Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 17: Chỉ nói? Thường

Editor: Táo

Tôi ngồi xuống trên ván ngang, im lặng thở dài: “Hiếm có ai may mắn như Ngu Cơ… Hạng Vũ, có thể có được một người vì hắn mà đánh trận cuối cùng.”

“À..” Người nọ lại cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười rất giống như đang khinh thường.

Hắn cười như vậy, lại làm tôi rất khó chịu, tôi không hài lòng hỏi hắn những gì hắn cười có nghĩa sao.

“Mình không muốn, không làm cho người khác. Chuyện mình không làm được, làm sao có tư cách chỉ trích người khác. ”

“Ngài dựa vào cái gì nói ta không làm được?” Sau khi không suy nghĩ ném ra câu này, tôi lại có chút chột dạ.

Vâng, nếu đổi lại là Điêu Thuyền, tôi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy may mắn vì tôi vẫn có thể sống sót. Coi như là vì Lữ Mông, nghĩ đến tôi vì chàng mà cản mũi tên kia gặp phải đau đớn, tôi cũng không xác định nếu lần sau nữa mà lâm vào tình cảnh này, liệu tôi còn có dũng khí vì chàng ngăn cản mũi tên thứ hai hay không?

“Cho nên, ngươi có thể?” Hắn giống như vừa cười vừa hỏi, dáng vẻ vẫn tự đắc như trước.

Tôi đột nhiên như ngộ ra, kinh ngạc nói: “Được dạy dỗ. Sống trong loạn thế này, ai cũng cầu được sống yên. Dung nhan tuyệt sắc là bất hạnh của nàng, nhưng cũng là may mắn của nàng. ”

“Ta cũng là thuận miệng nói, ngươi không cần để ở trong lòng. Tuy nhiên, ngươi dường như rất quan tâm đến chuyện của Lữ Bố và Điêu Thuyền. ”

Tôi lắc đầu, một lần nữa nhìn về phía hắn: “Sẽ không hỏi bọn họ nữa, còn phải cảm tạ ngài một phen. ”

“Không có gì.” Hắn quả thực không khách khí.

“Vậy… Ngài là ai? “Cuối cùng tôi đã hỏi hắn câu này.

“Ngươi không biết ta là ai sao?”

“Ách… Làm sao biết được. ”

“Ta tưởng ngươi biết.”

Đối thoại như vậy, quả thực là không giải thích được, đến mức làm cho người ta không nói nên lời.

“Ngươi đối với Tào Tháo…Với những người xung quanh ta, biết được bao nhiêu?” Hắn hỏi.

“Ngài đây là đang thử ta, hay là…” Tôi nghĩ tôi phải cẩn thận một chút.

“Ngươi cần biết vì sao ngươi lại đến nơi này, đã có người cố ý dẫn ngươi tới đây. Vậy ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, trước mắt ngươi đang ở trong nguy cảnh. Trả lời thành thật, mới có thể tự cứu lấy mình. ”

“Ta không rõ, ta hoàn toàn là một tiểu tốt vô danh. Chắc ngài nhầm người rồi! ”

“Nhìn tình hình trước mắt mà xem, ta cũng không hiểu rõ lắm.”

“Đầu hàng trước…” Tôi giơ hai tay lên, hướng bốn phía kêu lên trước, bởi vì tôi sợ, nói không chừng một góc nào đó đã có ám tiễn chuẩn bị gì đó, vậy tôi thật sự quá oan uổng: “Ta thật sự chỉ là một tiểu bối vô danh chuyện gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết! Một vô danh tiểu tốt với các vị anh hùng tranh bá đại nghiệp hoàn toàn không có ảnh hưởng gì!”

“Người vừa nói gì sau đó?” Cứ như vậy sau khi sợ hãi một chút, tôi mới quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, “Người bên cạnh Tào Tháo? Nhiều nhất ta chỉ có thể kể ra tên họ của bọn họ, những người khác ta không biết. ”

Vì thế, tôi bắt đầu đem những nhân vật Tào Ngụy trong Tam quốc sát có học thuộc lòng nêu ra..

“Hứa Chử, Điển Vi, Trương Liêu, Tào Nhân, Hạ Hầu huynh đệ, Vu Cấm..

Cuối cùng, tôi thật sự phát hiện ra không nhớ ra bất cứ điều gì khác, mới đem một số nhân vật quan trọng nhất này nói ra… “Đương nhiên, còn có Quách Gia yêu thích trong Tào Ngụy của ta! ”

“Phốc… “

Tôi lại không phát hiện dưới hành lang còn đặt bình rượu, mới vừa rồi hắn thừa dịp tôi nói chuyện còn đang dốc ngược bình, giờ phút này lại phun ra.

“Vị cô nương này… ” Giọng của hắn còn có chút sặc sụa: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Thích nhất… Quách Gia…? ”

“Vâng” Tôi gật đầu: “Ngài có biết ngài ấy không?” ”

“Ta biết. Nhưng cô nương không nhất thiết phải biết hắn. Lại còn tự xưng là ‘thích’, được lắm… Một nữ tử phóng khoáng.”

“Ta không biết, nhưng chuyện này không hề cản trở ta thích ngài ấy. Ta thích, có nghĩa là đánh giá cao một chút. Dù sao, người ta thích thật sự là một người rất lợi hại, trời sinh quỷ tài.”

“Ồ? Vậy cô nương có biết hắn còn là một kẻ phong lưu hay không?”

