà quê mà thôi. Kim Hoa cười và mong chờ món quà dành cho Băng Di vào tối nay, Băng Di à mong mày sẽ thích.