Tận Diệt

Chương 3

Người phụ nữ lạ mặt kia chắc vì sợ hãi mà ngất đi, cả đám con trai và cô bạn ngồi cạnh tôi ai nấy điều hoang mang.

"Nhìn đám người khi nãy thì chẳng còn gì để phủ nhận nữa, bọn chúng đúng là zombie rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi" một bạn nam vừa nói vừa ôm đầu thể hiện sự sợ hãi.

"Khắp nơi điều có zombie, vậy ba mẹ tôi phải làm sao đây" bạn nữ ngồi cạnh tôi lên tiếng.

"Bây giờ quay lại thành phố có ổn không, chỉ sợ người nhà chúng ta điều chết cả rồi..." bạn nam ngồi hàng ghế đầu nói

Nghe lời này xong tôi chẳng thể giữ được bình tĩnh, trong đầu luôn nghĩ về những âm thanh nghe được trong lúc gọi cho mẹ khi nãy, đã có chuyện gì xảy ra, điều xấu nhất chính là...không! mẹ tôi nhất định sẽ không sao cả, chỉ cần kiên nhẫn thêm vài tiếng là có thể về đến nhà rồi.

"Thế bây giờ các em vẫn muốn theo tôi về thành phố hay muốn dừng lại ở đây?" thầy phụ trách nhìn xuống chúng tôi qua kiếng chiếu hậu.

"Đừng vào thành phố...bây giờ khắp nơi điều bọn quái vật đó... các người vào thành phố là tự tìm... đường chết..." người phụ nữ kia nãy giờ ngất xỉu bây giờ mới tĩnh lại, giọng nói của cô ta run rẩy thể hiện rõ sự sợ hãi.

"Em nghĩ chị đây nói đúng đó thầy, trong nhưng bộ phim kinh dị về zombie, ở thành phố tỉ lệ zombie sẽ rất nhiều, bây giờ chúng ta quay lại tìm một nơi an toàn trốn vẫn còn kịp" có một bạn sợ hãi và muốn quay lại.

"Vậy gia đình các em thì sao? lúc lên xe các em quyết tâm lắm mà? sợ rồi sao" thầy phụ trách nói.

Các bạn trên xe bắt đầu rơi vào trạng thái đắn đo giữa tiếp tục đi hay dừng lại, còn tôi thì vẫn giữ vững ý muốn trở về nhà, cho dù có xảy ra chuyện gì xấu tôi nhất định phải quay về tìm mẹ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại tôi reo lên làm cho cô bạn ngồi cạnh tôi giật mình, tôi lấy điện thoại từ trong ba lô ra xem, là ba tôi gọi lại, tôi nhanh chóng nghe máy, tôi vẫn chưa kịp nói gì thì bên kia ba tôi đã nói trước.

_Nhật Hạ hiện giờ con đã tìm được chỗ an toàn chưa? ba không thể liên lạc với mẹ con...con phải cẩn thận, ba sẽ cố gắng đến đón con sớm nhất có thể_

"Con cũng không thể gọi cho mẹ...lần cuối nói chuyện với mẹ bên kia hình như có chuyện gì đó xảy ra...con bây giờ đang trên đường trở về nhà, để mẹ ở nhà con không yên tâm"

Ba tôi hình như rất hoảng sợ khi nghe tôi nói đang về nhà, ông ấy hét lên trong điện thoại _Không được!! con phải nhanh chóng tìm được nơi an toàn mà trú ẩn, tuyệt đối không được quay lại thành phố!!!_

"Vậy còn mẹ thì sao? sao con có thể bỏ mẹ ở nhà mà tự tìm chỗ an toàn cho mình?" tôi nói.

