Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 24: Chương 24

Kỳ nghỉ 1-5 ngắn ngủi nháy mắt đã trôi qua.

Một tuần mới bắt đầu, Đường Á Nam cảm giác rõ ràng không khí lớp học hiện tại so với khi ở trường số 2 căng thẳng hơn rất nhiều.

Trong tiết Toán, giáo viên dùng máy chiếu lên 2 bài tập trong đề thi.

“Dạng bài của hai bài này giống hệt hai bài cuối cùng trong đề thi giữa kì của các em.

Trước kì nghỉ tuần trước, tôi đã yêu cầu các em sau khi về nhà tự xem lại phần mình không hiểu, bây giờ tôi sẽ gọi hai bạn lên bảng giải, các bạn khác lấy nháp ra viết lời giải theo những bước tôi đã nói ở buổi trước.”

Giáo viên Toán vừa dứt lời, cả lớp đều đồng loạt cúi đầu.

“Lý Trí Siêu, em lên viết bài thứ nhất.”

Bạn nam bị gọi tên ngồi ở bàn 4 trong lớp, cao khoảng 1m7, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen.

Cậu ta vừa là đại diện tiêu biểu môn toán của lớp ba, vừa là lớp phó học tập, thành tích ngày thường ở lớp cũng là số một số hai, đặc biệt là môn toán, phong độ bình thường cũng có thể thi đến 130 điểm, khuyết điểm duy nhất là học lệch nghiêm trọng, điểm môn Tiếng Anh đặc biệt kém.

Nghe thấy giáo viên gọi tên mình, Lý Trí Siêu thấy vừa lo lắng vừa may mắn.

Lo lắng vì tiết trước lúc giáo viên giảng bài, cậu cũng không hiểu hết hoàn toàn, chỉ hiểu hai câu đầu, câu cuối cùng cậu ta không chắc lắm.

May mắn là vì giáo viên không để cậu ta làm bài thứ hai, bài đó cậu ta hoàn toàn không biết làm.

Cầm phấn viết đứng trên bục giảng, Lý Trí Siêu vừa xem đề bài, vừa viết từng bước giải lên bảng.

Giáo viên nhìn quanh lớp một vòng, hầu như mọi người đều cúi đầu, trừ hai người.

Ông đã biết rõ thành tích của Chu Hạo rồi, tuy mỗi lần thi đều đạt tiêu chuẩn, nhưng lại rất kỳ quái, nếu là câu không biết làm, nhất định một chữ cũng không viết.

Còn bạn nữ bên cạnh nghe nói thành tích cũng không tệ.

“Bạn nữ mới đến, Đường Á Nam đúng không, em lên làm bài hai.”

“Em ạ?”

Đường Á Nam đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người gọi, theo bản năng mà chỉ chính mình hỏi lại.

“Đúng vậy, chính là em.” Giáo viên dạy toán luôn đối xử rất tốt với các bạn học nữ, nhớ đến cô trước đây là học sinh bên trường số hai, lại bổ sung một câu: “Em biết đến đâu thì làm đến đó.”

“Vâng ạ.”

Đường Á Nam đi lên bục giảng, những người khác phía dưới đều thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trí Siêu lên trước Đường Á Nam, nhưng chờ cô giải xong hết chuẩn bị xuống dưới, cậu ta vẫn đứng đó trầm ngâm.

“Không biết làm à?” Trước khi đặt phấn xuống, Đường Á Nam liếc mắt về phần bảng của cậu ta, thuận miệng hỏi.

Lý Trí Siêu đỏ mặt gật gật đầu, hơi xấu hổ.

Vừa rồi lúc nhìn Đường Á Nam làm bài cậu ta đã rất kinh ngạc.

Hôm Đường Á Nam vừa mới chuyển đến, chủ nhiệm lớp nói thành tích cô rất tốt cậu thật sự thấy hơi nghi ngờ.

Học sinh ở trường THPT số 2, bất luận là điểm thi hay bầu không khí học tập đều không so được nơi này, thành tích dù tốt thì có thể tốt đến mức nào chứ?

Nhưng vừa rồi khi đứng ngay cạnh, thấy cô nhanh chóng giải ra bài tập mà cậu ta vốn không biết làm, rất ít khi phải dừng lại hay ngẫm nghĩ, Lý Trí Siêu lại thấy không chắc chắn.

Cậu ta do dự hỏi: “Trước kai cậu từng làm dạng đề này rồi à?”

“Ý cậu là gì?” Đường Á Nam chớp chớp mắt.

Không đợi Lý Trí Siêu nghĩ xem nên nói như nào, giáo viên dạy Toán đã đi tới: “Có chuyện gì vậy?”.

Ông nhìn lướt qua bài làm của hai người, nhìn phần bảng của Đường Á Nam nửa phút mới quay sang phần bảng còn lại, nhíu nhíu mày: “Cách giải bài 3 giống hệt bài tôi đã từng giảng qua, em không làm được à?”

Lý Trí Siêu không dám nhìn ông, khe khẽ lắc đầu.

“Em đi xuống trước đi”.

Giáo viên dạy toán trầm giọng, lại hỏi Đường Á Nam: “Bài này em biết làm không?”