“Bệnh nặng sao? Ta hiểu rõ. Sao? Hắn còn rất phong lưu sao? Thật khó trách hắn đoản mệnh đến như vậy. ”

“Ách, còn nói là cô nương yêu thích, phải không, thưởng thức người sao? Chớp mắt đã nguyền rủa hắn đoản mệnh?” Hắn nhìn tôi với một dáng vẻ ung dung.

“Không phải ‘nguyền rủa’, ta có thể…” Kéo dài âm điệu, tôi nháy mắt với hắn mấy cái, ra vẻ thần bí nói: “Dạ quan tinh tượng, tri nhân mệnh số. ”

“A, tha cho ta đi.” Hắn bày ra vẻ mặt đang đùa giỡn tôi, xoay quanh bầu rượu trong tay.

“Ngài không tin?” Giờ phút này tôi lại một lòng chỉ muốn khoe khoang, không chút suy nghĩ qua hắn có thể đang gạt tôi.

Người nọ lắc đầu: “Không bằng nói đến chủ nhân Giang Đông mệnh trường hình của cô nương đi? ”

“Tôi… Giang Đông, chủ nhân? “Cách xưng hô này của hắn thật khiến tôi cảm thấy quái dị.

“Như thế nào, ngươi không phải bán mạngcho Tôn Sách sao?” Hắn nhíu mày.

“Bán mạng?” Tôi lại đi lặp lại lời vừa hỏi, những từ ngữ này của hắn thật sự khiến cho tôi rất không thích ứng nổi.

Sau đó lại còn đi giải thích với hắn: “Đầu tiên không có chủ nhân để bán mạng như lời vừa nói, chẳng qua là người ta thích ở Đông Ngô. Nên ta mới cùng ở lại đó cùng chàng. Tương tự như vậy, nếu người ta thích là của Tào Ngụy hoặc Thục Quốc, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách để đi đến đó. Vì vậy, ta chỉ trung thành với bản thân mình, chỉ đơn giản là muốn được ở gần với những người ta thích, mà không suy nghĩ về việc phải thay đổi điều gì? Mặt khác về tuổi thọ của Tôn Sách…” Tôi nhớ Quách Gia từng nói qua hắn chết dưới tay thích khách: “Ngươi đi hỏi Quách Gia là được, lời ngài ấy nói cũng không tệ”.

Tôi nói xong, hắn cũng chầm chậm không phản ứng.

Rất lâu sau, hắn mới thay ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi: “Ta nghe ngươi nhắc tới hai chữ “Tào Ngụy” lần thứ hai. Còn có Đông Ngô, Thục Quốc, chưa từng nghe thấy. Nhưng… Ngược lại, ẩn ý còn nói về thế lực ba phương”.

Lúc này tôi mới biết mình lỡ lời.

Vội nghĩ nên khắc phục như thế nào, nhưng ngoại trừ nói thật, thật sự tôi không thể nghĩ được lý do gì khác. Người trước mắt này nhìn, cũng không phải tên dễ lừa gạt.

Vì thế, tôi dứt khoát trực tiếp nói rõ lịch sử: “Chỉ là tư tưởng, đương thời Tào Tháo, Tôn… Sách, Lưu Bị, tương lai có thể chia ba phần thiên hạ. “Suy nghĩ một chút, hiện tại Tôn Sách đang có đà vừa vỗ cánh, cũng thể không hất Tôn Quyền kia ra.

Tôi vừa nhìn hắn vừa nói ra, bởi vậy tôi cũng bắt được thần sắc kinh ngạc hiện lên trên mặt hắn.

“Lưu Bị…? Coi cũng thấy hắn ta bất thường sao? Tạm thời lấy tình thế trước mắt nhất thời đếm không xuể, cô nương còn để mắt đến hắn?”

“Hắn ta… Kiêu hùng loạn thế. “Tôi không ngại tiết lộ lịch sử nữa.

“Cô nương mới vừa rồi nói cô thích Quách Gia, vậy cô nương có thể vì hắn ở lại hay không, ở lại bên cạnh Tào Tháo.”

“Ách… Nhưng ta thích người khác trước. Đương nhiên phải chọn một.”

“A Nhiễm – A Nhiễm… ” Đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của Lữ Mông.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn lại, quả nhiên chàng có thể tìm thấy tôi.

Nam nhân kia cũng nhìn Lữ Mông đang chạy về phía chúng tôi, nhẹ giọng nói: “Đó chính là người cô nương thích? ”

Cũng không đợi tôi trả lời, hắn vẫn còn nói: “Ta thấy hắn không phải là lương nhân của cô nương. Hắn cần nhiều nhi tử, còn cô nương, nhất định sẽ không có hài tử của mình. ”

Đó là dự đoán kinh hoàng như thế nào đối với tôi. Tôi rất bối rối nhìn về phía hắn, lại muốn nghe lại những gì hắn nói lại.

Phảng phất như biết vẻ lăn tăn trong ánh mắt của tôi, hắn lại khôi phục lại vẻ tươi cười trước sau như một: “Lời nói của một phía, không cần lo lắng…Nhưng cô nương nợ ta một cái mạng, là thật.”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay hắn, trên tường cách đó không xa, một mũi tên chỉ thẳng vào tôi, dưới cái phất tay của hắn lặng lẽ rút lui.

Quả nhiên có người mai phục, tính mạng của tôi nằm trong tay người này, tùy lúc có thể ném đi. Một giây một phút này, quả thật quá mưu mô.