Bên đầu kia tôi nghe rõ tiếng thở dài của ba _Thành phố bây giờ không an toàn nữa rồi, chuyện của mẹ để ba lo, bây giờ con cứ nghe theo lời ba tìm nơi an toàn và đợi ba đến_

"Thành phố không an toàn, thì mẹ cũng không an toàn, bây giờ ba đang ở xa như vậy thì làm sao giúp được mẹ đây? đợi ba đến thì mẹ...tóm lại bây giờ con sẽ quay lại, tìm được mẹ rồi con và mẹ sẽ tìm nơi an ..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì bị tôi quát _Quay lại ngay lập tức cho ba!!! chuyện này chẳng phải chuyện đùa, bây giờ mỗi một ngóc ngách của thành phố điều có người nhiễm bệnh, con đi vào đó thì chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đó!!_

"Vậy còn mẹ con thì sao?" Lòng ngực tôi nghẹn lại như có tảng đá đè lên.

_Từ bỏ đi con, chẳng còn hy vọng gì đâu ..ba cũng đau lòng nhưng bây giờ mạng sống của con vẫn là trên hết, hãy nghe lời ba, ba cầu xin con quay lại đi!_

Tôi thở dài một cái rồi nói "Con sẽ không bao giờ từ bỏ mẹ, khi nào con tìm được mẹ con sẽ liên lạc với ba!"

Nói xong tôi tắt điện điện thoại, tháo luôn cả pin ra và nhét vào ba lô, lúc này cảm xúc bình tĩnh lại tôi mới nhận ra cả thầy và các bạn trên xe điều đang nhìn tôi.

"Có phải bây giờ thành phố không an toàn như chị này nói không?" bạn nữ bên cạnh hỏi tôi.

"Đúng, bây giờ thành phố nơi đâu cũng có những người bị nhiễm bệnh" tôi trả lời.

Các bạn trên xe ai nấy nghe xong liền đứng ngồi không yên, sợ hãi dâng cao nhiều người đòi thầy quay xe lại.

"Quay lại thôi thầy ơi, bây giờ vào đấy là chết!"

"Dù lo cho người nhà nhưng tình hình này thì tỉ lệ bọn họ còn sống rất thấp, quay lại cũng vô ích"

"Chúng ta quay lại khách sạn đi thầy, nơi đó có đủ thức ăn nước uống, lại có tường kiên cố an toàn"

Tôi cứ lo sợ thầy phụ trách cũng sợ hãi giống bọn họ mà quay lại, nhưng thầy vẫn tiếp tục đi tiếp "Nếu các em yếu đuối như thế này thì từ đầu đừng theo tôi, lúc xác định đi tôi sẽ không bao giờ quay lại, các em từ bỏ người nhà được nhưng tôi thì không" nói xong câu này thầy có nhìn lên kính chiếu hậu, đúng lúc tôi cũng đang nhìn thầy nên tôi thầy chạm ánh mắt nhau.

Ánh mắt quyết tâm của thầy khiến tôi có thêm ý chí, tôi nhất định sẽ về đến nhà và tìm mẹ!

"Thầy nói như vậy đâu được, vào đó tất cả chúng em điều chết thì sao? ai chịu trách nhiệm đây?"

"Phải đó, bây giờ về thành phố cũng bỏ công thôi, người nhà chúng ta điều chết cả rồi, đại dịch xảy ra thì lo mạng sống của mình đi"

"Quay lại đi thầy!"

Tôi nghe bọn họ nói mà nổi điên "Các cậu đã nhát gan như vậy thì lúc đầu đừng có bước lên xe! bây giờ đi gần phân nửa đường rồi nói quay về là về sao?" tôi bực bội nhìn bọn họ.

"Tôi biết cậu gan dạ rồi, đúng là bọn tôi nhát gan, nhưng vì bọn tôi còn muốn sống, bạn muốn chết thì tự đi một mình đi" Một bạn nam dùng ánh mắt khó chịu nhìn tôi.

Thầy phụ trách cười khẩy một tiếng và nói "Các em thân là con trai mà còn thua một bạn nữ, được thôi bây giờ các em muốn quay lại thì tôi sẽ dừng xe lại cho các em tự đi, ai vẫn muốn tiếp tục thì đi với tôi"

"Thầy đùa chắc? bỏ bọn em giữa đường thế này thì chúng em phải đi bằng gì?"

