Editor: Táo
Theo Quách Gia đi một nơi hẻo lánh, suốt đoạn đường dường như rất tăm tối, điểm cuối là một vùng rộng lớn rừng trúc, một gian nhà gỗ độc lập mà rõ ràng hiện ra.
Từ xa đã hơi ngửi thấy mùi thuốc, giờ phút này đập vào mặt, lại là mùi thuốc nồng đậm.
Một mảnh hàng rào tre nhỏ vây quanh căn phòng này, một bãi đất trống trước nhà phơi đầy dược liệu, ngay cả quanh phòng cũng treo dược liệu. Bên trong cửa sổ gỗ mở ra, có thể nhìn thấy bình thuốc đang nấu bốc ra từng đợt khói trắng.
Xem ra, hắn đang dẫn tôi tới một phòng thuốc.
“Hoa Đà, Phụng Hiếu đã tới!” Quách Gia đẩy cửa vào, lập tức lấy một tư thế rất không kiềm chế ngồi xuống.
Tôi kinh ngạc, đi theo Quách Gia qua đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hoa Đà, cùng Hoa Đà có quan hệ gì sao?”
Trong phòng, một nam nhân thân hình thấp bé đi lại, nhưng bộ mặt nhìn rất tang thương. Mặt hắn không chút thay đổi đưa cho Quách Gia một chén thuốc, hình như là nghe ra được nghi vấn của tôi trả lời mới đáp lời: “Hoa Đà chính là tại hạ.”
Còn tôi,trong nháy mắt khiếp sợ, phần nhiều là bởi vì nam nhân trời sinh có khuyết điểm này, lại có giọng nói tuyệt vời tựa như trời cao động lòng người. Chỉ một câu đơn giản như vậy, đều có thể như ma lực khiến cho con người ta muốn nghe thêm một lần nữa.
“Giọng nói của ngài…” Kìm lòng không được, tôi định tán thưởng một chút.
Nhưng Quách Gia lại giơ tay cắt ngang lời tôi nói: “Dừng lại! Mặc dù giọng nói của chúng ta khiến cho mọi người không thể không ngưỡng mộ mỗi khi nghe thấy nhưng…” Hắn cũng không cho tôi cơ hội ngu ngốc hỏi vì sao, trực tiếp thay tôi giải đáp tiếp: “…Hoa Đà sẽ đỏ mặt, đỏ đến tận một ngày, ha ha. Khụ khụ…”
“Quách Phụng Hiếu, uống thuốc của ngươi đi!” Từ lúc tôi mở miệng nói câu đầu tiên, Hoa Đà đã quay lưng lại phân loại dược liệu, ném hai viên hoàn bọc đường giống như viên kẹo vào tay Quách Gia, bịt cái miệng đang giễu cợt của hắn.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy người mặt không chút thay đổi lại không dễ nhìn này thật đáng yêu.
“Ai ai, thật khổ! “Quách Gia oán giận:”Đã nói thân thể ta dùng thuốc nhiều cũng vô dụng, không bằng ngươi đem chút cao lương mỹ vị đến chiêu đãi ta”.
“Ta không thích cưỡng cầu, càng không hao phí khí lực đi chế thuốc cho một bệnh nhân không muốn chữa khỏi bệnh. Tuy nói đây là mệnh lệnh của Tào Tháo, nhưng ta thấy trừ phi là ngươi can tâm tình nguyện, bằng không có thể áp đặt thứ gì lên người Quách Phụng Hiếu ngươi chứ. Gần đây, ngươi mỗi ngày đều nghe lời đến uống thuốc, có thể thấy ngươi muốn dưỡng thân thể mình tốt lên”.
“Ha ha” Quách Gia cúi đầu cười hai tiếng, uống thuốc xong: “Chỉ hy vọng những khổ dược này của ngươi, có thể chống đỡ bảo toàn cho ta đến ngày chủ công bình định thiên hạ.”
Tại thời điểm này, tôi đột nhiên nhận ra mình giống như một người xem lại lịch sử vậy.
Những người này, những chuyện kia, sớm đã định giống như trong ghi chép lịch sử.
Cho nên tôi biết, câu Quách Gia nói ra kia, chỉ có thể là một ước vọng tốt đẹp không thể thực hiện được.
