Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 44

Ngoại trừ xin lỗi, Lâm Duật Ngôn không nói tới một chữ về hướng đi của trong nửa năm này, cậu không muốn nói, Cố Diệu Dương cũng không hỏi nữa. Mặc dù đánh mạnh vào tinh thần, nhưng trạng thái của Lâm Duật Ngôn xem ra cũng không khá lắm. Trên người đặc biệt gầy, vốn đã chẳng được bao nhiêu cân, bây giờ ôm vào càng đầy đến đáng thương.

Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? Cố Diệu Dương tựa ở cửa phòng tắm, nghe tiếng nước “rào rào” khẽ nhíu mày. Trong nước đã thi xong, cậu chọn trường xong chưa? Xuất hiện vào thời gian này, là Lâm Trí Viễn đã đồng ý quan hệ giữa bọn họ?

Nhưng nếu thực sự đồng ý, Lâm Duật Ngôn không phải chạy tới ngay lập tức, mà nên gọi điện thoại liên lạc với hắn báo bình an với hắn. Hơn nữa khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bảo chị Linh hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Lâm Duật Ngôn, nếu như ba Lâm nhả ra, không có khả năng ngay cả chị Linh giao thiệp nhiều như thế cũng không điều tra được.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng vang trầm, Cố Diệu Dương vội vàng chạy vào, nhìn thấy Lâm Duật Ngôn ngã trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.

Hắn định lập tức ôm người lên, lại không cẩn thận nhìn thấy một vết sẹo rõ ràng trên chân phải của Lâm Duật Ngôn. Lâm Duật Ngôn không ngờ hắn đi vào nhanh như thế, cuống quýt giật một cái khăn tắm cố sức che giấu, nhưng Cố Diệu Dương đã nhìn thấy, sững sờ ngay tại chỗ.

Lâm Duật Ngôn thừa dịp hắn ngẩn người, vội vàng đứng lên mặc quần áo vào, xấu hổ mỉm cười: “Trượt, trượt chân một cái.”

Cậu ngã không nhẹ, đi đường khập khà khập khiễng, đang cầm khăn mặt lau tóc, lại bị Cố Diệu Dương ôm đến phòng ngủ, đặt lên giường.

“Làm sao bị thương?” Cố Diệu Dương ngồi xổm ở bên giường vén ống quần cậu lên. Lúc này trong khoảng cách gần, thấy rõ vết sẹo kia hơn, dưới đầu gối một chút, dài khoảng bảy, tám centimet. Xung quanh còn có một vài dấu vết bầm tím nghiêm trọng, mặc dù bây giờ nhìn đã không sao rồi, nhưng vết sẹo đính ở trên người, vẫn có thể tưởng tượng được vô cùng thê thảm trước đó.

Cố Diệu Dương cau mày, lại vén ống quấn bên trái của cậu lên, bên trái ngược lại không có việc gì, trắng nõn nà.

“Làm sao bị thương?” Hắn hỏi lại lần nữa. Lâm Duật Ngôn muốn giấu giếm, nhưng lúc này cũng không giấu nổi nữa, nhẹ nhàng cười, nhấc tay xoa xoa mi tâm của Cố Diệu Dương, muốn xoa phẳng giúp hắn, nhưng hắn nhíu sâu quá, ngón tay lại duỗi một chút về phía trước, đã bị bẻ gập.

“Xảy ra tai nạn xe nhỏ.”

“Tai nạn xe?” Giọng Cố Diệu Dương lại khàn, giống như hút liên tục hai gói thuốc lá, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Lâm Duật Ngôn vốn đã nhẫn nhịn được rồi, nghe được giọng điệu này của hắn, lại cảm thấy buồn, yết hầu nghẹn đến khó chịu, nuốt liên tục nhiều lần, cũng không thể nói ra một câu.

Cố Diệu Dương ngơ ngẩn hỏi: “Là… vì quay về tìm anh?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải, không liên quan với anh.” Cậu sợ Cố Diệu Dương rơi vào tự trách, vội vàng ôm hắn, hôn khóe mắt của hắn, “Là vì chuyện trong nhà em.”

Lâm Duật Ngôn sống những năm này, chưa bao giờ trải qua sóng to gió lớn. Trong cái nhìn của cậu, cuộc sống của cậu hoàn mỹ, cha mẹ đằm thắm, người mình thích cũng thích cậu. Về mặt tình cảm có thể sẽ gặp phải một chút trở ngại nhỏ bé, nhưng cậu cảm thấy cha mẹ đều là người nói lý lẽ, nói rõ ràng với bọn họ, kiểu gì họ cũng sẽ đồng ý. Đêm hôm đó, cậu bị Lâm Trí Viễn đưa về biệt thự ở ngoại ô, mẹ cũng ở bên cạnh cậu suốt, cậu càng không ngừng chia sẻ tâm tình khi yêu đương với mẹ, hy vọng mẹ có thể cảm động lây, có thể giúp cậu.