"Người phải xuống và tự đi là thầy và bạn nữ đây thì đúng hơn!"

"Người quyết định ở đây là tôi, không phải các em" thầy phanh xe lại và nói "Bây giờ ai không đi nữa thì bước xuống!"

Hình như thầy chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi, ở ngoài nguy hiểm như vậy đi bộ còn nguy hiểm hơn.

Đột nhiên một bạn nam ngồi gần ghế lái mà thầy đang ngồi bật dậy và lấy từ ba lô ra con dao gọt hoa quả đưa lên cổ thầy và đe dọa "Bây giờ thế giới hỗn loạn như vậy chẳng ai có quyền hơn ai đâu, bây giờ thầy sẽ xuống xe và đi tiếp vào đường thành phố mà thầy chọn còn bọn em sẽ tự quay về"

"Tính mày đừng có kích động như vậy, có gì từ từ nói" bạn ngồi kế bên bạn tên Tính cố khuyên ngăn.

Bạn Tính này vẫn không chịu bỏ dao xuống, tôi thấy thầy thở dài rồi đứng dậy "Nếu em đã muốn như vậy thì tôi xuống, cứ bỏ dao xuống đi"

"Đừng có lừa tôi, thầy bước xuống xe đi rồi tôi bỏ dao ra khỏi cổ thầy"

Thầy phụ trách làm theo lời và bước xuống xe, bạn Tính vội đóng cửa lại, sau đó quay xuống nhìn tôi "Bây giờ bạn chọn là đi với chúng tôi hay đi theo thầy? chắc là run sợ rồi chứ gì?" tên Tính này cười khẩy với tôi.

Tôi không chần chừ mà đứng dậy, lúc đi ngang tôi có nói với cậu ta "Chúc bạn may mắn với sự lựa chọn của mình" tôi mang theo ba lô và bước xuống xe, tôi thấy thầy đã đi được một đoạn tôi nhanh chân chạy theo thầy.

Nghe có tiếng chạy thầy quay lại, thấy tôi thầy liền hỏi "Bọn nó cũng đuổi em rồi à?"

Tôi lắc đầu và nói: "Là em muốn đi"

"Thầy ơi đợi bọn em với!"

Nghe tiếng gọi tôi và thầy dừng lại và quay lại xem ai, ra là bạn nữ ngồi cạnh tôi khi nãy và thêm một bạn nam, lúc đi học tôi cũng ít trò chuyện cùng ai đa số các bạn trong lớp tôi chẳng nhớ tên.

"Thúy và Dương sao hai em cũng xuống xe rồi?" thầy hỏi.

Bạn nữ có vẻ ấp úng "Em cũng muốn về nhà tìm mẹ và em thấy đi theo thầy và Nhật Hạ an toàn hơn!"

Bạn nam tên Dương có vẻ ngạc nhiên "Thuý cũng nhận ra rồi hả?"

Thúy gật đầu, hai người họ nói về vấn đề gì tôi và thầy không hiểu lắm.

"Thôi vừa đi vừa nói, tranh thủ đi một đoạn xem có xe không" thầy nói.

Thế là bọn tôi vừa đi vừa nói về vấn đề khi nãy, Dương nói khi nãy có nhìn thấy người phụ nữ lạ kia có vết máu ở cánh tay, cộng thêm cô ấy có biểu hiện lạ nên hai người họ nghi ngờ. Sau đó bạn Dương kể rất nhiều kinh nghiệm về zombie mà cậu ấy đúc kết từ những bộ phim viễn tưởng mà bản thân cậu ấy xem, nói ra cũng vô lý nhưng cứ ghi nhớ biết đâu lại giúp ích, vì những việc về dịch bệnh này vô lý như vậy mà còn xảy ra được nữa là.

