Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 39: Một Cái Ngoái Đầu Nhìn Lại

Sau khi Nam Cung Tẫn rời đi, Ngự Thiên Dung không có hành động gì, chỉ nắm tay Duệ Nhi trở về phòng ngủ.

Bốn người Phong, Lôi, Thủy, Hỏa thay phiên gác đêm bảo hộ an toàn cho bọn họ, ai cũng không hỏi thêm câu nào.

Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung cùng Duệ Nhi im lặng ăn sáng, đợi nha hoàn đưa Duệ đi học với lão sư, nàng mới gọi Phong hộ vệ và Lôi hộ vệ cùng đi ra ngoài.

Vẫn là nơi ngã tư đường huyên náo, vẫn như trước chọn nơi yên lặng mà đi, vẻ mặt Ngự Thiên Dung thực yên tĩnh.

Bỗng nhiên, nàng dừng lại, Phong hộ vệ nhìn vẻ mặt nàng, mở miệng hỏi: “Phu nhân, người có gì phân phó?”

“Ân, ngươi đi tìm hiểu biểu ca của Nam Cung Tẫn biểu ca có mấy người, người nào là cha ruột của Duệ Nhi, đương nhiên, ngươi có thể dựa theo manh mối mà Nam Cung Tẫn nói người kia mười ngày sau đại hôn.”

“Vâng, phu nhân!”

Cuối cùng, Ngự Thiên Dung quay sang Phong hộ vệ, nhẹ nhàng nói một câu: “Chú ý an toàn!”

Phong chợt nhún người lên, biến mất ở ngã tư đường, Lôi đi cùng Ngự Thiên Dung đến cửa hàng xem xét sinh ý.

Đi ngang qua một trà lâu, Lôi hộ vệ bỗng nhiên đứng lại, nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai: “Phu nhân, người kia —— “

Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn lên, tâm hơi hơi động.

Ông trời thật đúng là hào phóng, nàng vừa muốn điều tra, ông trời liền an bài người kia xuất hiện trước mắt nàng.

Kỳ thật, nam nhân kia tên là gì, nàng không biết, chính là, khuôn mặt kia, đã cho nàng biết được thân phận của hắn! Bộ dạng của Duệ Nhi và hắn thực quá giống, cứ như được đúc từ một khuôn ra!

Khó trách Nam Cung Tẫn chán ghét nàng như vậy, nguyên lai, Ngự Thiên Dung thật sự đã sinh con của nam nhân khác, mà cái nam nhân kia lại là biểu ca của hắn, thế này thử hỏi hắn phải xử sự ra sao! Có thể nhẫn nhịn bốn năm, xem như đã đủ cường đại!

Ngự Thiên Dung lẳng lặng nhìn nam nhân trên trà lâu, hắn lẳng lặng ngồi ở đó, khuôn mặt như ngọc ôn nhuận, mặt mày trầm tĩnh như nước, như một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo, tuyệt đại tao nhã.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử xinh đẹp như thế, so với tên Liễu Quân Thư nhìn thấy trước đây còn tinh xảo vài phần, Liễu Quân Thư mang theo hương vị phàm trần, còn nam nhân này lại mơ hồ như tiên.

Tựa hồ nhận ra tầm mắt của nàng, nam tử cúi đầu nhìn xuống dưới, khi thấy Ngự Thiên Dung, ánh mắt khẽ trầm xuống, lập tức quay đầu uống trà, không hề nhìn nàng thêm chút nào nữa, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái cũng là vũ nhục ánh mắt hắn.

Dựa vào, chẳng lẽ Ngự Thiên Dung trước đây chính là cưỡng ép mĩ nam này, cho nên Nam Cung Tẫn mới đem lửa giận tiết lên người nàng, hận ý cũng chỉ nhằm vào nàng? Ôi chao, ngẫm lại mới thấy thật đáng tiếc, bản thân nàng thật không dám làm ra sự tình kia, người mà nàng muốn nhất định phải là cam tâm tình nguyện, hái quả xanh sẽ không ngọt, còn có thể lưu lại di chứng.

Ngự Thiên Dung lắc lắc đầu, quên đi, đó đã là chuyện quá khứ, nếu đã biết hắn là ai, vậy đã không sao cả.

“Đi thôi!” Ngự Thiên Dung nhẹ giọng nói với Lôi hộ vệ.

Thân ảnh hai người biến mất ở ngã tư đường dưới lầu, dần dần đi xa, cho đến khi không còn nhìn đến nữa.

Bùi Nhược Thần như có chút suy nghĩ, nhìn tấm lưng kia.

Là ảo giác sao? Nàng tựa hồ thay đổi.

Mười ngày rất nhanh trôi qua.

Mấy ngày này, Vương Sí đến thương lượng chuyện bức tranh.

Đối với nội dung, hắn thực vừa lòng, bất quá, Ngự Thiên Dung muốn một tháng sau mới giao tranh cho hắn, biết tay nàng có thương tích, Vương Sí cũng thông cảm mà đáp ứng.

Ngày hôm nay, mặt trời lên cao, hết thảy đều thực trang nghiêm.

Ở một con đường nọ, một chiếc xe ngựa dừng lại, nghỉ chân xem xét xung quanh, người ngồi trên xe ngựa lòng bình tĩnh như nước, còn có Duệ Nhi đầy cõi lòng chờ đợi, mang theo vài tia khẩn trương, hôm nay mẹ nói muốn cho hắn gặp phụ thân!

Không bao lâu sau, trên đường cái truyền đến tiếng cười nói, tiếng pháo, tiếng nhạc.

Đó là tiếng đám cưới.

Duệ Nhi tò mò xốc lên bức màn, nhìn cảnh tượng trên đường.

Dân chúng vây xem rất đông, nếu không phải là ở trên xe ngựa, hắn khẳng định sẽ không nhìn tới đoàn đón dâu ở giữa.

Bỗng nhiên, trái tim của Duệ Nhi chợt thắt lại, nam tử cưỡi trên con ngựa cao to, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm… Kia không phải…

Bùi Nhược Thần cưỡi đại mã, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười, bất quá kia ý cười cũng không tới đáy mắt.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một ánh mắt nóng cháy đuổi theo hắn.

Hắn nhìn sang chợt thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt kia tuy thật nhỏ nhưng cũng đủ để rung động lòng hắn.

Bởi vì, rất quen thuộc… Như thể nhìn đến chính mình trước đây.

Duệ Nhi si ngốc nhìn đại mã chở phụ thân đi xa, hốc mắt hơi cay cay, phụ thân sẽ không chịu nhận hắn, hắn đã sớm biết.

Trước đây hắn thậm chí còn chán ghét đẩy mình đi.

Hôm nay, hắn tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, người kia đã cưới vợ, hắn sẽ không cần mẫu thân, cũng sẽ không muốn chính mình.

“Mẹ, chúng ta về nhà đi!” Duệ Nhi túm cánh tay Ngự Thiên Dung, có hơi chặt, có hơi đau.

Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Tốt, sau này đừng nghĩ đến hắn nữa, mẹ sẽ tìm cho ngươi một phụ thân thực tốt.”

Duệ Nhi ngẩn ngơ, lời này của mẹ sao nghe không được tự nhiên a? Tìm phụ thân cho hắn? Phụ thân có thể tìm sao? Phụ thân của hắn không phải là người kia sao?