Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 21

Không thể nào.

Lâm Duật Ngôn nâng cái ghế lên, lại ngồi xuống. Mặc dù hành động của cậu na ná Trác Hàng, nhưng cậu đối với Cố Diệu Dương tuyệt đối không phải thích.

Bọn họ đều là nam sinh, hơn nữa thời gian ở chung thực sự không lâu, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, sao lại nảy sinh tình cảm?

Lâm Duật Ngôn cảm thấy mình có lý, lại liếc nhìn thời gian, nghĩ rằng chắc Cố Diệu Dương chuyển máy bay rồi.

Quả nhiên, chưa được vài phút, Cố Diệu Dương gửi đến một tin nhắn ngắn, trả lời tin nhắn tối hôm qua của cậu. Hôm qua cậu vẫn gửi đi gói dữ liệu đã chỉnh sửa xong, cũng không quan tâm Cố Diệu Dương có xem hay không, đều là những thứ có ích, nhắc lại cũng không thừa.

Quyết định ngày mốt đến sân chơi, Lâm Duật Ngôn liền về nhà, buổi chiều ngủ một lát, bò dậy lại bắt đầu vẽ tranh.

Thật ra cậu đã chuyên tâm học một khoảng thời gian, nhưng vì phong cách gì cũng muốn thử, đã biến thành phong cách nào cũng vẽ không xong. Trước đó còn cố ý mời giáo viên, giáo viên e ngại quan hệ của cha mẹ, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, thỉnh thoảng chỉ bảo một chút, cũng toàn là nội dung trong sách. Có một ngày, cậu nghe thấy giáo viên gọi điện thoại với bạn, nói công tử nhà giàu cũng không dám chọc, cho dù vẽ giống đống phân chó, cũng phải khen đến lên trời, lại nói mẹ cậu là nhà thiết kế nổi tiếng, dành chút thời gian tự mình dạy con, dạy tốt hơn cả y, bản thân chẳng qua chỉ là kiếm chút tiền lương, căn bản không để tâm.

Nói xong quay đầu, nhìn thấy Lâm Duật Ngôn ngồi trên bậc thang, vội vàng cúp điện thoại, bối rối giải thích, Lâm Duật Ngôn nghiêm túc nghe y nói xong, xấu hổ cười một cái, từ đó về sau, cuối cùng không tìm giáo viên nữa.

Không phải cậu sợ người khác cười nhạo cậu vẽ không đẹp, mà sợ, làm bẽ mặt người mẹ bận rộn.

Lúc này ngồi trước bàn vẽ, lại phác họa ra dáng vẻ của Cố Diệu Dương trên giấy vẽ mới, dựa theo vấn đề cậu lựa ra hôm qua, thay đổi từng chút một.

Lúc vẽ mắt hắn, lè lưỡi một cái với hắn, lúc vẽ miệng hắn, còn dán giấy niêm phong trên trán.

Đến rạng sáng, Lâm Duật Ngôn cũng chưa ngủ, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, ngáp liên tục mấy cái.

Hai tiếng trước, cậu gửi tin nhắn cho Cố Diệu Dương, hỏi hắn có phải sắp đến rồi không. Nhưng từ đầu đến cuối chưa được trả lời, nếu như chuyến bay không trễ giờ, thời gian này vừa đến nơi, cậu nghĩ đợi thêm tí nữa, kết quả lại đợi một tiếng, Cố Diệu Dương vẫn chưa nhắn lại.

Cậu buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được, bút vẽ cũng đặt sang bên cạnh, lại gửi một tin nhắn ngắn: Đã tới chưa?

Lần này không đợi quá lâu, trong nháy mắt tin nhắn gửi đi, Cố Diệu Dương đã gọi điện tới, trầm giọng hỏi: “Vẫn chưa ngủ?”

Lâm Duật Ngôn xoa mắt nói: “Đợi tin nhắn của cậu mà.”

