Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 77

"Em đúng là lao tâm khổ trí, đầu bản thân đau đến choáng váng rồi, còn muốn đi quản chuyện con nít không nghe lời." Hạ Tri Thu lái xe, trêu tức nói.

Tòng Thanh Vũ đầu sắp nổ tung rồi, những chuyện xảy ra mấy ngày nay sắp khiến cô kiệt sức rồi. Điều cô muốn làm nhất là tắm rửa, rồi ngủ một giấc.

Không chỉ riêng tinh thần chịu nhiều đả kích và áp lực, cô thậm chí cảm thấy cơ thể mình cũng xảy ra vấn đề. Nhất là chỗ trái tim, cái cảm giác đau nhói đó thật sự rất khó chịu. Quả nhiên là làm chuyện xấu, không đợi người khác động thủ, trời cao đã đến trừng phạt cô rồi. Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, không buồn phản ứng lại Hạ Tri Thu không có ý tốt châm biếm.

Hạ Tri Thu thấy cô nhắm mắt lại không để ý tới mình, trêu tức trên mặt cũng lập tức thối lui. Nàng đắng chát thầm cười nhạo bản thân mình, lúc trước nàng còn có chút chuyện chọc giận Tòng Thanh Vũ, bức cô nói chuyện với mình. Hiện tại, Tòng Thanh Vũ đối với cô đã là nhìn như không thấy rồi. Hạ Tri Thu, mày thật đáng thương.

Nội tâm bi ai lập tức khiến cái mũi Hạ Tri Thu cảm thấy chua xót, nhưng nàng không muốn khóc trước mặt Tòng Thanh Vũ. Coi như đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng đi. Nàng trừng mắt nhìn về phía trước, muốn thu hồi nước mắt.

Vừa đến Lương gia đại trạch, Tòng Thanh Vũ vội vã xuống xe, thuận tay đẩy cửa xe. Cửa xe đóng lại, giống như tảng đá lớn đập vào tâm Hạ Tri Thu vậy.

Trong thời gian chờ đợi, người bên cạnh Lương Thư Hàm không ngừng khích lệ em, mà em chính là quyết tâm. Cô nhóc bình thường thoạt nhìn yếu đuối, thời điểm này lại kiên cường như vậy, trên tay cầm mảnh vỡ không có ý thả lỏng. Vừa rồi rạch một vết thương nhỏ, vẫn còn đang chảy máu, màu sắc đỏ tươi ở trong mắt Lương Dật Thanh bọn họ rất chói mắt.

"Thư Hàm, con bỏ mảnh vỡ xuống trước có được không? Bác sĩ Tòng lập tức tới ngay thôi." Liễu Húc thật sự không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Vì cái gì tâm tình Thư Hàm lúc này lại không khống chế được, còn nhao nhao muốn gặp Tòng Thanh Vũ? Chẳng lẽ là bởi vì con bé biết việc cô liên thủ với Hạ Tri Thu, nhưng cũng không cần kích động như vậy chứ?

Môi Lương Thư Hàm tái nhợt, chỉ lắc đầu.

"Thật sự lắm chuyện!" Lương Dật Thanh thật sự là vừa nóng vừa giận, "Cái loại phụ nữ này hại người quá nặng mà." Loại phụ nữ trong miệng ông chính là Tòng Thanh Vũ.

Lương Thư Hàm nghe xong, chuyển mắt đến người Lương Dật Thanh, lăng lăng dừng ở đó. Lương Dật Thanh khó hiểu, vì sao con gái út lại dùng ánh mặt nghi hoặc lại có chút khó hiểu nhìn mình như vậy?

Tòng Thanh Vũ đi vào đại sảnh, nhìn thấy chỗ lan can lầu hai, mấy người vây quanh ở chỗ ấy. Trên cầu thang ở lầu một còn có vài người giúp việc, đều ở đây bàn luận. Lương Mộng Hàm nhìn thấy Tòng Thanh Vũ, vội vàng vẫy tay: "Nơi này." Cô còn ôm chút hy vọng, hy vọng Lương Thư Hàm biết tính nghiêm trọng của sự việc, không vạch trần thân thế của Tòng Thanh Vũ. Chẳng qua, dựa theo tình huống trước mắt, dường như rất không có khả năng.

Lương Thư Hàm nghe thấy cô đến rồi, cả người lại bắt đầu trở nên kích động, tay đều run rẩy.

