Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 26: Cần Trả Chút Thù Lao

“Sư phó, màu khung gỗ này có thể đổi màu một chút được không, bức phong cảnh điền viên phong cảnh hẳn là nên chọn khung thanh nhã một chút, như vậy nhìn mới có vẻ hòa hợp…”

“Phu nhân, vậy đổi thành màu lam nhạt thế nào?”

“Hảo, vất vả sư phó làm lại một lần..”

Vì để cho có khung hợp được với cảnh đẹp trong tranh, Ngự Thiên Dung đã phân phó sư phó thợ mộc chuẩn bị nhiều ván gỗ và giá có nhiều màu khác nhau, sử dụng màu sơn tốt nhất, hơn nữa, còn cho sư phó thợ mộc khảm lên hoa văn nàng vẽ ra.

“Mẹ —— “

Ngự Thiên Dung xoay người thấy Duệ Nhi, ôn nhu cười nói: “Duệ Nhi hôm nay học xong rồi?”

“Ân, lão sư nói ta có tiến bộ.”

“Nga, ngươi làm cái gì?”

“Ta viết lại câu thơ mẹ đọc cho ta.”

Ách —— Ngự Thiên Dung sợ run, khôi phục tươi cười: “Duệ Nhi trí nhớ thật tốt, hôm qua mẹ mới nói cho ngươi nói một lần liền nhớ a?”

“Đúng vậy, phàm là những gì mẹ đã nói, Duệ Nhi đều nhớ rõ.”

“Cừ thật!” Ngự Thiên Dung nhu nhu đầu hắn: “Đói bụng không?”

Duệ Nhi sờ sờ bụng: “Có chút đói.”

“Thư Đào, ngươi mang Duệ Nhi đi ăn một chút gì đi, đừng ăn nhiều, lát nữa còn phải ăn cơm chiều.”

“Vâng, phu nhân.”

Nhìn mười bức họa đã đóng khung xong, Ngự Thiên Dung nói với hai vị sư phó cùng hai nhân viên làm khung: “Sư phó, các ngươi đi rửa tay, uống chút nước canh đi, hai cái còn lại một lát nữa hẵng làm!” Ngày nóng thế này, mặc dù ở trong phòng, vẫn sẽ thấy khát, nên nàng đã phân phó đầu bếp chuẩn bị canh đậu xanh bưng tới.

Những sư phó được mời đến đều là những thợ mộc thành thật, tới nơi này làm việc bận rội đã vài ngày, cũng hiểu được tính nết chủ nhân nhà này, liền buông công việc trong tay, cảm ơn Ngự Thiên Dung xong, rửa quay tay liền bưng nước canh lên uống.

Bọn họ cảm thấy công việc thực nhẹ nhàng, dù sao nên làm như thế nào nàng đã tính toán tốt lắm, bọn họ chỉ cần động động thủ, bất quá, đây là lần đầu tiên thấy có người đóng khung cho tranh cuốn a!

Mới bắt đầu còn cảm thấy tò mò, đến khi làm hoàn thiện, bọn họ đều cảm thấy có khung đẹp hơn nhiều.

Tịch Băng Toàn lúc này đang mang người Bạch tri phủ phái tới bố trí ở hội trường, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đóng vài cái đinh to để treo tranh trên lan can hành lang ở lầu ba của tửu lâu mà thôi.

Còn có đi xem xét bố cục tửu lâu, chuẩn bị bảo vệ an toàn.

Chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy sắc mặt Tịch Băng Toàn không tốt lắm, bởi vì, Ngự Thiên Dung còn cho hắn một cái nhiệm vụ: tìm sát thủ – Nàng muốn mua bốn sát thủ đến bảo hộ người trong Hội Họa Viên.

Dựa theo ý của nàng là muốn cái loại chỉ bán đứt một lần duy nhất, tương đương với loại có khế bán mình.

