Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 36

Chuyện của Cole không chấm dứt như vậy, ông chủ tiệm bánh mì từ chối hòa giải, cưỡng ép đưa gã đến cục cảnh sát. Tăng tiên sinh nhận được điện thoại tự mình ra mặt, kéo Cole đi ra, ngồi ở đại sảnh trong cục cảnh sát cảm hóa một hồi, Cole hai mươi mấy tuổi, sống đến bây giờ chưa từng nhận được sự quan tâm của người nào, được Tăng tiên sinh không rời không bỏ chân thành đối xử như vậy, trong lòng mơ hồ nảy sinh một chút cảm kích, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thay hình đổi dạng, lại làm người lần nữa.

Hai người đứng ở góc tường, vây xem toàn bộ quá trình.

Lâm Duật Ngôn vừa ngồi ở bên ngoài đánh đàn, mũi hơi đỏ, Cố Diệu Dương bảo cậu đội mũ lên, lại cầm tay cậu bỏ vào trong túi của mình, một tay cầm thuốc lá, thỉnh thoảng hút một ngụm, nghiêng đầu thổi về phía Lâm Duật Ngôn.

“Hôm nay anh còn bôi nhọ thầy giáo của em, rõ ràng ông ấy hiền lành lương thiện, đức cao vọng trọng.” Mắt thấy Tăng tiên sinh ôm Cole vành mắt đỏ hoe, Lâm Duật Ngôn cũng cảm động theo.

Cố Diệu Dương liếc mắt nhìn cậu, khinh thường cười khẩy một tiếng.

Lâm Duật Ngôn nói: “Anh cười cái gì?”

Cố Diệu Dương nói: “Chân trước chúng ta vừa đến cục cảnh sát, chân sau ông ta đã theo tới rồi, nhà ông ta cách cục cảnh sát gần thế hả?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Chẳng lẽ ông ấy ở gần đây?”

Cố Diệu Dương nói: “Em tin không? Bình thường ngay cả cửa ông ta cũng không ra.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Bình thường không ra khỏi cửa, không có nghĩa là luôn không ra khỏi cửa, vả lại Mostin nhỏ như thế, nhận được điện thoại lập tức lái xe tới đây cũng chẳng mất mấy phút.”

“Lâm Duật Ngôn.” Cố Diệu Dương híp mắt.

“Hử?”

“Ngày thường sao không thấy em nói chuyện lưu loát đến thế? Bảo vệ thầy giáo của em ngược lại rõ ràng rành mạch?”

Lâm Duật Ngôn cảm thấy hắn hơi giận, khó hiểu hỏi: “Chúng ta chỉ đang thảo luận vấn đề, anh nổi nóng làm gì?”

Cố Diệu Dương nói: “Anh nổi nóng lúc nào?”

“Anh có.” Lâm Duật Ngôn nói: “Giọng nói của anh cao hơn bình thường hai mức.”

“Anh…”

Cố Diệu Dương không lên tiếng nữa, dập thuốc, kéo Lâm Duật Ngôn đi ra ngoài.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Đi đâu?”

Cố Diệu Dương nói: “Dẫn em đi mở mang kiến thức về bộ mặt thật của thầy giáo em.”

Hơn mười một giờ đêm, trên đường đã không có ai, ông cụ biểu diễn piano đã tích góp đủ tiền thuốc men của ngày mai, gửi cây đàn ở chỗ chủ quán gần đó, cũng nâng bàn tay bị thương trở về. Cả con đường đều tối lại, chỉ có tiệm bánh mì gặp cướp vẫn sáng đèn.

Gặp phải chuyện này, bộ phận nhân viên mở cuộc họp đề cao cảnh giác, tan ca muộn một chút không có gì đáng trách, nhưng trong tiệm căn bản không có ai, ngay cả chủ cửa hàng trước đó không lâu chửi ầm lên với Cole cũng không biết đi đâu rồi.

Cố Diệu Dương dẫn theo Lâm Duật Ngôn đứng ở bên kia đường, đợi mười mấy phút, vậy mà nhìn thấy Tăng tiên sinh lại chống một cây gậy dạng chó hình người tản bộ đi qua.

Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt, khờ dại nói: “Thầy đến xin lỗi chủ cửa hàng giúp Cole à?”

Cố Diệu Dương hờ hững: “Làm sao có thể.”

“Vậy là…” Đang nghĩ ngợi, chủ cửa hàng từ đầu đến cuối không xuất hiện vậy mà đi ra từ tiệm bánh mì, trước tiên chào Tăng tiên sinh, lại nhiệt tình ôm nhau.

Lâm Duật Ngôn ngớ ra, nhìn hai người sôi nổi nói chuyện phiếm, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Cole… bị oan?”

Cố Diệu Dương nói: “Không tính, nhưng hắn trộm đồ, chắc chắn là chủ cửa hàng cố ý dẫn đường.”

Lâm Duật Ngôn suy đoán: “Nói cách khác, đây hết thảy đều là sắp đặt của thầy?”

Cố Diệu Dương gật đầu: “Nếu như Cole không chạy ra từ tiệm bánh mì này, có thể không liên quan gì đến ông ta. Nhưng nếu như là tiệm này, thì chắc chắn Tăng Nghị không thoát được liên quan.”