Cậu nghĩ, mẹ nói chuyện nhất định có tác dụng, chỉ cần qua cửa này của mẹ, bên phía ba sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà không ngờ, ròng rã một kỳ nghỉ đông cậu đều bị nhốt ở nhà, ba cắt đứt tất cả phương thức liên lạc của cậu, cho dù ngay cả Trác Hàng cũng không liên lạc được. Nhưng những thứ này cũng không sao, chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi, cậu cũng muốn cố gắng thêm chút để có thể ở bên Cố Diệu Dương, cậu muốn nhận được lời chúc phúc của ba mẹ, muốn đợi họ đồng ý, dẫn Cố Diệu Dương về nhà. Ngày đó, cậu lại muốn tìm mẹ khai thông, lúc xuống lầu, lại nghe thấy ba me đang cãi nhau kịch liệt, trước giờ Lâm Duật Ngôn chưa từng thấy trường hợp như vậy, vội vàng chạy tới can ngăn, lại nghe được một tin tức khiến cậu làm thế nào cũng không thể tiếp thu được.

Lâm Trí Viễn và Từ Tĩnh Lan đã ly hôn từ lâu, vẫn luôn diễn kịch trước mặt cậu, nói là sợ cậu đau lòng, vì tốt cho cậu.

“Sau đó thì sao?” Cố Diệu Dương dựa vào giường, Lâm Duật Ngôn tựa trong ngực hắn, buồn buồn nói: “Sau đó em thật sự đau lòng, thấy cửa chính mở ra, rồi một mình chạy ra ngoài, không cẩn thận bị tai nạn xe.”

Cố Diệu Dương hôn đỉnh đầu cậu, nặng nề nói: “Đau không?”

Lâm Duật Ngôn tủi thân đáp một tiếng, ôm hắn thật chặt nói: “Cũng sắp đau chết rồi.” Cố Diệu Dương ấm giọng dỗ dành cậu, lại hỏi: “Vậy khoảng thời gian này, em đều ở bệnh viện.”

“Ừm.”

“Thi cử thì sao?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không tham gia.” Lại ngồi dậy khổ sở nói: “Cho dù em đi thi, ba cũng không đồng ý cho em báo trường nghệ thuật, ông ấy chưa bao giờ cân nhắc cảm nhận của em, em nằm ở bệnh viên khó chịu như vậy, ông ấy vẫn không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Mẹ cũng đi rồi, bà cảm thấy tự trách cảm thấy có lỗi với em, nhưng em căn bản không trách mẹ, em có thể hiểu được ba mẹ ở riêng trong thời gian dài không có tình cảm, em chỉ hy vọng bà có thể ở bên em nhiều hơn, nhưng bà ấy thế mà đi rồi.”

Lâm Duật Ngôn càng nói càng buồn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cố Diệu Dương lau giúp cậu, lại kéo cậu vào trong ngực, Lâm Duật Ngôn nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, rõ ràng em cố gắng lâu như vậy, nhưng vẫn không có cách nào để họ chấp nhận, có phải anh cảm thấy… em rất vô dụng không.”

Cố Diệu Dương nói: “Không phải.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em thật sự rất nhớ anh, mỗi ngày mỗi ngày em đều muốn nhanh nhanh nhìn thấy anh, em biết anh trở về tìm em, em sợ anh lo lắng, sợ anh buồn. Trước giờ em chưa từng thỏa hiệp trước mặt ba, em cũng chưa hề nghĩ tới việc từ bỏ anh.”

Dường như cậu đã biết, cho tới nay Cố Diệu Dương đang lo lắng cái gì, khóc lóc an ủi hắn đừng sợ đừng lo lắng, cậu đã trở về rồi, sẽ không đi nữa.

Lâm Duật Ngôn muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn một chút, nhưng cuối cùng về với ôm ấp ly biệt đã lâu, lại muốn phát tiết mọi ấm ức đã phải chịu hơn nửa năm qua, run run rẩy rẩy không dừng được, khóc sưng cả mắt.

Cố Diệu Dương đứng dậy đi giặt một cái khăn nóng, Lâm Duật đuổi tới phòng tắm như theo đuôi, không còn cách khác, đành phải ôm cậu lên, để cậu ngồi trên bồn rửa tay.

“Vậy làm sao em chạy trở về được?”

Lâm Duật Ngôn ngửa mặt lên, mặc cho hai bàn tay to của Cố Diệu Dương giúp cậu lau mặt bằng cái khăn nóng hầm hập, “Là Trác Hàng giúp em, nó có anh họ vừa khéo làm ở bệnh viện đó, thừa dịp ba không ở đấy lén lút tới thăm em, còn giúp em trộm tất cả giấy tờ, lúc làm thủ tục xuất viện thì em chạy về.”

Cố Diệu Dương gật đầu, giúp cậu lau xong lại tiện tay ôm cậu về phòng ngủ. Lâm Duật Ngôn khóc đủ rồi, nằm trên giường ngượng ngùng lăn hai vòng, vừa định kéo Cố Diệu Dương đi ngủ, lại đột nhiên nhìn thấy ba lô thể thao đặt trên chiếc ghế cạnh giường, trên ba lô treo con búp bê mình tặng hắn, trong lòng ngọt ngào, chạy tới xem. Kết quả phát hiện búp bê hơi biến hình, cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên còn có một đường may thô sơ.

Cậu lại nhìn kỹ, xác nhận lúc mua không phải như vậy, khiếp sợ hỏi: “Sao cổ của em đứt mất rồi?”