Mặt khác những người không liên quan nghe Lương Mộng Hàm nói như vậy, đều nhường đường cho Tòng Thanh Vũ. Hạ Tri Thu đứng ở phía dưới, cùng những người khác lặng yên nhìn, nàng đi lên, sẽ chỉ khiến chuyện càng hỏng bét.

Tòng Thanh Vũ cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, Lương Mộng Hàm chỉ nói Lương Thư Hàm tâm tình không khống chế muốn gặp cô, không nghĩ tới bây giờ cô lại nhìn thấy tình cảnh này.

Cô không thể tin được, Lương Thư Hàm luôn luôn đơn thuần lại tự làm mình bị thương như vậy, hành vi lấy cái chết uy hiếp này. Rốt cuộc là chuyện gì khiến em ấy thành ra như vậy? Cô nghi hoặc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Thư Hàm, tôi đến rồi. Em bỏ đồ vật trên tay xuống có được không?" Mảnh sứ kia là thứ nguy hiểm nhất.

Lương Thư Hàm chỉ dùng đôi mắt to của em không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tòng Thanh Vũ, động tác gì cũng không có.

"Em bỏ xuống trước đi, có chuyện gì, từ từ nói. Có vấn đề gì, chỉ cần em hỏi, tôi đều trả lời." Cô nhẹ nhàng dụ dỗ Lương Thư Hàm, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, sợ khiến tâm tình em lại xấu đi.

Lương Thư Hàm nói: "Đây là chị nói, chỉ cần em hỏi, chị đều trả lời chi tiết vấn đề của em phải không?" Em rất giảo hoạt, cố ý bỏ thêm hai chữ chi tiết.

Tòng Thanh Vũ mím môi gật đầu: "Đúng, tôi nói được thì làm được."

Lương Mộng Hàm và Lương Bách Hàm liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy không xong rồi.

Lúc này Lương Thư Hàm mới chậm rãi vứt mảnh sứ trong tay mình xuống, chán nản ngồi xuống mặt đất. Lương Dật Thanh sai người đi lấy hòm thuốc, cặp mắt kia hung hăng trừng trừng nhìn Tòng Thanh Vũ.

Tòng Thanh Vũ xem như thở phào nhẹ nhỏm, nhìn thoáng qua Lương Dật Thanh, sau đó đi đến bên người Lương Thư Hàm, kiểm tra miệng vết thương.

Sau khi hòm thuốc đến, Tòng Thanh Vũ bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Lương Thư Hàm: "May mắn là miệng vết thương không sâu, cũng không cắt vào mạch." Lương Thư Hàm lặng yên nhìn Tòng Thanh Vũ cúi đầu chăm chú xử lý vết thương cho mình. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, vẫn là sự dịu dàng quen thuộc ấy. Em như thế nào cũng không muốn tin, Tòng Thanh Vũ sẽ là loại người tham lam, sẽ qua lại với Hạ Tri Thu. Huống chi, cô còn là chị ruột của mình.

"Thân thể tóc da, đều từ ba mẹ. Tôi không biết vì sao em lại tự làm mình bị thương, nhưng, mặc kệ chuyện gì, thương tổn bản thân để uy hiếp người thân của mình, đây là không đúng. Đây chỉ khiến người yêu thương em, người quan tâm em đau lòng mà thôi, cho nên, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa." Tòng Thanh Vũ băng bó vết thương xong, quấn khăn bông lên, "Xong rồi."

Cô vừa nâng mắt, liền đối mặt với cặp mắt trong veo của Lương Thư Hàm khiến con người ta không dám nhìn thẳng.

"Làm sao vậy? Vì sao từ lúc bắt đầu, em lại dùng ánh mắt này nhìn tôi vậy?" Tòng Thanh Vũ quẫn bách mà cười hỏi.

Lương Thư Hàm nhìn thẳng vào cô: "Bác sĩ Tòng, tại sao chị lại muốn cùng một chỗ với Hạ Tri Thu? Tại sao chị muốn cùng cô ta bày mưu tính kế để cướp đoạt Lương thị?" Hạ Tri Thu nếu thành bất kỳ người khác,em đều có thể lý giải. Duy chỉ có cô, Lương Thư Hàm không nghĩ được. Không phải bởi vì em biết được sự thật Tòng Thnah Vũ là chị ruột của em, mà là em vốn không tin Tòng Thanh Vũ sẽ là người như vậy.

