Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 32

Đã nói ra không thích ăn, Thiệu Chinh bóp cái bụng đang kêu ùng ục, nhìn túi đồ ăn vặt cũng không dám duỗi tay.

Lâm Duật Ngôn đột nhiên đến thăm, cũng không ảnh hưởng đến hai người tiếp tục thảo luận vấn đề. Lâm Duật Ngôn ngồi bên cạnh Cố Diệu Dương lắng nghe, mặc dù không hiểu nhiều, nhưng cũng duy trì yên tĩnh từ đầu tới cuối.

“Lệ khí của Cole quá nặng, hình như là vì nguyên nhân gia đình, tôi cảm thấy hắn cần khai thông tâm lý, nếu không thì sau khi lên đài rất dễ nổi khùng mất khống chế…”

“Xuỵt” Mấy phút sau, bả vai Cố Diệu Dương trĩu xuống, một cái đầu nhỏ tròn vo đã dựa vào, hắn đợi một lát, cho đến khi Lâm Duật Ngôn ngủ say, mới nhẹ nhàng chuyển lên đùi mình, lại bảo Thiệu Chinh lấy một tấm thảm, đắp trên người cậu.

Công việc của đêm nay nhất định phải xong, đặc thù và ưu khuyết điểm của mỗi một tuyển thủ, cũng phải phân tích đến nơi, như vậy ngày mai mở rộng mới có ý nghĩa.

Cố Diệu Dương vẫn không có biểu cảm gì, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, chân hắn dài, ngồi trên ghế sofa thấp lè tè có độ dốc rất lớn, vì để cho Lâm Duật Ngôn nằm thoải mái, nửa người chống trên đất, rất khó chịu.

Thiệu Chinh quen biết hắn nhiều năm, chưa từng thấy một mặt dịu dàng đến thế của hắn, nghĩ một lát, hỏi: “Cậu ta… biết tâm ý của mày không?”

Cố Diệu Dương nói: “Có thể.”

“Vậy cậu ta đối với mày… cũng ôm tâm tình như vậy?”

Cố Diệu Dương cầm bút, vẽ một dấu chấm hỏi bên trên tên của Cole, cong khóe miệng nói: “Có lẽ.”

“Thế bây giờ chúng mày là…”

“Thiệu Chinh.” Cố Diệu Dương rũ mắt, nhìn cái mũi thanh tú của Lâm Duật Ngôn, hỏi: “Mày cảm thấy, chức vị tình nhân trong bóng tối này thế nào?”

“Cái, cái gì?”

“Không có gì.” Cố Diệu Dương lại đặt tầm mắt lên danh sách, nói: “Cole muốn huấn luyện đơn độc, còn có khẩu ngữ của mày, tranh thủ thời gian luyện đi.”

Thiệu Chinh sụp đổ: “Diệu Dương, sau này bọn mình thật sự làm nghề này hả?”

“Không thì?” Cố Diệu Dương hỏi: “Mày vẫn muốn về chợ đen?”

Thiệu Chinh nói: “Ngược lại cũng không phải, dù sao hiếm khi có cơ hội này, tao cũng muốn sống tốt một chút.” Suy nghĩ chốc lát: “Được rồi, khẩu ngữ… tao cố gắng thêm.”

Lâm Duật Ngôn nửa tỉnh nửa mê hình như nằm trên lưng ai đó, gió lạnh thổi tới, hơi hơi tỉnh táo, cậu cọ xát cổ Cố Diệu Dương, ậm ờ hỏi: “Cậu làm xong rồi?”

“Ừm.”

“Mấy giờ rồi nhỉ?”

“Hai giờ.”

Lâm Duật Ngôn mơ mơ màng màng muốn xuống, lại bị Cố Diệu Dương từ chối, bảo cậu nằm yên.

Lâm Duật Ngôn nói: “Sao muộn vậy?”

Cố Diệu Dương không trả lời, chỉ ừ một tiếng.

Lâm Duật Ngôn cười ngây ngô: “May mà tôi tới tìm cậu, không thì phải đợi đến ngày mai.”