Đường Á Nam suy nghĩ một chút: “Biết ạ.”

“Vậy em làm đi.”

“Vâng.” Đường Á Nam đồng ý, làm lại cả bài xuống chỗ trống bên cạnh bài làm của Lý Trí Siêu.

Viết xong hết, cô buông phấn, phủi phủi tay rồi xoay người đi xuống khỏi bục giảng.

“Chị Nam, đỉnh đỉnh đỉnh.” Đi ngang qua bàn Quý Lâm, cậu ta giơ tay tạo thành một chuỗi số 6.

(6: Liù - gần âm với Niú trong từ Niú bī: đỉnh, cừ)

“Sao cơ?” Đường Á Nam khó hiểu mà nhìn cậu ta.

“Ngay cả lớp phó học tập của môn cũng không biết làm, vậy mà lại được chị giải quyết dễ dàng, thật sự quá ngầu.”

Đường Á Nam: “Bài này khó lắm à?”

Quý Lâm trợn mắt há hốc mồm: “Chị cảm thấy không khó?”

Trong lần thi vừa rồi, trong lớp bọn họ không ai giải được bài số ba này đâu đấy.

Đường Á Nam lắc đầu.

Vẫn cơ bản mà, không khó bằng câu cuối của đề.

Tiết toán là tiết thứ hai trong buổi sáng, sau khi hết tiết coi như có một giờ ra chơi dài.

Đáng lẽ lúc này mọi người sẽ ra sân xếp hàng dựng cờ tập thể dục giữa giờ nhưng trời bất chợt đổ mưa, buổi tập thể dục tạm thời bị hủy bỏ.

Mấy người Chu Hạo và Quý Lâm vừa tan học liền đi ra ngoài, Đường Á Nam nhìn không nhầm thì trước khi đi, Quý Lâm đã lấy một bao thuốc lá trong ngăn bàn đút vào túi quần đồng phục.

“Chị Nam.” Ân Đào đi tới đưa một hộp giấy nhỏ cho cô.

“Đây là cái gì?”

Ân Đào cười cười: “Đây là bánh kem ngày hôm qua mẹ tớ mới làm, tớ mang theo mấy cái đến trường học, cái này cho cậu đấy.”

“Cậu không ăn à?” Đường Á Nam không nhận ngay.

Ân Đào chỉ sang chỗ của mình: “Chỗ tớ vẫn còn mà.”

Đường Á Nam nhìn qua, quả nhiên thấy trên bàn còn hai hộp giấy nhỏ giống nhau như đúc, lúc này mới cầm lấy: “Cảm ơn cậu nhé.”

Mở hộp ra, bên trong là một cái bánh kem bơ nhỏ hình tròn, bên trên còn trang trí một trái dâu tây tươi roi rói.

Đường Á Nam đang chuẩn bị ăn, Lý Trí Siêu đã tiến đến bên, nói lắp: “Đường, bạn học Đường...”

Đường Á Nam đã tới trường số 1 được một tuần, các bạn học trong lớp hoặc gọi cô là chị Nam theo Quý Lâm hoặc là gọi thẳng tên cô, đột nhiên có người bỏ qua tên mà chỉ gọi cô là bạn học Đường, cô không quen lắm.

“Bạn học Lý, có chuyện gì à?”

Lý Trí Siêu nâng mắt, đặt bài thi lên mặt bàn, chỉ vào một câu hỏi: “Cái kia, câu này tớ vẫn không rõ lắm, cậu có thể giảng cho tớ một chút không?”

Đường Á Nam nhìn qua, đó là đề thi giữa kỳ của bọn họ.

“Được chứ.”

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, cô gật đầu, Chu Hạo đang ra ngoài, cô kêu cậu ta ngồi vào chỗ của Chu Hạo rồi bắt đầu giảng.

Chu Hạo trở về từ cửa sau, vừa hay trông thấy Lý Trí Siêu ngồi ở chỗ của cậu, 2 người kia đang sát vào rất gần.

Câu dừng ở cửa, dựa vào cạnh tường, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch nhìn về phía hai người.

Quý Lâm “Chậc” một tiếng, nhét nửa bao thuốc còn dư trở lại ngăn bàn: “Chị Nam ghê gớm nha, ngay cả Lý đại tài tử cũng phải chủ động tới hỏi bài chị ấy.”

Cậu ta nói lời này không nhỏ, Lý Trí Siêu nghe thấy, quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân chỗ mình đang chiếm dụng đã trở lại, vội vàng đứng dậy tránh ra.

“Xin lỗi, tôi chỉ ngồi tạm một chút.”

Chu Hạo chẳng thèm nhìn cậu ta, đi tới ngồi vào chỗ của mình.

Vừa ngồi xuống, mùi khói lập tức bao trùm.

Đường Á Nam nhăn mũi, dịch sang một chút.

***

Hai tiết tiếp theo, Chu Hạo cũng không nói gì với Đường Á Nam, hoăc là nói bất kể Đường Á Nam nói gì cậu cũng không trả lời.