"Tham lam mà." Tòng Thanh Vũ buông em ra, nhếch miệng, lộ ra ý cười châm chọc, "Tôi còn có thể vì cái gì nữa chứ? Có thể có được Lương thị của các người, cơ bản là muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Việc này đối với một bác sĩ nhỏ bé như tôi mà nói, có thể thiếu phấn đấu hơn mấy chục năm. Có chuyện tốt này, tôi vì cái gì không chịu?" Cô mỉm cười, giọng điệu gần như nhẹ bẫng thoát ra, khiến người ta nghe giống như đây là sự thật vậy.

"Tòng Thanh Vũ!" Lửa giận trong lồng ngực Lương Dật Thanh đã bùng cháy từ lâu, lời nói này của Tòng Thanh Vũ quả thực không thể nhẫn nhịn được! Lương Bách Hàm vội vàng kéo Lương Dật Thanh lại, bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể đánh người, nếu không chuyện sẽ càng phiền toái hơn rồi.

Tòng Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lương Dật Thanh, bên trong gia đình này, cô không chào đón nhất chính là Lương Dật Thanh, chán ghét cùng căm hện không thể nói hết.

"Nhưng, chị rõ ràng thích chị Y Cách, sao lại cùng một chỗ với Hạ Tri Thu chứ? Chị nhất định có nguyên nhân gì đó, đúng không?" Lương Thư Hàm không muốn tin nhân cách của Tòng Thanh Vũ là như thế, sẽ vì tiền tài địa vị mà đi bán đứng tình yêu của mình, đi bán đứng linh hồn chính mình.

Tòng Thanh Vũ nhìn Lương Thư Hàm, cặp mắt của em mang theo một chút cầu xin, cầu xin mình nói cho em biết mình không phải là người vậy, nhưng mà, cô chính là người phụ nữ dơ bẩn như vậy, gọi cô đi phủ nhận thế nào đây?

"Nếu như em muốn nghe, vậy tôi nói cho em biết biết, nguyên nhân duy nhất chính là tôi tham lam! Vì tiền, vì địa vị, tôi cái gì cũng có thể không muốn." Khi nói xong lời này, Tòng Thanh Vũ hung hăng mà nắm chặt hai tay, quyết tâm nói lên.

"Không phải vậy! Không phải vậy!"

"Là như thế đó, chính là như vậy." Tòng Thanh Vũ cảm thấy rất khát, thì ra phân tích linh hồn bản thân lại khó khăn như vậy, "Em có biết vì sao Thượng Đế phải tạo ra đại hồng thủy không?"

Lương Thư Hàm không nói lời nào, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

"Thượng Đế nói Noah tạo thuyền cứu nạn đại hồng thủy, ông cho một người ít nhất có trăm năm để hối cải, cũng mấy lần quan sát thế giới, nhưng chỉ có một Noah là người trọn vẹn. Ông cảm thấy nhân loại quá tham lam, quá tàn bạo. Ông nhìn thấy sự tồi tệ của loài người trên mặt đất, hành vi cường bạo cùng không hợp pháp, cả ngày chỉ nghĩ đến điều ác, trong lòng ông ưu thương. Ông phải nghĩ cách lấy đi sự tham lam của con người, sự ác độc, cho nên ông chỉ thị Noah xây dựng một chiếc thuyền cứu nạn, cũng mang theo vợ ông, con trai cùng con dâu. Đồng thời cũng chỉ thị Noah đem súc vật cùng loài chim cùng động vật lên thuyền cứu nạn. Mà còn dư lại những kẻ ác kia, đều chết trong trận đại hồng thủy. Vốn tưởng rằng có thể loại bỏ được ý niệm tà ác trong con người, nhưng, em nhìn hiện tại đi, không có ác niệm, có tham lam, có tàn bạo như cũ sao?"

Lương Thư Hàm nói: "Vậy thì thế nào?"

Tòng Thanh Vũ cười cười: "Em biết câu chuyện này cho chúng ta biết được điều gì không? Nó cho chúng ta biết, tàn bạo, tham lam... Những thứ này đều là sự bất lực của Thượng Đế, huống chi những kẻ bình thường như chúng ta, căn bản không có cách nào loại trừ tận gận thói hư tật xấu của mình. Cho nên em thấy đó, bản tính tôi tham lam, từ lúc sinh ra rồi. Hết thảy, đã giải thích xong."

Lương Thư Hàm khóc lắc đầu: "Vậy chị có biết ..."

