Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 17

Câu trả lời của Lâm Duật Ngôn cũng không ảnh hưởng tâm trạng của Cố Diệu Dương, hắn nói câu thích kia, thoạt nhìn cũng vô cùng tùy ý.

Giống như bình thường nói chuyện phiếm, cậu hỏi, hắn trả lời.

Đến cùng là thật hay giả, có lẽ trừ bản thân Cố Diệu Dương ra, không có ai biết, hắn không quan trọng Lâm Duật Ngôn hiểu ra sao, cũng không thèm để ý có thể được đáp lại hay không.

Hai người bọn họ chưa bao giờ là người của một thế giới, thế này đã tốt, dừng ở đây là tốt.

Điện thoại liên tục vang lên mười mấy tiếng, Cố Diệu Dương đứng ở dưới cây nào đó dưới lầu hút hết điếu thuốc cuối cùng, cũng không lấy ra nhìn xem.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Duật Ngôn đều chưa từng về nhà, cái áo sơ mi màu đen của Cố Diệu Dương bị cậu dùng để thay giặt, quần lót rộng tùy tiện sửa lại một chút, kéo phần thừa ở ngang hông, buộc cái nút, cũng không tụt nữa.

Cậu ở lỳ không đi, Cố Diệu Dương cũng không đuổi cậu, chỉ đổi phim tình yêu thành phim kinh dị, suốt ngày gào khóc thảm thiết, u ám.

Thật ra Lâm Duật Ngôn rất ghét tí can đảm kia của mình, có đôi khi thậm chí còn không bằng con gái. Trước mắt cũng không trách Cố Diệu Dương gọi cậu là tiểu thư thiếu gia, cuộn tròn trên sofa run lẩy bẩy, lại còn cảm thấy hắn nói có chút lý lẽ.

Cố Diệu Dương không bảo cậu xem cùng, trước khi mở ra còn tri kỷ đưa cho cậu một bộ nút bịt tai, bảo cậu tự nhắm mắt đi ngủ.

Nhưng Lâm Duật Ngôn muốn luyện can đảm, vô cùng quyết đoán từ chối.

Kết quả có thể tưởng tượng được, tiếng kêu của cậu chủ nhỏ họ Lâm, còn lảnh lót hơn ma.

Cố Diệu Dương một bên cười nhạo cậu, một bên cầm điều khiển từ xa tăng âm lượng, lại dùng nút bịt tai chặn lỗ tai, bắt đầu mở bộ tiếp theo.

Sự kích thích căng thẳng của nội dung bộ này còn mang theo hồi hộp, Lâm Duật Ngôn vốn định từ bỏ trốn ra ngoài tìm Hồ Đông Đông chơi, nhưng nhìn vào lại không thoát ra được, ôm hai chân cọ cọ bên người Cố Diệu Dương, xem mãi xem mãi, trốn thẳng ra sau lưng hắn.

Ghế sofa tổng cộng chỉ có từng đó chỗ, Lâm Duật Ngôn chen tới chen lui, luôn không tìm được vị trí thích hợp, dứt khoát nằm trên lưng Cố Diệu Dương, hai tay túm lấy quần áo của hắn.

Có lẽ con người đều có một đặc điểm cộng đồng, cảm thấy nguy hiểm thì đứng xa mà trông, nhưng nếu như nguy hiểm giải trừ rồi, sẽ buông lỏng cảnh giác, thậm chí bỏ xuống tất cả sự đề phòng.

Những ngày này trôi qua, Cố Diệu Dương đã thay đổi dáng vẻ trong lòng Lâm Duật Ngôn lâu rồi. Cho nên cậu cảm thấy, giờ này phút này, chỗ an toàn nhất trong căn phòng này, chính là sau lưng Cố Diệu Dương…

“A!”

“A a a —— sao, sao sao vậy sao vậy?”

Cố Diệu Dương đột nhiên la một tiếng, Lâm Duật Ngôn sợ đến độ mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, túm chặt hai cánh tay của hắn, chốc lát nhìn bộ phim vừa kết thúc, chốc lát lại nhìn kẻ đầu têu, đôi mắt to chớp tới chớp lui nhanh như bay, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Cố Diệu Dương giơ tay tắt tivi, đứng dậy hờ hững nói: “Không sao, hắng giọng cái thôi.”

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, phản ứng lại giận đến nỗi quên sợ hãi, liều mạng kéo Cố Diệu Dương về trên ghế sofa, không có kết cấu gì vật lộn với hắn.