Cả bốn người chúng tôi đi mãi vẫn không tìm thấy chiếc xe nào, cũng không thấy bóng dáng của ai hay xe đi ngang qua, đi tầm hai tiếng cả bốn người điều thấm mệt, chúng tôi quyết định dừng chân lại nghỉ một lát, dù là nghỉ ngơi nhưng vẫn cảnh giác với xung quanh, vì giờ đây chẳng còn nơi nào an toàn nữa.

"Nhật Hạ uống nước đi" Thúy đưa cho tôi chai nước, tôi nhận lấy và cảm ơn. Tôi đem bánh mì lát từ trong ba lô chia với mọi người, cái này là tôi sợ lúc trên xe đi tham quan sẽ đói nên mua dự phòng, nay lại cứu đói được một buổi.

Nghỉ ngơi thêm một chút chúng tôi tiếp tục đi, vì đi bộ nên tốc độ rất chậm, đi mấy tiếng đồng hồ mà chẳng được bao nhiêu. Gần đến chiều chúng tôi mới thấy một trạm xăng, bốn người vui mừng chạy thật nhanh đến đó.

"Khoan hãy vào vội, Nhật Hạ với Thúy đứng ở đây đi để tôi và thầy đi vào thăm dò đã" Dương nói.

Thầy nhặt một khúc gỗ ở cạnh lề đường và từ từ cùng Dương đi vào bên trong, còn tôi và Thúy vừa đợi vừa quan sát bên ngoài, tôi nhìn thấy ở gần lề đường bên kia có một đóng gỗ lớn, hình như là củi khô được chất thành đống.

Tôi chạy một mạch qua bên đó lấy hai khúc gỗ vừa tay rồi chạy về đưa cho Thúy một cái, có gì đó trong tay sẽ đỡ sợ hơn. Tôi quan sát xung quanh nơi này thì thấy nó khá hoang vắng, chỉ duy nhất có một trạm xăng này.

"Sao lại im lặng như vậy?" Thúy nhìn vào bên trong trạm xăng, lo lắng nói.

Tôi cũng đưa mắt nhìn, đúng là im lặng thật, nhưng nếu có vấn đề thì thầy và Dương đã la lên hay chạy ra rồi. Cùng lúc đó tôi phát hiện ở cạnh chỗ đổ xăng có một chiếc ô tô màu đen, đợi lát nữa sẽ xem xét nếu nó vẫn còn sử dụng được thì quá tốt rồi.

Một lúc sau thầy và Dương trở ra, bọn họ vẩy tay ra hiệu cho tôi và Thúy đi vào, tôi đi thật nhanh vào trong.

"Bên trong không có ai cả, nhưng phòng nghỉ bên trong đó thì bị khoá trái, ngoài ra bên trong có một ít đồ, bây giờ Nhật Hạ và Thúy vào bên trong mang theo được gì thì cứ lấy, ưu tiên những thứ ăn được" thầy nói với bọn tôi.

"Nhưng mà của người ta mình lấy như vậy có sao không?" Thuý hơi e ngại.

"Tình hình bây giờ loạn như vậy chẳng ai quan tâm đến mấy việc đó đâu, đi vào thôi!" tôi nói xong thì đi vào bên trong, nơi đây là chỗ nghỉ ngơi cho nhân viên ở trạm xăng, nên vật dụng sinh hoạt điều có đủ cả.

Thúy đang mở tủ lạnh ra xem có gì mang theo được còn tôi qua chỗ bếp nấu ăn tìm kiếm, tôi nhìn thấy tầm năm gói mì tôm được để trên gần bồn rửa chén, tôi lấy và bỏ vào ba lô. Tôi nhìn thấy con dao đang được để ở dưới bồn rửa chén, tôi đắng đo không biết có nên mang theo không, sao đó tôi quyết định để sang một bên khi nào tìm xong những thứ khác sẽ mang nó theo sau cùng.

*Đùng...đùng...đùng* đột nhiên tôi nghe được âm thanh lạ, tôi quay lại nhìn Thúy, phát hiện cậu ấy cũng đang im lặng lắng nghe.