Ai! Tìm sát thủ thì dễ, nhưng nếu mua thì… kia nhưng là chuyện rất hiếm có a!

“Tịch công tử, ngươi còn cần các huynh đệ làm chuyện gì không?” Những người Bạch tri phủ phái tới đều có vẻ tinh anh, đại nhân phân phó bọn họ đến bảo hộ bức hoạ cuộn tròn của vị phu nhân kia, đương nhiên là có thâm ý khác, lấy tài trí của đại nhân, người bình thường há có thể lọt vào mắt, nếu đã lọt vào mắt, thì cho dù là việc nhỏ cũng biến thành đại sự.

Tịch Băng Toàn vừa lòng nhìn bọn họ: “Như vậy đã được rồi, ngày mai xin nhờ chư vị quan tâm.” Nói xong, lấy một túi tiền từ trong lòng ra: “Nơi này có hai mươi bốn lượng bạc, là phu nhân dặn ta đưa cho chư vị, xem như là lễ gặp mặt, về phần tiền công, phu nhân có tính toán khác cho chư vị.”

“Không dám nhận, đại nhân phân phó ta đến làm việc, nào có tâm ý khác, thỉnh Tịch công tử chuyển cáo phu nhân, các huynh đệ chắc chắn dụng tâm bảo hộ vật của phu nhân.” Vị đầu lĩnh không từ chối tiền bạc, vì Bạch tri phủ đã nói qua, nếu vị phu nhân kia thưởng bạc cho các huynh đệ, thì cứ nhận lấy rồi chia đều, không cần khách khí, miễn cho thất lễ.

Tịch Băng Toàn trở lại Hội Họa Viên, các sư phó thợ mộc đã sắp hoàn công.

Ngự Thiên Dung thấy hắn, mỉm cười: “Ngươi đã trở lại! Đến xem đi, tranh của ta có phải là càng đẹp hay không?”

Tịch Băng Toàn đi vào, nhìn bức tranh đặt trên ghế, toàn bộ đều được đóng trong khung gỗ, còn có thủy tinh làm mặt, thoạt nhìn càng tăng thêm vài phần hương khí.

“Đẹp lắm, bất quá, phu nhân, thủy tinh cũng không phải là vật tầm thường, ngươi làm như vậy có phải có chút ——” lãng phí?

“Ha ha, ngươi như vậy là không hiểu, cái này gọi là vật hiếm là vật quý.

Có ai vẽ được tranh đẹp như ta? Những thứ xinh đẹp cần có những thứ xứng đáng đứng bên cạnh, như vậy mới tăng thêm giá trị.”

“Phu nhân nói cũng phải, bất quá, phu nhân, tay ngươi tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng dù sao cũng từng chịu thương quá nặng, bình thường nên chú ý nhiều, đừng làm quá sức.”

“Hảo, ta nhớ rồi.

Hai ngày này không phải là không làm cái gì đó thôi!” Ngự Thiên Dung nhún vai, tỏ vẻ bản thân rất thanh nhàn.

Tịch Băng Toàn ái muội cười, lại gần ôm nàng, nói nhỏ vào tai nàng: “Đúng vậy, mấy ngày nay phu nhân cũng chưa cùng Băng Toàn làm cái gì kia… Ngươi xem, đêm nay phu nhân có phải là nên trả cho ta một chút phí vất vả?”

Ngự Thiên Dung sắc mặt đỏ lên, muốn đi ra vòng tay của hắn: “Đừng như vậy, đây là —— “

“Phu nhân yên tâm, không có ai!”

Tịch Băng Toàn ôm nàng, phi thân nhảy đến phòng tắm bên trong nội viện.

Trước đây, vì để thuận lợi chữa thương cho nàng, hắn cố ý cho người xây một cái ao bên trong, nền và bốn vách tường đều xây bằng đá cẩm thạch.

Về sau lại thành nơi bọn họ ân ái, bởi vì hoan ái trong nước cũng có một phen tư vị…