Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 45: [Phiên Ngoại Truyện] Không nói

Editor: Táo

[Ta muốn gặp nàng.]… [Thực lòng, ta nhớ nàng. Tự nhiên như một căn bệnh được cấy sâu vào người, cảm giác cấp thiết điên cuồng muốn nhìn thấy nàng ngay lập tức.]

Xe ngựa di chuyển một cách rất có trật tự, trong xe có hai người đang vui vẻ cùng nhau ngồi uống rượu.

Cuộc chiến Quan Độ đã kết thúc, may mắn thay tất cả đều nằm trong dự liệu.

Quách Gia uống rượu, trong lòng khẽ thở dài. Tào Tháo ngồi bên cạnh lúc này cũng cảm thấy may mắn khi nhớ lại trận chiến đã gắn bó gần một năm qua.

Tào Tháo nhìn rượu trong tay, bỗng nhiên nghĩ đến một người.

“Phụng Hiếu, nhắc đến nữ tử kia thì sao? Không thương hoa tiếc ngọc để nàng ta cùng ngồi xe ngựa sao?”. Tào Tháo cười nói.

“Đệ ngược lại, lại nghĩ khác, chỉ sợ như vậy đối với chủ công là bất kính. Đây cũng không phải xe ngựa ai cũng có thể tùy tiện được ngồi”. Quách Gia ý cười nhẹ nhàng đáp lại.

“Không sao, dù sao nữ tử này hình như cũng có chút bản lĩnh. Hơn nữa…” Ánh mắt Tào Tháo như nhìn xa hơn: “Mặt mày nàng có vài phần giống với cố nhân của ta.”

Quách Gia không tiếp lời, từ thái độ của Tào Tháo, hắn đã có thể xác định được thân phận của vị cố nhân kia.

Hắn xoay người, vén rèm vải ra, đang định tìm kiếm bóng dáng Ôn Nhiễm, đảo qua một lượt cũng không ra kết quả… Vì thế, Quách Gia đang chuẩn bị phân phó xuống dưới, sai người đưa nàng lên xe ngựa. Nhưng một tiếng ngựa hí vang lại khiến hắn nhìn thấy nàng.

Hắn ta thấy nàng. Thấy nàng cùng Trương Liêu ngồi trên một con ngựa, một cánh tay còn bị Trương Liêu giữ lấy!

Hắn nhìn thấy nàng cười nói với Trương Liêu, hắn thấy bọn họ gần, rất gần nhau.

Trương Liêu… Trong lòng Quách Gia bất thình lình bốc lên một đám lửa giận vô cớ đối với tên kia. Quan trọng hơn, đây không phải là lần đầu tiên. Còn nhớ lúc mới tới Quan Độ, Trương Liêu đối với Ôn Nhiễm đã có chút quan tâm quá mức.

“Phụng Hiếu!”

Tào Tháo gọi hắn ba tiếng, nhưng hắn chỉ nghe lọt tai một tiếng.

“Chủ công có chuyện gì?” Hắn ta buông rèm xuống.

“Chỉ muốn biết bên ngoài có thứ gì mà khiến Phụng Hiếu đệ nhìn chuyên chú như thế? Còn thay đổi cả sắc mặt.” Tào Tháo vẫn cười như trước.

“Hả?” Quách Gia nhẹ nhàng ra vẻ nghi vấn. Hắn có thay đổi sắc mặt không? Bản thân hắn cũng không chắc, chả lẽ là hắn không hài lòng với điều gì sao?

Kiến An năm thứ ba, ngày hai mươi hai tháng bảy, hôm đó là sinh thần của hắn. Hình như, hôm đó là ngày hắn được sinh ra… và hắn luôn cảm thấy đặc biệt nhạy cảm với thời gian.

Lần đầu tiên, hắn mơ hồ có cảm giác nảy sinh tình cảm khác thường với một nữ tử, là ở tuổi mười một. Hôm ấy là một buổi sáng ban mai tháng 6, một cô nương đậu khấu* đang gội đầu bên dòng suối.

*Cổ nhân dùng từ “đậu khấu” để hình dung thiếu nữ mới lớn mười ba mười bốn tuổi, xuất phát từ câu thơ của Đỗ Mục thời Đường, so sánh thiếu nữ mới lớn với đậu khấu đầu tháng hai:

Duyên xinh tuổi quá mười ba,

Như hoa đậu khấu đầu mùa tháng hai.

Dương Châu gió xuân thổi dài,

Rèm châu cuốn khắp, hỏi ai sánh bằng.

