Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 47

Bắt đầu từ giờ phút này, Lâm Duật Ngôn mới nhận ra mình thua kém Cố Diệu Dương rất nhiều. Bỏ qua không nói đến bối cảnh gia đình của hai người, từng người sống độc lập, cậu mới là cái người không xứng kia.

“Thầy ơi.” Cậu dời tầm mắt lên bản vẽ, chỉ vào nơi vừa đặt bút, hỏi: “Màu sắc chỗ này nên xử lý thế nào mới trông sáng hơn?” Cậu không thể lãng phí thời gian suy nghĩ lung tung nữa, cậu phải mau chóng đuổi kịp bước chân của Cố Diệu Dương, lên kế hoạch cho tương lai của hai người với hắn.

Hằng năm WCE đều sẽ tổ chức một tuần chiến đấu quốc tế vô cùng náo nhiệt, tương tự NBA All-Star cuối tuần. So với giương cung bạt kiếm ngày thường, loại thi đấu này thoải mái hơn rất nhiều, lần này Cố Diệu Dương được mời tham gia, là dùng phong thái người mới hoàn toàn để lên đài. Vô số siêu sao chiến đấu thành danh đã lâu cũng chờ mong so chiêu với hắn, chật vật hơn thi đấu chính thức rất nhiều. Trận đấu này kết thúc, hắn có thể sẽ leo lên một đỉnh cao khác.

Mười giờ tối nay lên máy bay.

Lâm Duật Ngôn vừa giúp hắn thu dọn hành lý, vừa dùng điện thoại đọc qua danh sách dự thi, nhìn thấy một cái tên quen thuộc, hỏi: “Chris là người thua anh trong trận chung kết thăng cấp à?”

“Ừm.” Cố Diệu Dương đi ra từ phòng tắm, cầm một cái túi rửa mặt đưa cho cậu.

Vali được sắp xếp gọn gàng, Lâm Duật Ngôn để túi rửa mặt trong ngăn nhỏ chuyên để trống ra, “Trận đấu kia em xem chiếu lại rồi, hình như còn chưa bắt đầu đã kết thúc.”

Cố Diệu Dương đứng đắn gật đầu, thoạt nhìn vô cùng chuyên nghiệp phân tích với cậu: “Thật ra Chris rất lợi hại, bất kể sức chịu đựng hay là đỡ đòn né tránh, đều gần như hoàn mỹ, hắn đã từng KO đối thủ hai lăm lần hàng phục tám lần, am hiểu Muay Thái và Nhu Thuật, coi như người xuất sắc trên võ đài võ thuật tổng hợp.” Võ thuật tổng hợp khác biệt với quyền anh, biết kỹ năng chiến đấu có thể ngày càng tinh thông, càng có thể ở vào thế bất bại.

Nhu Thuật: là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật. Nhu Thuật xuất nguồn từ giai cấp võ sĩ samurai xưa ở Nhật Bản dùng tay không để tự vệ và chống cự lại đối thủ có võ trang hay không võ trang.

Lâm Duật Ngôn cái hiểu cái không: “Vậy tại sao hắn lại thua anh?”

“Em muốn biết?” Cố Diệu Dương nhướng mày, cách vali ngồi xổm trước mặt cậu.

Lâm Duật Ngôn “Ừ” một tiếng, cậu rất muốn hiểu thêm về cái giới của Cố Diệu Dương, như vậy mới sẽ không thiếu hụt chủ đề, không đến mức về sau hắn nói gì mình nghe không hiểu.

“Em hôn anh một cái trước.”

Lâm Duật Ngôn nhếch môi cười một tiếng, hai tay chống lên quần áo vừa gấp xong, thoải mái hôn má hắn một cái.

Cố Diệu Dương không hài lòng, chỉ khóe miệng nói: “Hôn ở đây.”

Lâm Duật Ngôn nghe lời, lại hôn một cái chuồn chuồn lướt nước.

Cố Diệu Dương vẫn không hài lòng: “Quá qua loa?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tại sao phải hôn nhiều lần vậy?”

Cố Diệu Dương nói: “Cái này thuộc về bí mật thương nghiệp, em phải biết một tuyển thủ quán quân của WCE giá trị bản thân hơn một triệu, nói cho em những thông tin này, tương đương với để lộ nhược điểm của mình, nếu như em muốn biết, đương nhiên phải trả một chút thù lao.”

Là thế ư?

Lâm Duật Ngôn khéo hiểu lòng người, tỏ ra là đã hiểu, ôm cổ hắn nửa quỳ trong vali, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng hắn. Kỹ thuật hôn của cậu đã tiến bộ rất nhiều, mặc dù vẫn hơi vụng về, nhưng tối thiểu có thể theo kịp tiết tấu của Cố Diệu Dương, mút răng nanh của hắn, ôm đầu lưỡi hắn, hôn một lát, cảm thấy gần đủ rồi, lại bị Cố Diệu Dương giữ ót lại, đảo khách thành chủ.

Mười mấy phút, Lâm Duật Ngôn trả thù lao xong, khoang miệng được triệt triệt để để mà gội rửa một lần, ngoài miệng dính nước bọt trên khóe miệng, thở nhẹ hỏi: “Bây giờ có thể nói chứ?”

Cố Diệu Dương gật đầu, giống như sợ người khác nghe được, nhoài về bên tai cậu thấp giọng nói: “Anh có thể nói cho em, nhưng em nhất định phải giữ bí mật.”