Không chờ tôi tiếp tục nghĩ mẩn, Quách Gia đã đứng dậy cáo biệt Hoa Đà, ra hiệu cho tôi, tôi cũng vội vàng bối rối chạy theo hắn.
Trên đường đi, tôi đi theo phía sau Quách Gia, nói với hắn nghi vấn của tôi: “Hoa Đà lại ở trong Tào doanh, hắn giúp Tào Thào chữa trị cho ngài?”
“Có vấn đề gì không?”
“Hả?” Tôi đương nhiên không thể nói ra những lời như Hoa Đà một nào đó không phải sẽ chết dưới tay Tào Tháo sao: “Chỉ nghe nói, thần y Hoa Đà này hình như không thích cách làm người của Tào Tháo. ”
“Thứ gọi là y giả nhân tâm. Cảnh giới của ngươi còn quá thấp”. Quách Gia thản nhiên nói một câu.
Tự dưng tôi bị nghẹn đến không nói lên lời, đành phải chuyển sang vấn đề chính: “Thật ra, mục đích ta đến đây, chính là bởi vì muốn gặp ngài. Ta có thể hay không…”.
Nhưng hắn còn không đợi tôi nói ra những lời trọng điểm, một lần nữa lại cắt ngang lời tôi nói: “Có thể”. Một tầng y phục màu xanh lam như múa trong gió, rất giống như quân bài trong trò chơi Tam Quốc sát.
Tôi nghe hắn nói: “Thích ta, có thể; trở thành nữ nhân của ta, cũng có thể”.
Tôi sợ hãi đến mức sắp không hít nổi bầu không khí này, ho vào đến sặc sụa. Một thoáng khiếp sợ cũng không biết nên đáp lại câu gì, chỉ theo hắn vào một gian phòng thoảng mùi hương.
“Công tử tế tửu*, nước đã chuẩn bị xong.” Có nha hoàn cười duyên dáng bưng chậu gỗ rời đi, ánh mắt nàng nhìn hai chúng tôi có vẻ rất… Mập mờ?!
(*): Quách gia lúc bấy giờ làm việc cho Tào Tháo, giữ chức Tư không Quân tế tửu (軍祭酒), như chức Đại đô đốc của Chu Du và Quân sư Trung lang tướng của Gia Cát Lượng bấy giờ. Vậy nên mới có danh xưng là “Công tử tế tửu”.“Công tử tế tửu?” Tôi nghe không hiểu nổi, líu lưỡi: “Danh xưng này hoàn toàn không giống với Tư không quân tế tửu của ngài chứ?”
“Đám nha đầu kia thích gọi công tử, ta để bọn họ tùy ý gọi”.
Nhưng sao, vào khoảnh khắc này, tôi lại nghe thấy tiếng ve vuốt y phục?
Quay đầu lại nhìn về phía Quách Gia đang đứng, rất rõ ràng, đối diện với tôi lại là một mảnh lưng trần trụi. Tôi cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn, chứng kiến toàn bộ quá trình hắn đang ngâm mình trong thùng tắm phả đầy hơi nóng.
“Có thể lạc quan hơn không? Không bằng đến gần hầu hạ ta kỳ cọ lưng đi”. Hắn nhắm mắt lại trầm mình trong nước, hời hợt phân phó một câu.
Đúng là cuộc sống không hề dễ chịu, tôi không thể không bối rối. Đột nhiênmột ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, nghĩ đến chuyện Quách Gia mỗi ngày đều dựa vào thuốc mà sống, vậy mà trên người hắn lại không ngửi thấy mùi thuốc nào, có thể thấy hắn bất lực trước việc bản thân bị bệnh đến mức nào, mới uống xong thuốc đã muốn trở về tắm rửa loại bỏ hết những mùi hương này.
Bước chân của tôi dường như không có nhiều do dự, nó thôi thúc tôi tiến lại gần.
Ngày đầu tiên khi xuyên không đến nơi này, tôi đã làm công việc hầu hạ hai đại mỹ nhân tuyệt tế tắm rửa, giờ đây cũng có chút thành thạo. Tôi khom người ngồi phía sau lưng hắn.
Trong thùng gỗ có vài thứ như lá cây, tôi nhịn không nổi ghẹo hắn: “Cứ tưởng trong thùng này là cánh hoa”.
“Đây là biệt ly thảo, Hoa Đà nói tốt thì dùng!”