Vậy, Đỗ sao phải dùng đậu khấu để so sánh với nữ tử?

Năm 835 sau Công nguyên, Đỗ Mục làm quen với một vị thanh lâu hồng nhan tri kỷ ở Dương Châu, đối phương chỉ mới mười ba tuổi, nhưng Đỗ Mục không lâu sau sẽ đến Trường An đảm nhiệm chức giám sát ngự sử, lúc từ biệt, Đỗ Mục vô cùng thương cảm, làm một bài “Tặng lúc chia tay” cho vị nữ tử thanh lâu này.

Câu đầu miêu tả dáng người thiếu nữ, tuổi mười ba;câu thứ hai lấy hoa ẩn dụ người, viết nàng nhỏ nhắn xinh đẹp; hai câu ba, bốn, lấy sao khen nguyệt, viết dương châu giai nhân rất nhiều, duy chỉ có nàng độc đáo mà thôi.

Ý tứ chính là, phong thái trẻ tuổi mười ba tuổi cử chỉ đều rất tốt đẹp, giống như đầu tháng hai ngậm nụ chờ nở ra hoa đậu khấu vậy, mỹ nữ trải dài mười dặm Dương Châu, không ai có thể sánh với vị hồng nhan tri kỷ này.

Nữ tử đầu tiên ấy, mới mười bốn tuổi, trong hoàng hôn oi ả tháng tám, nàng ấy đầm đìa mồ hôi nhưng lại vô cùng vô tư thoải mái.

Kể từ đó trở đi, hắn có có rất nhiều nữ tử, hoặc thật hoặc giả…Cũng có người đồn đại hắn sẽ thành thân với nàng này nàng kia, nhưng hắn vẫn luôn lắc đầu từ chối.

Hắn không nghĩ đến chuyện thành thân. Chỉ có duy nhất một lần có ý nghĩ đó trong đầu, là lần ở Tuân Úc phủ, khi nhìn thấy phu nhân Đường thị cùng hắn ở sau sân tay trong tay trồng một gốc hoa lan.

Có lẽ do không còn gặp được nữ tử đủ để khuynh đảo nửa phần trái tim còn lại. Hoặc cũng có lẽ, hắn thật sự không muốn vì một người mà vứt bỏ càng nhiều người hơn.

Ngày 14 tháng 3 năm Kiến An, hắn gặp một vị khách ngoại lai. Quả thật, hắn rất khiếp sợ, khi nghe nàng nói mình đến từ ngàn năm sau. Bởi vì hắn đã nghe qua câu chuyện của chủ công, nữ tử xuyên không qua ngàn năm mà đến, cho chủ công thoáng vui mừng vài năm sau đột nhiên biến mất.

Hắn không ngờ tới, chính mình cũng có cơ hội duyên gặp được một người như vậy.

Không đúng, mà thật ra là do hắn đụng phải nàng từ tháng mười hai năm Kiến An. Đó là lần đầu tiên hắn gặp nàng. Nàng còn hùng hồn nói về ba phần thiên hạ, nàng còn nói thích Quách Gia của Tào Ngụy nhất. Ồ…

Nàng nói muốn đến Tào doanh tìm hắn, muốn tìm ra cách để trở về nhà.

Hắn thực sự cảm thấy rất buồn cười. Hắn không phải thần tiên. Mặc dù, nàng vẫn luôn miệng gọi hắn là Bán Tiên, nhưng chữ Bán này, đều là giả.

Thật lòng, hắn vẫn luôn lừa nàng. Hắn sao biết cách để trở về chứ, ngày hôm đó, trong tâm tư hắn chỉ muốn giữ nàng ở bên, cùng hắn giúp đỡ chủ công mà thôi.

Nhưng dần dần, hắn lại có chút lo lắng. Ngoại trừ thiên hạ của chủ công, chưa thứ gì có thể khiến Quách Gia hắn cảm thấy lo lắng.

Nhưng giờ đây, hắn lại lo lắng. Liệu nữ nhân này, nàng có đột nhiên biến mất không?

Chỉ là vì sợ tham vọng của chủ công không thể hoàn thành sao? Hay là vì nguyên nhân khác, bản thân hắn cũng không rõ.

Cho đến gần những ngày này.

Mấy ngày nay, hắn đều ở Tần Lâu Quán, nữ tử hầu hạ hắn không ai không xinh đẹp tuyệt thế. Nhưng mua vui cùng bọn họ, trong đầu đều chỉ hiện lên hình ảnh Ôn Nhiễm nàng!