“Cậu…” Cố Diệu Dương im lặng hồi lâu, lúc lên tiếng, vậy mà nói câu: “Xin lỗi.”

“Tôi tưởng cậu đã ngủ rồi.”

“Cho nên sợ chuông điện thoại đánh thức tôi à?” Lần đầu tiên Lâm Duật Ngôn nghe thấy hai chữ xin lỗi từ miệng hắn, mới lạ vô cùng, lập tức tỉnh táo tinh thần, cười hỏi: “Đến nơi rồi nhỉ?”

Cố Diệu Dương “Ừ” một tiếng, không phản bác câu nói trước đó của cậu.

Lâm Duật Ngôn lại hỏi: “Bên đó lạnh không?”

Cố Diệu Dương nói: “Bình thường, tuyết rơi rồi.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tuyết rơi không hiếm lạ, không có tuyết rơi mới hiếm lạ đấy.” Lại hỏi: “Cậu đã tới câu lạc bộ rồi à?”

Cố Diệu Dương: “Ừm.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Hôm qua quên hỏi cậu, câu lạc bộ cậu muốn đến tên là gì nhỉ?”

Cố Diệu Dương nói: “Light3.”

“A, tôi biết!” Lâm Duật Ngôn đã tra được câu lạc bộ này, nghe nói là câu lạc bộ chiến đấu cao cấp nhất cũng có thẩm quyền nhất ở địa phương, cái tên này có nghĩa là “ánh sáng và mặt trời”, nghe nói nguyên quán của người phụ trách cũng là thành phố Lâm Châu, về phần tại sao bố trí tổng bộ ở ngôi làng tuyết nước ngoài xa xôi như vậy, thì không biết được.

Nhưng mà điều kiện và đãi ngộ đều rất tốt, Lâm Duật Ngôn hỏi: “Môi trường trong ký túc xá có tốt không?”

Vừa dứt lời, Cố Diệu Dương đã cúp máy chuyển thành gọi video, Lâm Duật Ngôn lập tức vẫy vẫy tay với hắn, cười nói: “Chào buổi tối nha.”

Cố Diệu Dương nhìn màn hình mấy giây, mới hỏi: “Vẫn trong phòng vẽ tranh?”

“Ừm.” Lâm Duật Ngôn nói: “Vẽ tranh liên tục, quên cả thời gian.”

Chắc Cố Diệu Dương ở bên ngoài, trên người mặc thêm cái áo lông màu đen, trên cổ áo lông mềm như nhung dính vài bông tuyết vừa rơi xuống. Đúng là hắn thích màu đen, từ trong ra ngoài tất cả quần áo đều là màu đen.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Vẫn chưa tới ký túc xá ư?”

Cố Diệu Dương lấy ra một chiếc chìa khóa, lại đổi camera cho cậu liếc nhìn căn nhà trước mặt, là một biệt thự hai tầng, bông tuyết dày đặc chồng trên mái nhà, trên cửa treo một cái đèn tường khắc rỗng chóp.

Thoạt nhìn cũng không tệ lắm? Lâm Duật Ngôn nghiêng đầu trái phải nhìn hồi lâu, rất muốn đi vào xem xem, nhưng lại sợ là ký túc xá tập thể, nhìn trộm riêng tư của người ngoài là không tốt.

Cố Diệu Dương đã nhìn ra được suy nghĩ của cậu, nhướng mày hỏi: “Muốn đi vào xem không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không tốt lắm đâu, nếu có người ngoài…”

“Không có người ngoài, mình tôi ở chỗ này.”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái: “Mình cậu ở? Đãi ngộ của tuyển thủ chiến đấu đều tốt thế hả?”

Cố Diệu Dương nói: “Tôi khá là đặc biệt.”

Lâm Duật Ngôn nghi hoặc hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”

Cố Diệu Dương chuyển camera về, trêu đùa nói: “Tôi không phải người ngoài.”