Chí ít cậu cho rằng là vật lộn, nếu như bỏ qua cậu bị khóa hai tay và bị vây hai chân, chắc cậu sẽ thắng.

Vốn hôm nay không muốn phản ứng Cố Diệu Dương nữa, nhưng đến buổi tối đã không kiên trì nổi, trong căn phòng tối thui, ngoài cửa sổ ngay cả chút ánh trăng cũng không có, nhắm mắt lại đều là vài hình ảnh kỳ lạ đẫm máu, đứng lên bật đèn, chạy đến cửa phòng ngủ, gõ cửa một cái.

Cố Diệu Dương vẫn chưa ngủ, dựa vào cửa hỏi cậu: “Làm sao?”

Lâm Duật Ngôn không thừa nhận mình sợ hãi, đúng lý hợp tình mà tìm một lý do: “Hôm nay tiếng kêu đó của cậu, đã tạo thành chấn thương nghiêm trọng cho tâm hồn của tui. Bây giờ nó cực kỳ nhát gan, cậu, cậu phải chịu trách nhiệm với nó.”

“À?” Cố Diệu Dương lại hỏi: “Chịu trách nhiệm thế nào?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Nó xin đến phòng ngủ đi ngủ.”

Cố Diệu Dương cũng rất hào phóng gật đầu: “Vậy được, tôi ngủ phòng khách.”

Nói xong muốn đi, Lâm Duật Ngôn vội vàng chặn cánh tay hắn lại: “Đừng, không được, cậu cũng phải ngủ trong phòng ngủ.”

Giày vò cả buổi, cuối cùng Lâm Duật Ngôn lại về phòng ngủ, cậu vẫn ngủ trên mặt đất như cũ, bây giờ cũng không quan tâm mềm hay cứng, chỉ cần có người ở bên cạnh là được.

Tắt đèn hơi khó ngủ, nhận thấy Cố Diệu Dương cũng không ngủ, liền muốn nói chuyện phiếm với hắn.

“Thư của cô Lý, cậu đã đọc chưa?”

Cố Diệu Dương nói: “Chưa.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải cậu lấy đi rồi sao?”

Cố Diệu Dương nói: “Lấy đi cũng không có nghĩa là sẽ đọc.”

“Vậy… học kỳ sau, cậu vẫn không đi học à?”

Cố Diệu Dương đáp một tiếng, lại nói: “Tôi không đi học, không phải cậu vui nhất?”

Lâm Duật Ngôn thẳng thắn nói: “Vài ngày trước nghĩ vậy, nhưng bây giờ cảm thấy, cậu cũng không đáng ghét đến thế.”

“Thật sao?”

“Thật mà, nếu như cậu ít trêu tôi một chút thì tốt hơn. Không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn bè ấy chứ.”

Cố Diệu Dương cười khẽ: “Vậy hay là đừng làm bạn nữa.”

“Cậu…” Lâm Duật Ngôn vừa chống khuỷu tay lên, nghe hắn nói như vậy lại bĩu môi, nằm trở lại, nhỏ giọng thầm thì: “Con người cậu thật là…”

Đáng ghét?

Không đủ thân thiện?

Cụ thể nên dùng từ nào để hình dung, Lâm Duật Ngôn cũng không hiểu, cậu cũng đã nói đến mức này, chẳng lẽ vẫn không đủ rõ ràng ư? Thở dài một hơi, xoay người đưa lưng về phía giường.

Quả nhiên cậu vẫn muốn trở thành bạn bè với Cố Diệu Dương.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, đã nghĩ như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Duật Ngôn lại tỉnh dậy trên giường, Cố Diệu Dương không ở nhà, lúc bảy tám giờ, hình như nghe thấy hắn nhận điện thoại, chắc là đi làm.

Một mình cậu không có việc gì, ngồi trước bàn vẽ tiếp tục vẽ tác phẩm chưa hoàn thành kia.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là dì ở nhà gọi tới.

Cô hỏi lúc nào Lâm Duật Ngôn về nhà, ngày mai ba cậu có một ngày rảnh rỗi, sẽ tới ăn cơm.

Xem ra, không thể ở tiếp nữa, Lâm Duật Ngôn đứng lên nhìn xung quanh, trừ mấy tờ giấy vẽ ra, dường như không có gì để thu dọn, lại mở bản ghi nhớ trong điện thoại, lấy chìa khóa trong nhà Cố Diệu Dương, đi đến đầu phố, đón một chiếc taxi, đến phố bar.

