Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 41

Ly biệt khó khăn hơn nữa, cũng nhất định phải đối mặt.

Lâm Duật Ngô trở về với giữa hè từ trời đông giá rét, bắt đầu bận rộn cuộc sống lớp mười hai, cậu và Cố Diệu Dương đã hẹn gọi video mỗi ngày, tán gẫu những chuyện lý thú xảy ra bên cạnh. Cố Diệu Dương đã bắt đầu chuẩn bị chuyện thi đấu, Lâm Duật Ngôn hoàn thành tác phẩm kia, cũng nhờ cậy Tăng tiên sinh chú tâm đóng khung gửi về nước, quý trọng mà dùng vải chống bụi bọc lại, dự định đợi khi ba mẹ cùng tới đây, lấy cho họ xem.

Tháng ngày không thể gặp mặt chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, Lâm Duật Ngôn bám dính không tưởng nổi, nằm trên người còn muốn xem Cố Diệu Dương huấn luyện, có khi muộn quá, sẽ ôm điện thoại ngủ tít thò lò, Cố Diệu Dương hết bận vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt ngủ của cậu, lông mi chọc màn hình, khóe miệng còn chảy nước miếng, tiện tay chụp màn hình, ngày hôm sau lại gửi cho cậu, còn tự tay vẽ lên cái mũi lợn, Lâm Duật Ngôn giận đến nỗi đập thẳng điện thoại, hôm nay còn cố ý chuẩn bị một cái khẩu trang, dự định đeo lên trước khi đi ngủ.

“Ngày mốt, có phải các anh sẽ tiến hành huấn luyện khép kín không?” Lâm Duật Ngôn nằm lì trên giường, ngón theo theo giọt mồ hôi của Cố Diệu Dương cùng đi xuống, rơi trên xương quai xanh.tieuvandinh.wordpress.com

Cố Diệu Dương gật đầu, tháo băng vải hỏi: “Sao em biết?”

“He he.” Lâm Duật Ngôn lập tức lấy một tấm vé vào cửa ở dưới gối, trên đó viết WCE, “Thầy gửi cho em!”

WCE là tổ chức chiến đấu có đủ thực lực nhất nổi tiếng nhất trên thế giới, trụ sở được đặt tại Nazca, cứ hai năm một lần sẽ tổ chức một cuộc thi chiến đấu tầm cỡ thế giới, Cố Diệu Dương sắp tham gia chính là trận đấu này, chưa đầy một tháng nữa sẽ tiến hành dự tuyển trước khi thi đấu kiểu khép kín, thời gian có thể liên lạc càng ít.

Cố Diệu Dương hỏi: “Em muốn tới xem à?”

Trận đầu tiên vòng đấu loại vừa khéo vào kỳ nghỉ đông, Lâm Duật Ngôn nói: “Tất nhiên sẽ đi chứ, em nói nghỉ đông nhất định sẽ đến tìm anh, giữ lời nói. Vả lại em cũng đã hẹn với thầy rồi, muốn đến hiện trường cổ vũ cho anh.”

Cố Diệu Dương hỏi: “Em dám xem hử?”

Lâm Duật Ngôn buồn rầu nói: “Không dám lắm.”

Cố Diệu Dương nói: “Vậy cổ vũ thế nào.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em có thể nhắm mắt cổ vũ cho anh.”

“Vậy anh chờ em.” Cố Diệu Dương cười một tiếng, búng camera một cái, hắn còn một số việc muốn trao đổi với Tăng tiên sinh, tắt video trước.

Lâm Duật Ngôn nhìn thoáng qua thời gian, khoảng tám giờ tối, định bụng đợi hắn xong việc lại trò chuyện một lúc nữa, thật ra cũng không có gì để nói, nhưng dù chỉ cách điện thoại nghe hơi thở của hắn, cũng cảm thấy đặc biệt an tâm. Hôm nay dì chăm sóc cậu lâm thời có việc xin nghỉ rồi, Lâm Duật Ngôn để điện thoại xuống, xuống dưới lầu lấy một chai nước uống, vừa chuẩn bị lên lầu, liền nghe thấy có người cầm chuỗi chìa khóa, mở cửa phòng ra.

“Mẹ?”