Cuối tiết cuối cùng của buổi sáng, chuông vừa vang, Chu Hạo đã đứng dậy mở cửa sau bước ra ngoài.

“Kỳ quái thật, sao hôm nay cậu ấy đi nhanh vậy.”

Quý Lâm gãi gãi đầu, hỏi Đường Á Nam: “Chị Nam, đi ăn cơm không?”

Gần đây Đường Á Nam vẫn luôn theo chân họ cùng đi ăn, tuy nhiên hôm nay Ân Đào cho cô một chiếc bánh kem, các cô đã hẹn trưa sẽ đi ăn cùng nhau.

“Các cậu đi đi, tôi đi với Ân Đào.”

Quý Lâm “Ồ” một tiếng, không nghĩ nhiều mà đuổi theo Chu Hạo.

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, Đường Á Nam và Ân Đào ăn cơm xong trở về, quần và giày đều ướt hết một nửa.

Đường Á Nam thu ô lại, nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh.

Chu Hạo chưa trở lại, cô nhớ lúc cậu ra ngoài không cầm theo ô.

Ở trường THPT số 1 không cho phép học sinh mang điện thoại, nhân lúc trong lớp học vẫn chưa có nhiều người, Đường Á Nam lén lút lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Chu Hạo: [Cậu đang ở đâu thế?]

Chu Hạo và mấy bạn nam lớp 3 gọi đồ ăn ngoài, đang ở dưới mái hiên tòa nhà ký túc xá nam tránh mưa.

Điện thoại trong túi quần rung lên, cậu lấy ra liếc qua, lại nhét trở lại.

“Này, sao cậu không trả lời tin nhắn chị Nam nhà chúng ta thế?”

Quý Lâm thò qua nhìn, chỉ kịp thấy tên người gửi.

“Trả lời cái gì?”

Chu Hạo dựa lưng vào tường, vừa rồi chạy mưa làm mái tóc cậu ướt sũng, đồng phục ngắn tay ướt đẫm dán ở trên người, hơi khó chịu.

Cậu nhìn một bạn nam khác, duỗi tay: “Tôi mượn chìa khóa một chút.”

Bạn nam kia hơi ngơ ngác: “Chìa khóa gì cơ?”

“Chìa khóa phòng ngủ các cậu, tôi đi thay quần áo cái.”

Bạn nam kia “À” một tiếng, đưa chìa khóa cho cậu.

Quan hệ giữa con trai với nhau rất tốt, ngày nóng trời giao lưu bóng rổ thường chơi đến khi cả người đổ đầy mồ hôi, mấy người Chu Hạo là học sinh ngoại trú đều sẽ dự phòng hai bộ quần áo ở phòng ngủ ký túc xá của các bạn nam khác.

Ăn cơm xong quay lại lớp, thời gian nghỉ trưa đã qua một nửa.

Trong phòng học, đại đa số bạn học đều ghé vào trên bàn ngủ trưa.

Đường Á Nam mơ màng một lát, nghe được động tĩnh, xoa đôi mắt ngồi dậy: “Cậu về rồi à.”

Cậu đã đổi một bộ đồ khác, người cậu còn vương thoang thoảng mùi hương sữa tắm.

Đường Á Nam thấy mùi hương rất thơm, nhích lại gần cậu một chút: “Này, đồng phục cậu đâu?”

“Ướt rồi.” Chu Hạo thờ ơ trả lời.

“Tớ vừa rồi nhắn tin WeChat cậu xem chưa?”

“Ừ.”

Đường Á Nam sửng sốt: “Vậy sao cậu không trả lời?”

Chu Hạo không nhìn cô: “Trả lời cái gì?”

Một lát sau, Đường Á Nam lôi kéo ống tay áo cậu.

Mọi người xung quanh đều đang nghỉ trưa, cô ép âm thanh nhỏ xuống: “Chu Hạo, cậu sao thế?”

Lúc này Chu Hạo mới quay sang, nhìn tay cô vẫn đang túm lấy cổ tay áo của cậu: “Không phải thấy tớ là trốn à?”

Đường Á Nam mờ mịt: “Tớ thấy cậu là trốn á? Lúc nào?”

“Buổi sáng lúc ra chơi dài.”

Ngồi với bạn nam khác dựa vào nhau gần như vậy, cậu vừa đến cô liền trốn mất?

Suy nghĩ hơn nửa ngày, Đường Á Nam mới hiểu cậu nói là lúc nào, bĩu môi vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy cậu cũng không thể trách tớ được, ai bảo các cậu lén lút đi hút thuốc, lúc trở về cả người đầy mùi khói, hôi chết mất.”

Cô ghét nhất là mùi thuốc lá, trước kia lúc bố cô ở nhà cũng chưa bao giờ hút.

Chu Hạo im lặng một lát mới nói: “Tớ không hút.”

Đường Á Nam rõ ràng không tin.

Chu Hạo chỉ có thể nói tiếp: “Là mấy người Quý Lâm hút, tớ chưa bao giờ hút thuốc.”

“Được rồi, tớ tạm thời tin cậu một xíu xiu vậy.”

Đường Á Nam buông cổ tay áo cậu, lại bằm bò lên bàn tiếp tục ngủ trưa.