Cố Diệu Dương nhướng mày: “Không phải cậu đưa đồ ăn cho Thiệu Chinh.”

Lâm Duật Ngôn quên béng lời nói dối của mình, thì thầm nói: “Tôi đến tìm cậu.” Lại không hiểu ra sao mà hỏi: “Cậu mặc đồ ngủ không?”

Cố Diệu Dương nói: “Cậu mang theo?”

“Ừm.”

“Vậy thì mặc thôi.”

Hồi lâu, Lâm Duật Ngôn không trả lời, Cố Diệu Dương tưởng là cậu lại ngủ rồi, cũng bước nhanh hơn, lại nghe cậu tiếc nuối nói: “Vậy bây giờ tôi lại đưa về… còn kịp không?”

Cố Diệu Dương lập tức phản ứng lại, cười hỏi: “Cậu là lưu manh?”

Lâm Duật Ngôn bĩu môi nói: “Tôi mới không phải.”

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Diệu Dương lại đi, năm giờ câu lạc bộ tập hợp, đêm qua trở về chỉ cởi áo khoác chợp mắt chốc lát, lại vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Duật Ngôn tỉnh dậy bên cạnh không có ai, đầu óc mơ màng thở dài, gì mà có mặc áo ngủ hay không, ngay cả quần áo cũng không cởi. Lại âm thầm xỉa xói bản thân vô sỉ, nghe thấy có người gõ cửa.

Lâm Duật Ngôn nói câu chờ tí, leo lên cầu thang, nhìn thấy Tăng tiên sinh xách theo dụng cụ vẽ tranh đứng ở cửa.

“Đi thôi, dẫn cậu đi vẽ vật thực.” Không biết Tăng tiên sinh thuê được một chiếc xe ở đâu, dẫn Lâm Duật Ngôn đến bờ biển cách đó bốn năm cây số.

Phong cảnh bờ biển không tệ, có thuyền cũ nát, nhà bia bỏ hoang, còn có ngôi nhà trong suốt được xây bằng kính, nhiệt độ bên trong vừa phải, có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài, hình như là nơi chuyên dùng để chụp ảnh hoặc vẽ tranh.

Lâm Duật Ngôn chống giá vẽ xong, hỏi: “Hôm nay Cố Diệu Dương cũng phải bận huấn luyện ạ?”

Tăng tiên sinh gật đầu một cái nói: “Đúng rồi.” Lại cười nói: “Tôi không ngờ nó có trách nhiệm đến thế.”

Lâm Duật Ngôn cười: “Trước kia cháu cũng không nghĩ tới.”

“Ồ?” Tăng tiên sinh ngồi xuống hỏi: “Vậy trước kia cậu cư xử với nó thế nào?”

“Trước kia cháu cảm thấy cậu ấy rất đáng ghét, say này quen thuộc rồi, cảm thấy cậu ấy rất tốt.” Lâm Duật Ngôn pha thuốc màu, nhếch miệng lên, hình như chỉ cần vừa nhắc tới Cố Diệu Dương, đã có thể khiến tâm tình của cậu vui vẻ, tâm tình này quá rõ ràng, cậu lại nghĩ không ra, có lẽ chính là đồ ngốc.

Nghĩ một lát, hỏi Tăng tiên sinh: “Thầy ơi… cháu có thể gọi ngài là thầy không?”

Tăng tiên sinh nói: “Có thể, bây giờ tôi chính là thầy giáo của cậu.”

Lâm Duật Ngôn mỉm cười lại gọi một tiếng, mới nói: “Ngài nói xem, thích một người là cảm giác như thế nào ạ?”

Tăng tiên sinh đã phát hiện bất thường từ lâu, đứa trẻ này ba câu nói không rời Cố Diệu Dương, thỉnh thoảng sẽ muốn nhắc tới, bây giờ lại hỏi vấn đề này, xem ra tiền đặt cược kia của ông, chắc là có hy vọng rồi.