...truyenfull là ĐĨ CHÓ, cả họ bị thông cúc

“Ấu, ấu trĩ.” Lâm Duật Ngôn run lên mấy giây, mới hiểu được ý tứ trong lời hắn, vội vàng nói sang chuyện khác, giục hắn vào nhà.

Cố Diệu Dương nói: “Trước tiên cậu đi đánh răng rửa mặt, về phòng ngủ.”

Lâm Duật Ngôn muốn tham quan nhà trước.

Cố Diệu Dương nói: “Không được.”

“Nhưng mà…”

Cố Diệu Dương lạnh lùng: “Cúp đây.”

“Được được được, đừng cúp đừng cúp, tui đi ngay bây giờ.” Lâm Duật Ngôn cầm điện thoại lao vào phòng tắm, vội vội vàng vàng rửa mặt xong nhảy lên giường: “Bây giờ có thể mở cửa chưa?”

Cố Diệu Dương nói: “Nằm xuống.”

Cậu lại ngoan ngoãn nằm xuống, đợi hắn mở cửa nhà.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý ở ngoài cửa, nhưng khoảnh khắc bước vào phòng, Lâm Duật Ngôn vẫn liên tục cảm thán.

Sàn nhà màu cà phê đậm, ánh đèn màu vàng ấm, một tấm thảm rất dày ném lên ghế sofa da cổ điển, ngay phía trước thật sự có lò sưởi trong tường, nhưng thoạt nhìn chỉ là một thiết kế đơn giản, nhưng trong phòng hẳn là không lạnh, Cố Diệu Dương cũng cởi áo khoác ra.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Thật sự chỉ có một mình cậu ở sao?”

“Ừm.”

“Tại sao? Hôm qua tôi tra tư liệu, thấy rất nhiều tuyển thủ đều sống cùng nhau.”

Lần này Cố Diệu Dương không trêu chọc cậu, “Tôi không tới đây làm tuyển thủ.”

“Hở? Vậy, vậy cậu đến làm gì?”

“Cậu đoán xem.” Cố Diệu Dương thừa nước đục thả câu, dẫn cậu đi một vòng trong phòng, Lâm Duật Ngôn ngày càng sôi nổi, mỗi một góc đều không muốn buông tha, Cố Diệu Dương liếc nhìn thời gian, trong nước đã ba giờ sáng.

Nhưng có người không muốn ngủ, hỏi lung tung này kia, tò mò cực kỳ. Hắn chọc chọc đôi mắt to thâm quầng trên màn hình điện thoại, đi đến trước cái máy hát kiểu cũ.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cái này cũng có thể dùng à?”

Cố Diệu Dương nói: “Chắc là có thể.” Lại tiện tay chọn một đĩa nhạc, bật một ca khúc nhẹ nhàng du dương.

Lâm Duật Ngôn cùng nghe mấy phút, mắt đã không mở ra được, nhưng cậu vẫn muốn đi lên lầu nhìn xem, mơ mơ màng màng hỏi: “Tầng hai là phòng ngủ của cậu à?”

“Ừm.”

“Tôi có thể tham quan một lát không?”

Ngoài miệng Cố Diệu Dương nói có thể, lại vẫn quanh quẩn bên máy hát, ca khúc hắn vừa bật là bài chúc ngủ ngon nổi tiếng ở địa phương.

Lúc này đang theo micro chui vào tai Lâm Duật Ngôn, thái độ kiên quyết dỗ dành cậu, chìm vào giấc ngủ.

***

đoạn lần đầu tiên tiểu Ngôn nghe chữ xin lỗi từ miệng tiểu Cố là chữ 抱歉 (Bàoqiàn) còn câu xin lỗi của tiểu Cố trong chương 07 là 对不起 (Duìbùqǐ), nhưng từ 抱歉 này mang nghĩa trang trọng hơn, cảm thấy áy náy