"Nếu như là vì chuyện casting, tôi đã cùng hiệu trưởng của cậu nói qua, cậu rất ưu tú, nhưng kết quả thì phải đợi đến khi kết thúc hết các vòng mới có thể biết được." Mục Tịch Triều giải thích rõ ràng không một lỗ hổng, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo một nụ cười máy móc khéo léo. Nhưng Tô Hồng có thể thấy được, trong lòng người đàn ông này thực ra giữ với hắn một khoảng cách an toàn xa xăm tựa như biển Caribe. Hắn nắm chặt nắm đấm, trong lòng dâng trào ra tức giận. "Anh cảm thấy, còn có người nào khác thích hợp diễn vai Miêu Yêu kia hơn so với tôi sao?" Thanh niên bật chợt ngẩng đầu, hai con ngươi đột nhiên gom lại, giống như mắt thú chặt chẽ nhìn chăm chú người đàn ông, trong giọng nói đầy phẫn nộ. Đôi mắt của hắn ẩn chứa một loại ma lực, là năng lực đặc thù thuộc về loài yêu tinh khiến người nhìn vào đó vô thức bị điều khiển. Nhưng hắn vừa hỏi xong, chỉ thấy một luồng bàn bạc dương khí thẳng tấp chiếu đến qua người mình. "A -