Lâm Duật Ngôn quay đầu, lập tức nở một nụ cười xán lạn, một người phụ nữ xinh đẹp khí chất tao nhã đứng ở cửa, mặc một bộ âu phục màu lam nhạt được cắt xén khéo léo, đó là mẹ của Lâm Duật Ngôn, Từ Tĩnh Lan.

“Sao mẹ trở về rồi?” Lâm Duật Ngôn bổ nhà qua ôm cô, vui vẻ nhảy hai cái ngay tại chỗ, vừa ngước mắt lại nhìn thấy Lâm Trí Viễn ngoài cửa, khó mà tin nổi hỏi: ”

Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật con? Không đúng, còn hai ngày nữa thì phải?”

Từ Tĩnh Lan vốn đang nở nụ cười thản nhiên, nghe thấy câu nói này lại cảm thấy lòng chua xót, vuốt lưng cậu nói: “Xin lỗi cục cưng.”

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, buông mẹ ra nhường đường cho Lâm Trí Viễn. Ba vẫn nghiêm túc như ngày thường, Lâm Duật Ngôn không nghĩ nhiều, kéo mẹ ngồi trên sofa.

“Đúng rồi, con có cái này muốn cho hai người xem!” Chưa trò chuyện được hai câu, cậu đã không kịp đợi mà nhảy lên, vội vàng chạy lên lầu.

Lâm Trí Viễn nhíu mày nhìn bóng lưng cậu, cầm tờ báo thừa ra trên tay, ném lên mặt bàn.

“Có chuyện gì, anh bình tĩnh nói với con.” Từ Tĩnh Lan lật tin tức của sáu, bảy năm trước, khe khẽ thở dài.

“Nói thế nào?” Rõ ràng Lâm Trí Viễn đang nén lửa giận: “Cũng tại em những năm này buông thả nó, nếu như không phải em đồng ý cho nó ra ngoài chơi, nó có thể quen biết loại người lộn xộn này hả?”

Từ Tĩnh Lan nhíu mày, cố gắng hạ giọng: “Gì mà gọi là em buông thả nó? Nhiều năm như vậy anh quan tâm nó không? Trong mắt anh ngoại trừ công việc, còn có cái gì? Còn có em không? Có con không? Phái một bảo mẫu đến chăm sóc nó giám thị nó, anh đúng là người cha tốt.”

“Em có mặt mũi chỉ trích anh?” Lâm Trí Viễn nói: “Em cũng đừng quên, ban đầu em vì công việc chủ động từ bỏ nó…”

“Anh…” Từ Tĩnh Lan lập tức im lặng lại, bình tĩnh mấy giây: “Chuyện này đợi sau khi nó trưởng thành lại nói.”

Lúc Lâm Duật Ngôn ôm tác phẩm xuống lầu, nhận ra bầu không khí giữa cha mẹ không thích hợp, vừa định hỏi làm sao, đã nghe ba lạnh lùng hỏi: “Cố Diệu Dương là ai.” Hình như ông không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Duật Ngôn giật mình, suýt nữa đánh rơi tranh xuống đất.

“Nói chuyện.”

“Anh ấy…”

“Là ai?”

“Anh, anh ấy là…”

“Bạn trai?” Lâm Trí Viễn lấy ra một phong thư, bên trong là một xấp ảnh chụp rất dày, không phải chụp từ hiện trường, mà là tư liệu hình ảnh lấy xuống thông qua camera đường phố, rất nhiều ảnh chụp đều là cậu và Cố Diệu Dương ôm hôn ở nước ngoài. Còn có một chuỗi ghi chép thông tin rất dài, đều là ghi chép liên lạc của cậu và Cố Diệu Dương trong khoảng thời gian này.

Ba có tiền, muốn thu thập những thứ này dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt Lâm Duật Ngôn trắng bệch, làm sao cũng không ngờ ba sẽ phát hiện ra chuyện này. Cậu hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì, thậm chí căn bản chưa kịp nghĩ, đoạn tình yêu này phải đối mặt với cha mẹ như thế nào.