“Tâm tình thích một người, có lẽ là tại mọi thời khắc đều sẽ nghĩ đến người đó, muốn biết người đó đang làm gì, muốn hiểu rõ tất cả mọi chuyện của người đó, trong đầu đều là người đó, muốn nói chuyện với người đó, muốn tán gẫu với người đó, muốn chia sẻ tất cả sướng vui giận buồn với người đó.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Thầy ơi, ngài có người mình thích không?”

Tăng tiên sinh nói: “Đương nhiên là có, tôi đã năm mươi mấy tuổi rồi, tất nhiên sẽ có người mình thích.”

“Vậy hai người, không ở cùng nhau ạ?”

Nói đến đây, vẻ mặt Tăng tiên sinh hơi thay đổi, Lâm Duật Ngôn lập tức nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi thầy, em…”

Tăng tiên sinh cầm bút chấm thuốc màu, cười nói: “Không sao, chúng tôi, hơn ba mươi năm trước, đã bỏ lỡ.”

“Bỏ, bỏ lỡ?”

“Đúng, con trai của cô ấy cũng đã kết hôn rồi.” Dường như Tăng tiên sinh rơi vào hồi ức, trong mắt mang theo một chút mặc kệ, còn có thoải mái bất đắc dĩ, “Hai chúng tôi cũng là bạn học, khi đó thích nhau, cô ấy biết tôi thích cô ấy, tôi cũng biết cô ấy thầm mến tôi. Nhưng khi đó trẻ tuổi nóng tính, ai cũng kìm nén không nói, muốn chờ đối phương mở miệng trước. Luôn cảm thấy người nào mở miệng trước sẽ thua, bây giờ nghĩ lại, người không nói mới thật sự thua…”

“Kéo mãi kéo mãi, liền kéo bảy tám năm, ai cũng mệt mỏi, lúc lại muốn thổ lộ, lại phát hiện hết thảy đã trở nên không giống lúc trước, bên cạnh cô ấy đã có người chủ động theo đuổi, mà cô ấy cũng không muốn lãng phí thời gian với tôi, cuối cùng vẫn là cô ấy chủ động nói thích, nhưng câu thích kia, cũng đại biểu hẹn gặp lại.”

Lâm Duật Ngôn sững sờ: “Vậy ngài, không giữ cô ấy lại sao?”

“Đã giữ lại, nhưng thời gian hai người bỏ lỡ, làm sao giữ lại được? Chẳng lẽ muốn xuyên việt trở về, bắt đầu lại từ đầu?” Tăng tiên sinh liếc qua bảng vẽ của Lâm Duật Ngôn, rõ ràng cậu đối mặt với biển cả mênh mông vô bờ, lúc hạ bút, lại vẽ ra bóng dáng của Cố Diệu Dương.

“Cho nên, nếu như thích một người, thì phải dũng cảm nói cho người đó biết. Cho dù kết quả như thế nào, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối.”

Tình cảm của mỗi người trải qua không giống nhau, những điều Tăng tiên sinh nói, cùng với giữa cậu và Cố Diệu Dương cũng có khác biệt.

Giống nhau duy nhất đó là bọn họ thích nhau…

Đúng rồi, bọn họ đã thích nhau, vậy còn chờ gì nữa? Lâm Duật Ngôn nhìn bóng dáng trên bảng vẽ, trong nháy mắt sáng tỏ thông suốt.

Cậu thích Cố Diệu Dương.

Thì ra cậu thật sự… thích Cố Diệu Dương.

Vậy Cố Diệu Dương biết không? Lâm Duật Ngôn đột nhiên đứng lên, vỗ trán một cái, cậu lại chưa tỏ tình, làm sao Cố Diệu Dương biết?!

“Thầy, thầy ơi, em muốn xin nghỉ trước?”

Tăng tiên sinh hỏi: “Xin nghỉ cái gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em, em đi tỏ tình trước! Chốc lát sẽ trở lại! Rất nhanh sẽ trở lại!” Nói xong mặc áo khoác xoay người chạy, sợ nối gót của Tăng tiên sinh, cô đơn sống quãng đời còn lại.