Hắn muốn gặp nàng ấy! Hắn chỉ háo hức được gặp nàng ấy! Vì thế, cuối cùng hắn cũng không thể chịu nổi thôi thúc trong đầu, phái người đi gọi nàng tới, cũng cố ý dặn vì hắn say, nên cần nàng đến đón.

Gã sai vặt sau khi rời đi, trong lòng hắn lại bồn chồn lo lắng đợi. Hắn không chắc nàng có đến hay không, hắn cũng rất muốn mượn chuyện này để xem, hắn ở trong lòng nàng có quan trọng không?

Hắn nhấp ngụm rượu, cầm đũa lên thưởng thức đồ ăn trong khi chờ nàng. Ngay cả mỹ nữ Thu Phong đang nằm trên giường cách hắn một thước, hắn cũng không có chút hứng thú nào.

Thời gian trôi qua một lúc lâu sau đó, nhưng nàng ấy vẫn chưa đến.

Hắn cười tự giễu bản thân, quả nhiên…

Hắn ném bình rượu. Nàng ấy sẽ không đến đâu.

Nằm trên giường, Thu Phong lại gần hắn, nhưng hắn chỉ khoanh tay áo, thật chẳng có chút hứng thú nào.

Thu Phong quyết không chịu, lại chủ động ngồi lên người hắn.

Hắn nhìn thân hình mỹ nhân uốn éo trên người, tiết tấu uyển chuyển như một trục di động, từ từ hạ xuống lại như biến thành dáng vẻ của Ôn Nhiễm.

Tiếp đó, hắn lại mỉm cười.

Và sau đó, cánh cửa tự nhiên bị mở tung ra….Hắn thực sự thấy Ôn Nhiễm!

Ôn Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng này, giống như tất cả mọi thứ trong nháy mắt đều sụp đổ. Hắn tin đôi mắt của mình sẽ không đọc nhầm thông điệp kia.

Nha đầu kia còn ra vẻ lạnh lùng nói sẽ cho xe ngựa đợi ở bên ngoài, canh giữ đến hừng đông.

Hắn còn chưa kịp đến và bắt lấy nàng ấy, nàng ấy đã đi!

May mắn sao, nàng lại quay lại, may mắn sao hắn còn kịp từ chính miệng mình thốt ra những lời thật lòng: “Ta muốn gặp nàng”.

Ngày khải hoàn từ Quan Độ trở về Hứa Đô, Quách Gia và Tào Tháo còn có đoạn nói chuyện nữa.

“Thứ cho Quách Gia mạo phạm, chủ công có hối hận về đoạn tình cảm với Tô phu nhân không?” Quách Gia hỏi, trong đầu vẫn hiện lên cảnh Ôn Nhiễm cùng Trương Liêu cùng cưỡi ngựa.

Tào Tháo trầm lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Phụng Hiếu sao lại hỏi như vậy?”

Quách Gia lại trầm ngâm một lúc: “Nếu chủ công từ ban đầu đã biết nàng ấy không phải người ở đây, nhưng vẫn lựa chọn đoạn tình cảm này với nàng sao?”

“Phụng Hiếu, nói ra những lời như vậy, thật không giống đệ. Nếu không, cũng không còn lựa chọn nào khác. “Sắc mặt Tào Tháo chậm lại một chút.

Quách Gia nhẹ giọng ho khan: “Chuyện này… Đúng là Quách Gia đệ có chút tò mò!”

Ánh mắt Tào Tháo nhìn về hướng rất xa, cửa xe ngựa dường như cũng không thể ngăn cản hắn nhớ lại quá khứ kia, theo ánh mắt xa xôi cứ dõi theo một bóng hình nào đó.

“Tất cả đều đáng giá. Nếu có hối hận, chỉ hối hận lúc trước cho rằng nhân sinh còn dài, nên chưa từng đối xử tử tế với nàng mỗi ngày.” Giọng nói của Tào Tháo giống như tiếng rên rỉ xuyên qua ngàn năm.

Truyền vào lỗ tai Quách Gia, dĩ nhiên như một tràng âm thanh vang đội đánh thẳng vào trong lòng.

Kiến An tháng 11 năm 5010. Sau khi thắng lợi trong trận chiến Quan Độ, ngày thứ ba sau khi Quách Gia trở về Hứa Đô.

Sau đêm nay, một khởi đầu mới… Trong sinh mệnh của hắn, nhất định phải có thêm một người.

Nữ nhân này, với hắn sẽ không còn là người lạ nữa.

Kể từ khoảnh khắc họ gặp lại, họ chắc chắn sẽ không còn là người lạ của nhau nữa.