Lâm Duật Ngôn bị bầu không khí này kéo theo, cũng cảm thấy khẩn trương lên, nghiêm túc gật đầu: “Em thề.”

“Anh rất mạnh.”

“Cái gì?”

Cố Diệu Dương lặp lại một lần: “Bởi vì anh rất mạnh, cho nên Chris mới thua anh.”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt một cái: “Chỉ vậy?”

Cố Diệu Dương đứng lên lùi tới cửa, cong khóe miệng cười xấu xa: “Chỉ vậy.”

“Không có cái khác?”

“Không có.”

“Anh!” Lâm Duật Ngôn lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào khóe miệng hắn run rẩy nói không nên lời, mỗi lần bị Cố Diệu Dương trêu chọc đều khó lòng phòng bị, uổng công chủ động hôn cả buổi thế kia, miệng cũng sắp bị hôn sưng lên, kết quả nhận được một đáp án như thế?

Cố Diệu Dương cố ý trêu cậu, còn tính trẻ con hiếm thấy mà làm mặt xấu với cậu. Nhiều khi Lâm Duật Ngôn vốn không muốn chấp nhặt với hắn, nhưng nhìn dáng vẻ đó của hắn lại đặc biệt làm người tức giận, vọt qua vali liền xông tới, “Anh không được chạy!”

Không chạy mới là lạ, Cố Diệu Dương quay người xuống lầu, góc áo cũng không cho cậu dính vào.

Loại trò chơi đuổi đánh này không biết hai người kết thúc bao nhiêu lần, mỗi lần đều là Lâm Duật Ngôn bị nắm mũi dẫn đi, trong lòng cậu không phục, nhưng chỉ nói về thể lực, đời này lại không thể là đối thủ của Cố Diệu Dương. Phòng bếp, phòng ăn, chạy xuống từng vòng một, căn bản đuổi không kịp.

Lâm Duật Ngôn vịn ghế sofa thở hổn hển liên tục, tầm mắt rơi trên gối ôm trên ghế sofa.

“A…”

Bỗng nhiên một tiếng vang trầm, phát ra từ phòng khách, Cố Diệu Dương vừa trốn vào phòng bếp, nghe thấy tiếng động bên này lại nhanh chóng chạy ra, vừa vặn phát hiện Lâm Duật Ngôn nằm sấp ở trên thảm. Khuôn mặt tươi cười hớn hở vừa rồi quét sạch sành sanh.

Lâm Duật Ngôn vẫn đang rên rỉ, có vẻ như ngã hơi nghiêm trọng, lúc cậu bị tai nạn xe vốn đã bị thương ở chân, lúc này đụng một cái không biết có bao nhiêu đau, Cố Diệu Dương rõ ràng tự trách, mấy bước nhảy tới ôm ngang cậu lên, còn chưa mở miệng hỏi han, đã bị Lâm Duật Ngôn túm chặt cổ áo, “Khốn nạn, còn muốn chạy?”

Cậu để lộ ra cười mỉm láu lỉnh chưa bao giờ thấy, như tiểu hồ ly vừa tu luyện thành tinh, nhìn từ góc độ nào đó, vậy mà có thể nhìn thấy cái bóng của Cố Diệu Dương.

Rất nhiều người đều nói, người yêu ở chung lâu ngày, sẽ càng lúc càng giống nhau. Lúc này Lâm Duật Ngôn có điểm giống hắn.

Vừa nãy hắn liều lĩnh, chưa suy nghĩ mà xông tới, cũng có điểm giống cậu.

Rõ ràng dưới cơ thể của tiểu hồ ly đè thừa hai cái gối ôm, cứ thế mang tính lựa chọn không nhìn thấy, còn thật sự tưởng là cậu ngã đau.

Trong lòng Cố Diệu Dương chuyển nguy thành an, ném Lâm Duật Ngôn lên ghế sofa. Lâm Duật Ngôn vẫn túm lấy cổ áo hắn không buông tay, cong mắt cười tủm tỉm, cuối cùng cũng thắng một lần, cậu lại hôn lên bờ môi Cố Diệu Dương. Cậu sợ tạo ra phê bình, chủ động nhận sai.

Vừa trùng phùng không lâu, lại sắp đối mặt với xa xách. Mặc dù tâm tình lần này hoàn toàn không hiểu, nhưng không nỡ nồng đậm vẫn xoay quanh trong không khí, làm thế nào cũng không tan ra. Bọn họ chen chúc trong sofa nóng bỏng hôn môi, cảm nhận được biến hóa cơ thể rõ ràng của nhau.

“Chúng ta làm đi…”

Cách lúc Cố Diệu Dương rời đi còn mấy tiếng, Lâm Duật Ngôn chủ động ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói.

Cố Diệu Dương tựa như không nghe rõ, ngẩng đầu lên từ trong cổ cậu.

Lâm Duật Ngôn nhìn lom lom vào mắt hắn, lại đỏ mặt nhỏ giọng lặp lại một lần: “Em, lần này em chuẩn bị xong rồi, chúng ta làm… tình đi.”

Cố Diệu Dương siết chặt tay một cái, nắm vuốt eo mềm mại của cậu, “Nhưng cơ thể em…”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu, hôn lên khóe miệng hắn lần nữa, mạnh dạn nói: “Cơ thể em thật sự không sao.”

“Không tin, anh kiểm tra xem…”