Cảm giác run rẩy quen thuộc truyền từ cột sống đến đại não. "Bạch, Bạch Hiền tỷ." Tô Hồng giật mình một cái tách ra bàn tay xoa xoa của Bạch Hiền, thực ra mà nói, chỉ là một con mèo, được xoa đầu rất thoải mái. Nhưng trận vừa rồi Mục Tịch Triều nhìn bất động nhìn thẳng về phía này chăm chú, làm cho hắn có cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp… "Rất nhiều người làm truyền thông đều ở đây, đừng làm hành động vô nghĩa quá mức." Mục Tịch Triều đứng chắp tay bên cạnh An Dương, đột nhiên lên tiếng. An Dương không chú ý đến Tô Hồng bên kia đang mờ ám, chỉ gật gù đáp lời: "Ngài nói đúng lắm, chỉ có thời gian một tháng quay phim, nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây!" Nói dứt lời, An Dương hướng về toàn bộ đoàn phim hét lớn: "Nhanh lên! Đừng ồn ào to nhỏ nữa!" Tô Hồng: "…" Một lời vừa nhấc lên, toàn đoàn cuối cùng cũng quay phim - Vân La nhìn thấy có người ở xa xa phóng đến mũi tên về hướng nàng, hét lớn, Cơ Vĩnh Ngôn cũng kinh hãi