Trước mắt chỉ có thể xin Từ Tĩnh Lan giúp đỡ, cậu nghĩ mẹ tiến bộ, những người tiếp xúc cũng có rất nhiều người đồng tính luyến ái, nhất định sẽ giúp cậu, nhưng không ngờ Từ Tĩnh Lan tiến lên kéo tay cậu nói: “Ngôn Ngôn, mẹ không phản đối con thích con trai, nhưng bạn học Cố Diệu Dương này, con hiểu bối cảnh của nó không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Con, con biết…”

“Con biết?” Lâm Trí Viễn ném tờ báo trên bàn lên người cậu, quát nhẹ: “Con biết cha nó làm gì không?”

Tờ báo theo cơ thể Lâm Duật Ngôn rơi trên mặt đất, trang báo lớn trên đó đưa ra một mẩu tin cũ liên quan đến tiêu diệt hang ổ đen, “Buôn lậu, buôn ma túy, thế lực đen lớn nhất thành phố Lâm Châu, chính là một nhà họ Cố! Con biết còn dám lăn lộn với nó? Có phải con điên rồi không!”

đọc truyenfull là đĩ chó

Trước giờ Lâm Duật Ngôn chưa từng thất ba nổi nóng lớn như vậy, sợ đến độ trong lòng hốt hoảng, không khỏi lùi lại mấy bước, vừa rồi một góc báo quét trúng mặt cậu, giờ đỏ lên một mảnh, run rẩy nói: “Nhưng, nhưng mà ba của anh ấy đã mất lâu rồi, hơn nữa Cố Diệu Dương, cũng chưa bao giờ dính líu vào chuyện nhà anh ấy, cho dù ba anh ấy không đúng, nhưng anh ấy vô tội…”

“Nó không vô tội! Con cháu của loại phần tử nguy hiểm này không nên tồn tại! Ba cảnh cáo con! Lâm Duật Ngôn, ngay bây giờ cắt đứt liên lạc với nó.”

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu: “Con, con không muốn…” Lại đỏ mắt nói với mẹ: “Mẹ, anh ấy thật sự rất tốt, anh ấy đã thoát khỏi bối cảnh kia từ lâu rồi, bây giờ anh ấy cũng chỉ là một người bình thường…”

Từ Tĩnh Lan nói: “Ngôn Ngôn, không phải mẹ không đồng ý, vả lại người bạn học này thật sự hơi nguy hiểm.”

Lâm Duật Ngôn vội vàng nói: “Anh ấy không nguy hiểm, anh ấy thật sự rất tốt.” Lại cầm lấy tác phẩm trong tay nói: “Đây là anh ấy, anh ấy sẽ leo lên cây cứu mèo con bị thương, còn sẽ dịu dàng quấn băng vải giúp mèo con, anh ấy thật sự…”

Còn chưa dứt lời, tác phẩm kia đã bị cha cướp mất, thô bạo đập xuống đất, “choang” một tiếng, kính trên khung tranh bể nát đầy đất, khung gỗ cũng gãy, Lâm Trí Viễn đi giày da giẫm lên bức tranh kia, nghiêm túc nói: “Ba không quan tâm nó thế nào, là tốt hay xấu, từ giờ trở đi, mày không thể có bất cứ liên lạc gì với nó nữa.”

“Tút —— ”

“Tút —— ”

Điện thoại trên lầu liên tục đổ chuông, Cố Diệu Dương đã nói chuyện xong với Tăng tiên sinh, gửi mấy cuộc gọi video cho Lâm Duật Ngôn từ đầu đến cuối không ai kết nối, đoán rằng có thể cậu đi tắm rồi, quyết định đợi lát nữa lại gọi.

Tăng tiên sinh đi tới nói: “Cậu thật sự định trở về vào lúc này? Vừa đi vừa về bay hai mươi mấy tiếng, thời gian gặp nhau còn chưa đến nửa tiếng, cũng quá vội rồi.”

Cố Diệu Dương nói: “Không làm lỡ huấn luyện là được.”

Tăng tiên sinh lắm chuyện: “Tôi có thể hỏi trở về làm gì không? Có việc gấp to bằng trời?”

Cố Diệu Dương lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong vali.

Tăng tiên sinh đoán: “Quà? Sinh nhật?”

Cố Diệu Dương: “Ừm.”

Vẻ mặt Tăng tiên sinh phức tạp: “Vì cái này?”

“Ừm.” Cố Diệu Dương nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.

Trở về nói câu sinh nhật vui vẻ với cậu, là việc gấp to bằng trời