Tâm Ma 2

Chương 12: Bắt Cóc

"Idol ơi~"

Minh lăng xăng chạy phía sau Quyên, cô bé đang chăm chú đọc cuốn sách "Nhà giả kim" của Paulo Coelho, nói về sự kiên trì theo đuổi ước mơ của mỗi người. Cô bé có một ước mơ, đó là một ngày nào đó bắt được tên ăn thịt người kia để hắn không thể hại một gia đình nào nữa. Nhưng quả nhiên, một đứa chỉ mới 10 tuổi như Quyên thực sự không thể hiểu nổi những câu từ mang hàm ý sâu xa trong cuốn sách này. Quyên gập sách lại rồi thở dài thườn thượt, vụ án hôm trước khiến cô bé không thể tập trung nổi.

"Idol à~"

Đấy, lại đến cái đuôi "Minh Thiếu gia" nhõng nhẽo này nữa chứ.

Quyên mặt lạnh te.

"Sắp sinh nhật Minh rồi đó nha."

Cậu bạn đang "nhắc khéo" Quyên, cô bé phụt cười.

"Không quà cáp đâu."

Minh mặt xị xuống.

"Không chịu. Muốn quà của idol."

"Bảo không là không mà!"

Quyên ngoài mặt nói thế, nhưng trong đầu cô bé đã dự tính món quà sinh nhật cho Minh xong rồi.

Hừm, đoán xem?

Ngay lúc ấy, Quyên chợt nhớ ra một cái tên. Thanh, chẳng phải là tên gã tài xế yêu quý của Lan sao? Nghe nói bố mẹ Lan cũng là chủ một công ti bất động sản... Nhưng cũng có thể chỉ là tình cờ mà thôi...

Reng reng reng...

Điện thoại trong túi reo inh ỏi, Quyên thấy một cái tên quen thuộc: Mẹ Vân.

"Quyên à, mẹ điều tra ra chủ công ty trốn thuế kia có một đứa con gái tên Lan, bằng tuổi con, học cùng trường con luôn đấy. Chính là cô bé mẹ con mình gặp ở cổng trường hôm nọ. Còn nữa, gã Thanh đã biến mất, con phải đến lớp của Lan ngay, cô bé có thể đang gặp nguy hiểm, mẹ đã phái người đến đó rồi, con ngàn lần phải cẩn thận..."

Chưa đợi bà Vân nói xong, Quyên vội vàng tắt máy, không nói không rằng chạy một mạch hướng đến lớp của Lan. Minh thấy làm lạ bèn đuổi theo, luôn mồm luôn miệng hỏi có chuyện gì thế.

Phía sau khu nhà vệ sinh nữ, cô bé Lan vừa vui vẻ hát hò vừa rửa tay. Khu vực này khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy tiếng trò chuyện rôm rả của một nhóm học sinh nữ nào đó. Có hai bóng đen mon men lại gần phía sau Lan. Một tên nhanh chóng bịt miệng cô bé bằng khăn tẩm thuốc mê, tên có vẻ to con hơn thì nhanh chóng vác cô bé lên vai lẩn mất.

Quyên và Minh vội vã chạy đến lớp của Lan, hỏi ai cũng không biết cô bé ở đâu. Duy chỉ có bác lao công nói rằng hình như nhìn thấy cô bé ở khu nhà vệ sinh.

Khi hai người chạy đến thì vừa lúc nhìn thấy hai gã áo đen vác trên vai một cô bé thì chúng đã trèo tường ra ngoài.

"Ơ... Có người bị bắt cóc kìa idol!"

Chưa đợi Minh thiếu ơ ơ a a xong, Quyên đã lại vội vàng chạy ra ngoài cổng trường. Minh chỉ biết chạy theo mà trong lòng cũng gấp rút hẳn.

Có người bị bắt cóc, trời ơi, có người bị bắt cóc đấy! Gọi cho ai trước đây? Công an, 113, hay bố mẹ, hay cô giáo? Thôi tóm lại cứ đi theo idol đã~

Quyên thì thào với chính mình.

"Lan sẽ không sao. Lan chắc chắn sẽ không sao. Tớ sẽ cứu cậu bằng mọi giá!"

Lí do lớn nhất mà cô muốn cứu Lan chỉ có một. Lan là bạn của cô. Mà bạn bè thì phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn hoạn nạn, không phải sao?