Biệt ly.. Thực sự không phải là một cái tên tốt đẹp gì.
Nhưng sáng nay, gặp mặt qua đám người Tào doanh mà xem, bọn họ sống hưởng thụ như vậy, tôi không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ.
“Không phải đang đánh trận Quan Độ sao? Tại sao đám mưu sĩ cùng chủ công ngài lại bình thường đến như vậy?”
“Tôn Sách vừa chết, chủ công trong nháy mắt loại đi được một đại họa sau này. Nguyên nhân ở đây còn cần phải hỏi sao? Những gì ngươi nhìn thấy, cũng chỉ gói gọn trong một ngày”.
“Nói đi…” Bàn tay cầm gáo nước của tôi đột nhiên ngừng lại: “Hậu nhân đối với chuyện ngài dự đoán ra cái chết của Tôn Sách rất tò mò. Làm thế nào ngài có thể tính toán ra chính xác đến như vậy? Sáng nay, nghe bọn họ gọi ngài là
Quách Ô Nha *(quạ đen), chính là bởi vì chuyện này đúng không?”
“Ừ?” nghi vấn của Quách Gia từ trong mũi nhẹ nhàng hừ ra, sau đó là hắn xoay người, mang theo gợn sóng cũng hơi nước, tựa vào bên thùng, chính diện nhìn tôi.
May mắn thay, có bình phong cách cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng buổi sáng, khiến cho chúng tôi sau bức bình phong như ẩn như hiện. Cùng một lớp cỏ biệt ly nổi tên mặt nước mang đến cho người ta cảm giác màu nước rất sâu. Vì vậy, cho dù thân thể của Giá Gia ở trong nước là một vùng cảnh xuân mê muội, nhưng tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh khiến nữ tử hâm mộ của hắn mà thôi.
Khuôn mặt trong sáng của ngài ấy chiếu vào mắt tôi, đôi môi mỏng hắn bắt đầu khẽ nhếch lên nói chuyện, hơi nóng trong nước chậm rãi bốc lên, mỗi một chi tiết tĩnh động đều bị tôi thu vào mắt, cũng không quan tâm khi hồi tưởng lại mất bao lâu, giống như một bức tranh không đành lòng bị quấy nhiễu.
“Cái gì gọi là ‘hậu nhân’? Quách Gia ở trong hơi nước lượn lờ nhìn tôi: “Ta tiên tri về cái chết của Tôn Sách chưa từng nói cho ai biết, làm sao ngươi biết được? ”
Tôi hơi giật mình, nhưng cũng không tức giận chính mình nhiều miệng mà lỡ lời. Vừa hay có cơ hội như vậy, nói ra mục đích tôi đến đây.
“Vậy nên, ngài có thể nghe thử mục đích chân chính ta đến đây tìm ngài. Bằng cách này, những thắc mắc này của ngài đều có thể được giải đáp”.
“Hả?” Khóe miệng hắn là độ cong như thờ ơ vậy: “Thì ra không phải bởi vì thích ta mới tới sao? Xem ra Quách mỗ lại tự mình đa tình. ”
Trong trường hợp này, đối với tôi, cứng rắn là một loại nhục nhã! Có lẽ vì mặc cảm tự ti trước một người xuất chúng như vậy, tôi hiểu rõ người như vậy chướng mắt tôi, cho nên, cho dù có là đối tượng trong lời nói bị hắn trêu chọc, tôi cũng sắp chán ghét cảm giác mất tự tin vốn có.
“Chuyện này… Nếu nói đùa như vậy, xin ngài sau này đừng nói nữa.” Tôi nghĩ khuôn mặt của tôi khi ấy có thể không tự nhiên.
“Vì nhớ rõ cô nương nói người cô chung tình với người ở Giang Đông, mới rất tò mò vì sao cô nương lại vứt bỏ bên kia mà theo Tưởng Cán tới đây.” Quách Gia vẫn vui vẻ tự đắc kể lại.
Tôi không lên tiếng. Nội dung trong lời nói của hắn, thật sự một chữ tôi cũng không muốn đáp ứng.
Chỉ cắn môi, trong đầu suy nghĩ một vùng mênh mang.
Tôi giằng co một mình như thế, rất nhanh đã bị Quách Gia phá vỡ.
“Xin cứ nói.. ngươi tìm ta có chuyện gì? “