“Tại sao?”

“Đây là tiệm bạn ông ta mở.” Cố Diệu Dương nói xong, Lâm Duật Ngôn mới đột nhiên nhận ra, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Tăng tiên sinh, có phần phức tạp.

Cố Diệu Dương nhướng mày, nói mà không có biểu cảm gì: “Đã nói với em ông ta không phải người tốt. Dẫn dụ Cole phạm tội, lại đưa hắn vào cục cảnh sát, sau đó tự mình ra mặt tiến hành dạy bảo hắn, bao dung tất cả mọi thứ của hắn, để hắn hoàn toàn mở rộng lòng với mình, tận tâm tận lực bán mạng cho mình.” Lại lạnh lùng bổ sung: “Đừng tưởng ông ta vẽ tranh giỏi, thì chỗ nào cũng tốt.”

“Cũng đừng sùng bái mù quáng, cứ cho là thầy của em, cũng có một mặt hèn hạ vô sỉ thối nát.”

Lâm Duật Ngôn càng nghe càng cảm thấy lạ, nhìn Cố Diệu Dương nói: “Anh có ý kiến rất lớn với Tăng tiên sinh à?”

Cố Diệu Dương lười biếng nói: “Không có.”

Không có mới là lạ.

Lâm Duật Ngôn cẩn thận nhớ lại một chút, hình như mỗi lần cậu nhắc tới Tăng tiên sinh, Cố Diệu Dương đều là thái độ này, hờ hững lạnh lùng còn luôn luôn bôi nhọ người ta, “Anh sẽ không…”

“Hử?”

Lâm Duật Ngôn do dự mấy giây, thăm dò hỏi: “Anh sẽ không ghen với thầy nhỉ?”

Cố Diệu Dương lấy ra một điếu thuốc, cười khẩy nói: “Anh bị hâm? Ghen tị với ông làm gì?” Nhanh chóng nhấn bật lửa một cái chưa đốt, cau mày lại nhấn một cái.

Lâm Duật Ngôn vậy mà phát hiện một ít giấu giếm trong mắt hắn, chậm rãi nhếch môi lên, cười híp mắt hỏi: “Không phải anh thật sự ghen chứ? Là vì em luôn khen ngợi thầy?”

Cố Diệu Dương không mặn không nhạt nói: “Anh điên à?”

“Ha ha.” Lâm Duật Ngôn cười vui vẻ hơn: “Anh chính là điên rồi, đồ ấu trĩ.”

Cố Diệu Dương không muốn để ý đến cậu, đốt thuốc quay đầu rời đi, Lâm Duật Ngôn đi theo phía sau hắn, từ đầu đến cuối cười không ngừng, cậu dần dần phát hiện một mặt tính con nít của Cố Diệu Dương. Cậu tung tăng không thôi vì những phát hiện quan trọng này, trên đường đi đều cười nhạo Cố Diệu Dương là đồ ấu trĩ, kết quả đắc ý vênh váo, còn chưa tới nhà, đã bị Cố Diệu Dương chống lên buồng điện thoại ven đường.

“Anh, anh làm gì đó?”

Sức lực của Cố Diệu Dương lớn hơn bình thường rất nhiều, tách hai đầu gối của cậu ra, nắm chặt cổ tay cậu, Lâm Duật Ngôn đối đầu với đôi mắt híp lại của hắn có phần hốt hoảng, vừa chuẩn bị mở miệng, miệng đã bị chặn kín kẽ, một câu cũng nói không nên lời.

Hôm nay hôn hơi thô lỗ, kèm theo mùi thuốc lá nồng nặc quấn lấy lưỡi của cậu, mang theo trừng phạt mà cắn xé.

Lâm Duật Ngôn vốn không thành thạo chuyện hôn, miễn cưỡng đáp lại mấy lần, cuối cùng theo không kịp.

Eo của cậu sắp sụp xuống, nghĩ thầm: Quái lạ, rõ ràng chỉ là hôn môi, tại sao ngay cả eo cũng mềm nhũn?

Miệng cũng rất đau, nhưng căn bản không có cách nào kêu dừng, vội vã hít thở, vội vã khống chế nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, răng môi mài mài cọ cọ, trong đêm đông rét lạnh, giống như muốn bốc cháy lên.

“Em…”

“Hửm?”

Lâm Duật Ngôn vô lực vịn bả vai Cố Diệu Dương, hai chân thậm chí hơi rời mặt đất, nửa ngồi trên đầu gối hắn. Cậu nói không ra lời, cho đến khi Cố Diệu Dương rời ra khỏi miệng cậu, mới có thể hít thở trôi chảy.

“Ai là đồ ấu trĩ?” Cố Diệu Dương cắn lỗ tai cậu, mang theo đe dọa hỏi.

Lâm Duật Ngôn không phục, nhưng lỗ tai lại chịu đủ tàn phá trong miệng hắn, chạm một cái toàn thân run rẩy, thậm chí ngay cả nơi khó mở miệng nào đó cũng có thay đổi vi diệu, đành phải đỏ mắt đầu hàng, chột dạ nói: “Em… em là…”