"Hình như có gì đó ở trong cái phòng kia" Thúy chỉ vào cái phòng ngủ ở phía trong, chắc đây là cái phòng bị khoá trái thầy nói khi nãy.

Tôi từ từ bước lại gần để xem xét, Thúy cũng tò mò đi theo sao tôi, *Đùng...đùng* âm thanh đó lại phát ra, tôi cảm giác như có gì đó đang đập vào cánh cửa phòng.

"Có khi nào có người trong đó không?" Thuý hỏi.

Tôi lắc đầu nói: "Nếu có người thì nghe chúng ta nói chuyện nãy giờ thì cũng đi ra rồi, chỉ e là..."

Tôi chỉ nói đến đó thì Thúy sợ hãi ôm lấy cánh tay của tôi, tôi trấn an "Yên tâm đi cửa bị khoá rồi, theo như Dương kể thì zombie không thể tự mình mở khoá đâu, bây giờ tìm tiếp đi, phải nhanh lên nếu trời tối thì không ổn đâu"

Tôi và Thúy tiếp tục tìm kiếm, mọi ngóc ngách điều bị chúng tôi lật tung, lấy cũng được khá nhiều thức ăn, đa phần là mấy thứ ăn liền như mì, tuy không có nước nhưng vẫn có thể ăn sống được.

*Xoảng* Nghe tiếng đổ vỡ tôi liền quay lại thì thấy Thúy đang ngã dưới sàn nhà, tôi đi đến đỡ cậu ấy dậy "Thúy có sao không? làm sao thế?"

"Lo tìm đồ nên vấp cái ghế gỗ" Thúy xoa xoa đầu gối, tiếng vỡ đồ khi nãy là do cái ghế Thúy vấp nó ngã ngay cái chậu cá cũ bằng thủy tinh được để kế bên.

*Đùng..đùng..đùng* âm thanh khi nãy lại vang lên, nhưng lần này tiếng còn lớn hơn, cả cánh cửa phòng điều rung lên, cũng hơi lo sợ nên tôi bảo với Thúy "Thôi mang đồ ra thôi"

"Ừm nãy giờ mình cứ cảm thấy sởn gai ốc cả người" Thúy nói.

Tôi mang tất cả đồ lấy được đi ra, tôi thấy thầy và Dương đang xem xét chiếc ô tô màu đen khi nãy, hình như tìm cách để mở cửa xe.

"Xe còn dùng được không ạ?" Tôi hỏi thầy.

Thầy gật đầu "Xe vẫn còn tốt chán, nhưng cửa xe bị khoá rồi"

"Không thấy chìa khóa trong xe, hay là có trong nhà không? nãy giờ Nhật Hạ và Thúy tìm có thấy chìa khoá nào không?" Dương hỏi.

Thúy lắc đầu "Không thấy, mà tụi tôi phát hiện ra phòng bị khoá bên trong có gì đó, cứ gây ra tiếng động kiểu như đập vào cửa phòng vậy, đáng sợ lắm"

"Có khi nào là người bình thường đang trốn và là chủ của chiếc xe không?" hai mắt của Dương sáng lên.

"Cũng có khả năng đó" thầy cũng nghi ngờ.

Nhưng tôi lại có linh cảm không tốt, nhưng bây giờ không có chìa khoá thì làm sao dùng được chiếc xe này đây? hay cứ liều xem sao, cẩn thận một chút là được.

"Vậy bây giờ chúng ta vào xem thử, cẩn thận một chút là được" tôi đề nghị, và mọi người điều đồng ý để vào xem, mỗi người chúng tôi điều cầm trên tay một khúc gỗ để đề phòng, dù gì chúng tôi cũng có bốn người dù tình huống xấu nhất vẫn có thể đỡ được.

Nhưng lúc phá khóa để mở cửa thì tôi nhận ra lời đề nghị của tôi là một sai lầm trầm trọng!