Lương Bách Hàm ý thức được lời nói kế tiếp của Lương Thư Hàm: "Thư Hàm! Không được nói lung tung!" Anh dùng ánh mắt tỏ ý. Nhưng mà vô dụng thôi, Lương Thư Hàm chưa từng cân nhắc nhiều như vậy: "Vậy chị có biết hay không, chị là chị của em, chị cũng là một phần trong gia đình này?"

Lời nói này của em, khiến rất nhiều người ở đây đều choáng váng, kể cả Tòng Thanh Vũ.

"Thư Hàm, có phải con hồ đồ rồi không? Loại người như cô ta..." Lương Dật Thanh nghĩ mãi không rõ Lương Thư Hàm rốt cuộc đang nói cái gì, phản bác lại bị Lương Thư Hàm cắt ngang: "Ba, ba có biết không, chị ấy chính là cô con gái đã mất tích kia của nhà chúng ta?" Cô chỉ vào Tòng Thanh Vũ nói.

Lương Dật Thanh sửng sốt một chút, ngược lại cười rộ lên: "Thư Hàm, con đừng nói đùa có được không? Hôm nay con làm sao vậy? Toàn nói mấy lời khó hiểu." Lời nói tuy là như thế, tầm mắt của ông lại bất giác nhìn về phía Tòng Thanh Vũ.

"Con không có nói đùa." Lương Thư Hàm lau nước mắt bên môi, mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Không tin ba hỏi chị đi, chị ấy đã làm giám định DNA. Chính tai con nghe chị nói với anh như thế."

Lời của em khiến người ở chỗ này kinh ngạc không thôi, Liễu Húc kích động muốn ngất đi. Bà nắm chặt vai Lương Mộng Hàm, nước mắt đã thấm đẫm gò má: "Mộng Hàm, có phải thật vậy không? Con nói cho mẹ biết, Thư Hàm nói có phải thật vậy không?"

Lương Mộng Hàm cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt khiến người ta không đành lòng của mình, cô biết rõ, trong ánh mắt kia có khao khát cũng có sợ hãi. Lương Mộng Hàm không nói gì, chỉ đau lòng khẽ gật đầu, đã đến nước này rồi, chuyện này đã không thể giấu giếm được nữa rồi.

Tòng Thanh Vũ há to miệng, cô không thể tin được, đi đến bên người Lương Mộng Hàm: "Cô... Biết lúc nào? Rất sớm sao?"

"Thời điểm em bị Lữ Tân Dương dùng dao đâm, trên quần áo của chị dính máu của em, sau đó vụng trộm đi làm giám định DNA. Kết quả, bên trong ngăn kéo trong phòng chị." Lương Mộng Hàm nhẹ nhàng nói.

Tòng Thanh Vũ cau mày, quái dị cười: "Tôi cho rằng, chuyện này chỉ cần tôi không chủ động nói ra, vĩnh viễn không ai biết. Ha ha..." Cô tự giễu, "Thì ra cô đã biết từ lâu rồi. Cho nên, một mình tôi diễn vai hề, ở trước mặt các người diễn vở kịch hài hước nhất, đúng không?"

Vốn là đủ rối loạn, lời nói này của Tòng Thanh Vũ lại nhấc lên gợn sóng.

Lương Bách Hàm nheo mắt lại, trong lòng một mảnh lạnh buốt, sững sờ hỏi: "Ý của em là... Em đã biết em là người nhà họ Lương phải không?" Đây là ý gì?

Lương Thư Hàm nhớ tới ngày đó ở quán bar bị đàn em Trương Thắng khi dễ, Tòng Thanh Vũ nói—— "Cho mày khi dễ em gái tao!" Ngày đó Tòng Thanh Vũ uống say, thì ra say rượu nói lời thật lòng.

"Em đã biết rõ, vì sao không nói bọn anh? Vì sao —— còn muốn liên thủ với Hạ Tri Thu..." Lương Bách Hàm hỏi. Anh có dự cảm, lời nghe được đả kích biết bao.

Tòng Thanh Vũ nhếch miệng, cười đến tàn nhẫn, lời nói thoát ra cũng mang theo thuốc độc: "Còn có thể vì sao nữa đây? Thư Hàm đã nói, tôi không phải người tham tiền. Như vậy, tôi làm sao d, mục đích duy nhất đó là —— trả thù các người."

Trả thù các người... Bốn chữ này như một mũi tên lợi hại, trong nháy mắt đâm thủng tim mọi người.