Hai người vội vàng chạy ra cổng, nhìn thấy một chiếc ô tô đen đậu sát tường đang rồ ga chạy trốn. Một chiếc xe nữa phanh gấp lại trước mặt Quyên, chú Đạt gọi vọng ra.

"Lên xe đi mấy đứa. Nhanh lên không mất dấu vết giờ!"

Là người của mẹ!

Quyên vội kéo tay minh lên xe, vẻ mặt gấp rút. Cô bé không để ý thấy cái mặt đang đỏ phừng phừng phía sau mình. Lần... lần đầu tiên Quyên nắm tay cậu! Tin được không?

Hai người lên xe, xe nhanh chóng rồ ga chạy đi. Một đám học sinh tụ tập trước cổng trường, luôn miệng thắc mắc có chuyện gì thế. Một ánh mắt thù hằn trong đám nhìn theo chiếc xe đi khuất. Nó dám nắm tay Minh, nó muốn chết!

Chạy xe đến một khu nhà bỏ hoang đã lâu, hai chú cảnh sát dặn dò Quyên và Minh ở nguyên trên xe, còn hai người đi xuống thám thính quanh khu vực. Kể cũng lạ, Quyên và Minh chẳng qua chỉ là trẻ con, tại sao bà Vân nhất định bảo phải đưa đi cùng.

Đương nhiên, Quyên chỉ gật đầu cho có. Hai chú cảnh sát sau khi ra ngoài thám thính một lúc, Quyên mới lách người qua cửa xe ô tô ra ngoài.

"Quyên ơi đợi Minh."

Minh thấy cô đi xuống cũng định đi theo.

"Không được. Ở yên đây cho đến khi tôi quay lại."

"Minh bảo vệ Quyên."

Cậu giữ tay cô bé lại, với ánh mắt chắc chắn. Quyên nhìn thật lâu vào đôi mắt nâu pha xám. Lần đầu tiên cô bé thấy mắt Minh đẹp đến thế.

"Haiz, thôi được rồi. Đi sát vào tôi."

"Yeahh..."

"Nhớ giữ im lặng."

"Dét sơ!"

Hai viên cảnh sát đã thành công tiếp cận căn nhà hoang. Quả nhiên bên trong là cô bé Lan đang bị trói. Thế bọn bắt cóc đâu? Chưa kịp hiểu mô tê gì, cả hai đều bị đánh mạnh vào gáy từ phía sau.

"Hừm, biết ngay là bọn cớm này theo đuôi mà. Còn thằng nào không?"

Giọng nói này không phải ai khác chính là tay phải của lão Thanh, Hợi Đô.

"Thưa đại ca, bọn em tìm thấy xe của bọn chó này ở gần đây, trong xe.không còn ai."

"Chúng mày làm việc sơ hở quá, để bọn nó bám đuôi đến tận đây."

"Dạ..."

"Thôi khiêng hai thằng này vào trong, tí nữa đại ca khắc xử mày, chứ không đến lượt tao!"

"Đại ca, đại ca, tha cho em đi! Em còn mẹ già và vợ con ở nhà..."

Tên quỳ dưới đất bám vào ống quần lão Đô, bị lão đạp một phát.

"Câm mồm! Ai cho mày kêu ở đây hả? Người đâu, lôi nó vào nhà kho trước đi. Chúng mày lôi hai thằng này vào trong với tao!"

Cách đó không xa, sau bức tường đổ nát là Quyên và Minh đang chứng kiến mọi việc.

"Idol ơi, hai chú ấy bị bắt rồi!"

"Thấy rồi, đừng nói nhiều."

Quyên thấy lần này bà Vân làm việc hơi sơ hở quá. Tay sai của lão Thanh không phải ngốc. Theo tình hình hiện giờ thì Quyên phát hiện ra một điều nữa, lão Thanh chắc chắn là người của giang hồ! Chuyện này không hề đơn giản, vì tỉ lệ cứu được Lan thấp đi nhiều, chưa kể còn phải cứu hai viên cảnh sát nữa. Quyên và Minh chẳng qua cũng chỉ là mấy đứa trẻ con, làm sao cứu được đây?

Không được cũng phải thử cho bằng được! Cô không thể thấy chết mà không cứu! Không thể để lão Thanh hại thêm người vô tội được nữa...

Kẻ ác phải bị trừng trị thích đáng.