Ban ngày phố bar cơ bản không có người, Lâm Duật Ngôn dựa theo ký ức hôm đó, rẽ vào quán nhỏ của chị Linh. Bartender đang núp sau quầy bar ngủ gà ngủ gật, Lâm Duật Ngôn đang nghĩ xem làm sao gọi anh ta tỉnh lại, ông anh quen mặt kia lại tự tỉnh trước.

“Ơ, đây không phải đứa trẻ Phương Kiệt dẫn tới hả?”

Lâm Duật Ngôn lễ phép nói tiếng: “Chào anh.” Lại hỏi: “Cố Diệu Dương có ở đây không?”

Có vẻ như bartender biết cậu và Cố Diệu Dương quen biết, cầm điện thoại lên nói: “Đợi một lát, giúp cậu gọi một tiếng.”

Lâm Duật Ngôn gật nhẹ đầu, tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, trong quán bar yên tĩnh thế này, căn bản không tưởng tượng nổi, bên dưới lại cất giấu một đấu trường không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cậu nghĩ, nếu Cố Diệu Dương vẫn ở lại đây, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm nhỉ…

Nhưng giữa bọn họ lại không có quan hệ gì, cậu cũng không có cách nào đưa ra quan tâm hợp lý.

Mấy phút sau, Cố Diệu Dương đi ra từ trong thang máy, trên tay vẫn quấn băng vải bảo vệ chuyên nghiệp như cũ, hỏi cậu tới làm gì.

Lâm Duật Ngôn cười một cái với hắn, nói mình phải đi, lại đưa chìa khóa kia cho hắn.

Cố Diệu Dương gật đầu, không có một chút ý định giữ lại, thái độ lạnh nhạt, càng không nói sau này gặp lại.

Ngược lại là Lâm Duật Ngôn, từ đầu đến cuối trên tay cầm một cái hộp tinh xảo, khi cậu tới đây cố ý bảo tài xế lượn một vòng, đến cửa hàng lớn nhất gần đó, nói là lớn nhất, thật ra cũng không lớn tới đâu, may mà đồ cậu muốn mua không tính là đặc biệt, rất dễ tìm được.

Cậu đưa cho Cố Diệu Dương nói: “Cái này tặng cậu.”

Cố Diệu Dương không nhận, ngờ vực nhìn cậu.

Lâm Duật Ngôn đàng phải mở ra giúp hắn, hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à?”

Cố Diệu Dương ngẩn ra, không lên tiếng.

Lâm Duật Ngôn đã quen rồi, tự nói một mình: “Nếu như sớm, coi như tôi tặng sớm, nếu như trễ, coi như tôi bù nha.”

Cậu lấy ra một cái bông tai kim cương màu xanh đậm từ trong hộp, sợ Cố Diệu Dương không hiểu làm sao cậu biết được, lại giải thích: “Hôm đó khi cậu bảo tôi trở về với Phương Kiệt, tôi không cẩn thận nghe thấy chị Linh nói.”

“Chị ấy không nói ngày cụ thể, tôi cũng chỉ có thể đưa cho cậu vào hôm nay.” Trước sau hẳn cũng không chênh lệch mấy ngày, Lâm Duật Ngôn giơ cái bông tai kia lên, nhưng Cố Diệu Dương nhíu nhíu mày, vẫn không nhận.

“Cậu, cậu đừng cảm thấy đắt tiền.” Lâm Duật Ngôn nói: “Cái này không đắt, chắc là kim cương nhân tạo, tiền cũng là tôi kiếm được.”

Cố Diệu Dương rũ mắt nhìn cậu: “Cậu còn biết kiếm tiền?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đừng xem thường người, rất nhiều cuộc thi trong trường tổ chức đều có tiền thưởng, tôi cũng không phải đặc biệt kém cỏi được không.” Từ đầu đến cuối Cố Diệu Dương không có ý định nhận lấy, Lâm Duật Ngôn thử thăm dò giơ tay lên, đụng đụng lỗ tai trái của hắn.

Thấy hắn không né tránh, lấy que trà trên lỗ tai hắn xuống, hơi nhón chân, giúp hắn đeo cái bông tai mới mua lên.

“Tại sao, tặng quà cho tôi.”

Lâm Duật Ngôn nhìn hắn chằm chằm, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là cái này thích hợp với hắn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đặc biệt chói sáng.

Lại nhếch môi cười: “Cần có lý do à?”

“Tại sao không cần? Không phải cậu ghét tôi…”

Còn chưa dứt lời, Lâm Duật Ngôn đã giành trước một bước, dương dương đắc ý nói: “Tôi cảm thấy, không cần.”